Phần 18

"Anh yêu em, anh hy vọng, cầu xin em cũng có thể yêu anh." Hắn chưa từng đối với một người nào nói qua những lời này, cũng chưa từng biểu hiện yếu ớt như thế trước mặt bất kỳ người nào. Chỉ có cậu.
"Anh tại sao có thể xác định anh yêu em như thế? Anh như thế nào có thể khẳng định như thế? Em đều không xác định được tình cảm trong lòng mình, lại như thế nào nói cho anh biết em cũng yêu anh? Đó không phải là lừa gạt anh sao?" Cậu bi ai đầy hắn ra, sau đó bước chân không vững đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ mưa to giàn giụa, tạo thành một mảnh tối tăm.
"Anh tại sao có thể khẳng định tình cảm của anh đối với em là yêu, mà không phải là cảm xúc nhất thời, không phải là hấp dẫn trên thân thể lẫn nhau?" Đầu cậu cũng tự lẩm bẩm một hồi. Nghe vậy, Vương Tuấn Khải thâm tình mà khẳng định nói: "Anh chính là có thể xác định, phần tình cảm này không ngăn cản được cũng không che giấu được, anh muốn em, người của em, lòng của em linh hồn của em, anh muốn trong lòng em, trong mắt em cũng không dung nạp một người nào khác nữa, anh muốn em yêu anh." Vương Nguyên chậm rãi xoay người, bị lời nói bá đạo, kiên định, mãnh liệt của hắn rung chuyển không dứt. "Anh vì sao phải như thế? Em cũng không đặc biệt." "Đối với người khác mà nói, có lẽ em cũng không đặc biệt nhưng với anh mà nói, em là duy nhất." Trong lúc nhất thời, không khí bốn phía phảng phất ngưng kết, thời gian như dừng lại vào giờ khắc này. Cậu muốn tìm ra tất cả ngôn ngữ để nói mình không cần tin hắn. Nhưng cậu không tìm được. Trên thực tế, cậu hiểu mình hận hắn cũng không được nữa, có lẽ ban đầu cậu đem tất cả sai lầm toàn bộ đổ lỗi trên người hắn, chính là muốn trốn tránh nội tâm áy náy. Nhưng giờ khắc này cậu lại bừng tỉnh đại ngộ. Cậu càng muốn ôm ấp cùng an ủi của hắn. Khi ở trong ngực hắn, cậu dễ dàng quên hết tất cả những việc không tốt trước đây, khi hắn vuốt ve hôn cậu cậu có thể có được toàn bộ bình an cùng yêu thương. Cậu cũng không có cách nào lừa gạt mình nữa, nói cậu không thương hắn, nói cậu hận hắn. Cậu thương hắn! Không có bất kỳ lý do nào, nhưng cậu chính là biết mình thương hắn.Tuấn Khải nhìn ra được nội tâm của cậu giãy dụa, hắn nín thở mà đợi, hắn muốn kiên nhẫn chờ đợi cậu phá bỏ cái gông xiềng trong lòng đi. "Em.... ......thật là đau khổ.... ......Em không biết nên đối mặt như thế nào.... .....cho nên em.... .....đem tất cả sai lầm đổ lỗi lên đầu anh.... ...." Cậu nhỏ giọng, nghẹn ngào nói thầm. Hắn đè nén kích động bước lên trước ôm lấy cậu, vẫn lẳng lặng nghe tiếp. Vương Nguyên hít một hơi thật sâu. "Thật xin lỗi, em thật xấu tính." Cậu lo lắng nhìn vẻ mặt tuấn tú không chút thay đổi của hắn, cậu phát hiện thật là sợ hắn không để ý tới cậu nữa. Giờ khắc này, cậu mới hiểu được hắn mấy ngày nay cũng đồng dạng chịu nhiều bất an cùng khó chịu. Nếu như hắn thật theo lời hắn nói quan tâm cậu yêu cậu sâu sắc, kia cậu thật đối với hắn rất không công bằng. Vậy mà Tuấn Khải chỉ giang hai cánh tay đối mặt với cậu. "Thầm nghĩ áy náy, đền bù anh mấy ngày này tan nát cõi lòng chùng giày vò, chỉ có một cách, em nên hiểu anh muốn." Nghe vậy, khuôn mặt đáng yêu của cậu thẹn thùng. "Anh thật quá đáng, yêu cầu vô lễ như vậy.... ......" Hắn không trả lời, chẳng qua là dùng tròng mắt đen như ánh sao ban đêm nhìn chăm chú vào cậu, mà trong mắt không chút nào che giấu thâm tình làm cậu rung động. "Người đàn ông quá đáng!" Cậu mắng hắn một câu, mới phá ra mỉm cười lao vào trong ngực hắn. Lực đạo của cậu quá lớn khiến ngay cả hắn cũng cùng té vào giường. "Nhẹ một chút, em như vậy giống hổ đói nhào về phía dê." "Phải thì như thế nào? Trước kia đều là anh ăn em, hiện tại thay đổi người haha, anh có lời oán hận sao?" "Không có. Cục cưng bé nhỏ, mấy ngày nay em khiến anh sống không bằng chết, anh muốn em phải hết sức thương anh, an ủi anh." "Em......." Lời cậu còn chưa nói hết, liền bị hắn lật người đè phía dưới. Đột nhiên, một trận thiên địa hôn ám hướng cậu đánh tới. Thực bất tỉnh. Rượu tính phát tác. "Khải, đầu em thực choáng váng, giống như không được." Bàn tay hắn ôm chặt lấy cậu cúi đầu đói khát hôn cậu, ép cậu mở miệng nghênh đón hắn. "Cục cưng bé nhỏ, em có biết anh nhớ em nhiều, nhớ nhiều, nhớ nhiều em không?" Tuấn Khải say sưa hôn ở trên cổ quen thuộc của cậu. "Khải a~.... ......" Cái miệng nhỏ hồng nộn không khỏi tự chủ rên ra từng tiếng kiều mị. Bàn tay hắn cách áo khoác đặt lên ngực cậu, còn bừa bãi xoa nắn, trêu chọc cái đẫy đà mềm mại tràn đầy co dãn của cậu. Một trận khoái cảm mãnh liệt làm cậu không ngừng run rẩy, nhất thời cảm thấy hô hấp dồn dập đứng lên, hai tay chỉ có thể bám thật chặt vào cánh tay mạnh mẽ của hắn. "Không cần, đầu người ta thực choáng váng nga!"Vương Nguyên làm nũng. Cậu cảm giác toàn thân giống như một đống bùn nhão, bị hai tay tràn đầy ma lực cùng nụ hôn của hắn hòa tan. "Cục cưng bé nhỏ, còn không được nghỉ ngơi, tối nay anh muốn từ từ mà thưởng thức tư vị ngọt ngào của em." Trong giọng nói của hắn bộc lộ dục vọng rõ ràng. Hắn vội vã cởi quần áo trên người cậu xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, lúc cậu e lệ muốn che kín thân thể, hắn đã cúi đầu cách áo ngực thật mỏng bú, liếm khiến cho nụ hoa cậu đột nhiên trở nên cứng rắn. "A.... ....Tuấn Khải.... ......em.... .......không được....." Không thắng nổi rượu tính cậu chỉ có thể thở phì phò mà hứng lấy khao khát cùng nhiệt tình của hắn, chỉ cảm thấy vui sướng khoái cảm trước ngực cậu tiến vào, sau đó truyền đến toàn thân mỗi tế bào đều muốn hắn. Cậu mở hai mắt ra, nhìn phía trên hắn, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng cau tràn đầy tình yêu say đắm đối với hắn. "Tuấn khải, đáp ứng em, anh phải yêu em, sau này mãi mãi cũng không được vứt bỏ em, có được không?" Cậu ôm lấy hắn thật chặt. Run rẩy cùng bất an làm môi cau phát run. Lần đầu tiên cậu mở miệng ra nói khát vọng nội tâm, cũng lần đầu tiên cậu yêu cầu như thế đối với đàn ông. Cậu buông xuống tất cả phòng bị cùng căng thẳng, chỉ vì đòi hỏi tình yêu của hắn. Có lẽ tương lai cậu có thể sẽ bị tổn thương sâu sắc, nhưng giờ khắc này.... .... Cậu chỉ muốn tiến sát ngực hắn, coi như cả đời trầm mê ở đây cũng không tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro