Phần 2
"Diệp Lăng Thiên sau khi nghe được để lại tin tức, cậu nhất định phải cưới con gái hắn, nếu không sẽ không tuyệt đối từ bỏ ý đồ." VTKhai nhắm mắt lại, tựa đầu lui về sau dựa vào ghế, giọng nói bình tĩnh như một hồi gió xuân ấm áp: "A Thần, một ngày nào đó tôi sẽ tự tay giết cậu!"
Lời của hắn nghe vào trong tai A Thần cũng lạnh như khối băng mùa đông lạnh giá.
Bầu trời Đài Bắc.
Trong căn nhà lớn hào hoa lộng lẫy truyền đến tiếng của một người đàn ông gầm gừ, phẫn nộ.
"Tên tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng này, đùa giỡn đàn bà còn đùa giỡn đến con gái của tao, không gọi người đi chém chết hắn tao không cần làm lão đại của Diệp môn xã."
Vẻ mặt tức giận của Diệp Lăng Thiên hiện đầy trên khuôn mặt mang dấu vết của năm tháng, cảm xúc giận dữ giống như sư tử bị giẫm đến cái đuôi. Lúc này trong phòng khách còn có con gái Diệp Lăng Thiên, Diệp Phân, phụ tá của hắn, thư kí Vương Nguyên.
"Phân Phân con đi Nhật Bản chơi làm sao chơi đến bị người làm lớn bụng? Hơn nữa đối phương còn là kẻ thù không đội trời chung của bố, như thế này bố phải làm sao để dẫn dắt anh em Diệp Môn xã xông xáo giang hồ đây, cái mặt này của bố ném đi được rồi!"
"Ba ba, thật xin lỗi."
"Nói xin lỗi là có thể đổi lại sự trong sạch của con sao? Nói xin lỗi là có thể đem đứa con trong bụng con biến mất sao?" Diệp Lăng Thiên hướng về phía Diệp Phân yếu ớt mảnh khảnh rống to, làm cho Diệp Phân tràn đầy lệ quang trong mắt.
"Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ông không biết không thể gào to đối với phụ nữ có thai sao?"
"Bố.... Nguyên Nguyên ngươi làm sao còn gọi bố là Diệp tiên sinh, đều nhanh hai tháng con nên đổi cách xưng hô gọi bố là ba ba mới đúng!"
Nguyên Nguyên khuôn mặt thanh lệ thoát tục không mang theo một tia cảm tình, nói: "Bố của tôi chỉ có một, hắn chính là Điền Đại Hải, chẳng qua mười năm trước hắn bị người chém chết, thi thể cũng bị người ném ra biển rồi."
Diệp Lăng Thiên nghe cậu trả lời như vậy không biết đã nghe qua bao nhiều lần, đối với sự lạnh nhạt của cậu đều không thể làm gì. Không ai biết Nguyên Nguyên con trai của Diệp Lăng Thiên, tất cả mọi người đều cho là hắn chỉ có Diệp Phân là con duy nhất. Vốn là Diệp Lăng Thiên cũng cho rằng VNguyen đã không còn trên đời này. Mười năm trước, hắn còn là một tên côn đồ, chỉ nói nghĩa khí giang hồ nhưng không chiếu cố thật tốt cho gia đình, ngay lúc đó hắn còn tưởng rằng như vậy mới gọi là xông pha giang hồ, lẫn vào hắc đạo. Có một lần, hắn cùng anh em trong bang phái vì tranh giành địa bàn mà sau đó giết nhầm một tên cảnh sát, đại ca của hắn gọi hắn ra mặt chịu tội thay, hắn không cam lòng, thừa dịp ban đêm chạy trốn, bắt đầu kiếp sống chạy trốn cực khổ. Bị tình thế bắt buộc, hắn không thể làm gì khác là đem vợ con giao phó cho người anh em kết nghĩa Điền Đại Hải. Sau mọi chuyện qua đi, hắn cũng có chút địa vị ở trong tổ chức xã hội đen ở Đài Loan, hắn đã trở lại Hồng kông tìm vợ con nhưng không có tin tức của họ, ngay cả huynh đệ kết nghĩa Điền Đại Hải cũng biến mất không bóng dáng. Trải qua mười năm tìm kiếm, hắn cũng đã buông hi vọng vợ con còn sống trên đời, tuyệt vọng cho rằng bọn họ ngay từ lúc đó đã bị đôc thủ. Vậy mà có lẽ ông trời thương hại hắn, hai tháng trước Vương Nguyên đến công ty thương mại của hắn chấp nhận làm trợ lý thư kí. Mặc dù hắn xuất thân từ xã hội đen nhưng hắn cũng hiểu lăn lộn bang phái không phải là kế hoạch lâu dài, cho nên hắn mở một công ty thương mại, còn kinh doanh có tiếng.
Có lẽ hắn tìm vợ con làm cảm động đến ông trời, mới cho hắn gặp được VNguyen, sau một phen kiểm chứng, xác định cậu chính là con hắn tìm kiếm nhiều năm.
Vậy mà VNguyen cũng không chấp nhận người cha như hắn này, cũng không nguyện ý quay về cội nguồn. Mà hết thảy Diệp Lăng Thiên cũng có thể tha thứ.
Mười năm trước VNguyen mới mười tuổi bị Diệp Lăng Thiên bỏ rơi, cậu cùng mẹ chỉ có thể đi theo Điền Đại Hải, lúc ấy cũng chỉ là một tên côn đồ, trải qua kinh hãi khiếp sợ, không có chỗ cố định cuộc sống. Không chỉ thế, hai mẹ con cậu còn phải tránh né cừu nhân của Diệp Lăng Thiên đuổi giết, còn phải lo lắng đề phòng sau khi Điền Đại Hải chết, còn phải trải qua thật lâu mới kết thúc. Lúc này mẹ VNguyen bởi vì ung thư gan mà qua đời, bỏ lại cau cô đơn một mình, cuộc sống lưu lạc qua mấy tháng. Cũng may mẹ của Điền Đại Hải biết VNguyen gặp phải bất hạnh, hết sức thông cảm thu nhận VNguyen không nơi nương tựa. Một người là mẹ già mất đi con trai, một người là đứa trẻ mồ côi mất mẹ, dưới tình huống như thế, Cậu có tình cảm rất sâu đậm đối với mẹ Điền Đại Hải. Từ đó về sau VNguyen liền hết sức chán ghét hắc đạo, càng thêm không thể tha thứ cho người cha lúc trước chỉ biết nói đến nghĩa khí mà không lo cho gia đình. Nếu như không phải mẹ của Điền Đại Hải vì ung thư gan mà nằm viện, cần gấp một số tiền lớn như vậy, Vương Nguyên tuyệt không đáp ứng điều kiện lưu lại của Diệp Lăng Thiên. Ngay cả khi làm việc bên cạnh Diệp Lăng Thiên cậu cũng không biểu hiện bất kỳ tình cảm cha con nào.
"Diệp tiên sinh, tôi nghĩ nếu đối phương chẳng qua là vui đùa một chút, không chịu trách nhiệm cũng là chuyện nằm trong dự đoán, không phải sao?"
"Nói như thế không sai, nhưng chẳng lẽ để cho em gái con chịu thiệt sao?"
"Anh,anh phải giúp em" Diệp Phân bộ dạng đáng thương khẩn cầu cau.Diệp Phân hiểu người con trai cùng cha khác mẹ là người bình tĩnh dũng cảm, không giống cô nhát gan phiền phức, còn ngu xuẩn gây ra đại họa, khiến cho Diệp Lăng Thiên không vui. Từ nhỏ cô đã bị người ta nói là không giống con gái ruột của Diệp Lăng Thiên, bởi vì Diệp Lăng Thiên không phải người đàn ông nhát gan sợ phiền phức, có lẽ là nguyên nhân hắn bị thua thiệt, khiến tính cách của hắn dũng cảm tỉnh táo. Ngược lại VNguyen có được tính cách cùng khí phách của hắn.
VNguyen không có mở miệng, cậu lẳng lặng nhìn Diệp Phân ôn nhu động lòng người. Nhìn Diệp Phân sợ đến mức giống như con chuột nhỏ sợ hãi, cậu không nhịn được lòng thương tiếc. Dù sao Diệp Phân cũng là em gái của cậu,cậu tương đối coi trọng loại tình cảm ruột thịt trân quý.
"Giúp? Muốn anh giúp em như thế nào a? Người ta cũng không cưới. Anh xem vẫn là đem đứa con hoang này bỏ đi, anh cũng không muốn giúp nuôi con kẻ thù của mình!"
Nghe vậy Diệp Phân không nhịn được nước mắt thương tâm rơi xuống rào rào.
"Khóc! Mày chỉ biết khóc. Sớm biết như thế, cần gì ban đầu bố phải tìm VTK đàm phán, bởi vì từ đầu tới đuôi đều là chúng ta thua thiệt." Tên bạo quân đó nhất định sẽ thừa dịp lừa gạt Diệp môn xã một khoản.
VNguyen không nói gì nhìn hai người, lão chính là giận đến mặt phát đen, quyết tâm không muốn thay con gái đi đàm phán, vì sĩ diện không biết bao nhiêu giá trị, mà tên tiểu nhân gây họa đầy trời, không có lấy nửa biện pháp, chẳng qua là không ngừng khóc thút thít.
"Tao không biết! Ngay ngày mai mày đi phá thai cho tao"
VNguyen có một luồng rất muốn tông cửa ra ngoài đường, bây giờ cậu không muốn dính vào cuộc tranh cãi bên trong gia đình này.
"Anh, em không muốn phá thai, em muốn giữ đứa bé này." Diệp Phân mặc dù nhát gan sợ phiền phức, nhưng là bản năng làm mẹ khiến cô lấy hết dũng khí hướng VNguyen cầu cứu. Cô biết chỉ cần VNguyen cầu xin, Diệp Lăng Thiên nhất định sẽ không làm khó cô, cũng nhất định để cho cô đem đứa trẻ trong bụng lưu lại.
"Nhưng mà Phân Phân, Diệp tiên sinh nói cũng không sai, nếu đối phương muốn chịu trách nhiệm, kia đứa nhỏ coi như giữ lại, tương lai mẹ hai người cũng sẽ không hạnh phúc." Cậu suy xét nói.
"Nhìn một chút những lý do rõ ràng của anh trai con, con học nhiều một chút." Diệp Lăng Thiên chung quy cho rằng hết thảy theo lời Vnguyen tất cả đều đúng. Nhưng mà Cậu cũng không vui đối với việc hắn cố tình lấy lòng, ngược lại còn cảm thấy nặng trĩu gánh nặng. Vnguyen ném cho Diệp Lăng Thiên một cái xem thường. Diệp tiên sinh muốn bức tử Phân Phân mới cao hứng sao?
"Đứa bé này dù sao cũng là cháu ngoại của ông, ông làm ông ngoại thật sự nhẫn tâm bóp chết sinh mệnh đứa trẻ sao?" Vnguyen lẳng lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, trong giọng nói bình thản mang theo uy hiếp làm người ta không được tự nhiên.
Diệp Lăng Thiên sửng sốt một chút mới ấp úng giải thích: "Bố .....bố cũng không đành lòng như vậy, nhưng vừa nghĩ tới muốn bố đi đối mặt với tên tiểu tử VTK cao ngạo đó, bố liền..." Mặt không hạ xuống được. Vnguyen trong lòng giúp hắn bổ sung môt câu.
"Cuộc đàm phán này ông không cần đi." Cau nhàn nhạt nói.
"Bố không đi. Vậy cử người nào đi" Cậu nắm thật chặt tay Diệp Phân, khích lệ dũng khí của cô, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên. "Tôi đi"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro