Phần 8 (H)
Đọc nào...
Hắn đem cậu mạnh mẽ đặt trên cánh cửa, ép cậu dán vào tấm ván gỗ lạnh như băng, một tay bừa bãi vuốt ve vú của cậu, còn tay kia trượt đến giữa hai chân cậu, tà ác trêu chọc, xâm phạm vào chỗ mềm mại của cậu.
"Buông tôi ra.... ......A.... ........Không muốn........Dừng tay......." Cậu cắn môi dưới, nước mắt thoáng chốc trào ra viền mắt, thân bất do kỷ phát ra từng tiếng yêu kiều (thân bất do kỷ: không thể tự làm chủ được). Nhưng vào lúc này, cậu cảm giác được giữa hai chân có một vật cứng rắn lửa nóng gì đó. "Anh muốn làm gi?" Cậu thất kinh giãy dụa, cũng không còn kịp rồi. Tuấn Khải dùng sức thẳng một cái, đem toàn bộ lửa nóng gắng gượng chôn vào trong cơ thể ấm áp của cau.Giữa hai chân bị đau đớn, tê liệt làm cậu đau kêu thành tiếng, nước mắt lớn chừng hạt đậu theo khóe mắt lăn xuống
. "Thật là đau.... thật là đau......." Cổ họng cậu phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, làm thế nào cũng không có cách thoát khỏi bàn tay hắn. "Em là xử nam?" Vương Tuấn Khải vừa mừngvừa sợ nói, tay không khỏi trở nên ôn nhu rất nhiều. Sự phát hiện này giống như vui mừng hạnh phúc nhất, hắn khát vọng đoạt lấy cậu, càng muốn trở thành người đàn ông đầu tiên đưa cau vào thế giới tình dục Hắn bất động dừng trong cơ thể cậu, để cậu có đủ thời gian thích ứng với sự hiện hữu của hắn. Vậy mà dục vọng mãnh liệt cũng khiến cho người ta khó có thể chịu được lâu, của cậu thật chặt giống như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, phảng phất muốn đem hắn hòa tan.
"Cục cưng bé nhỏ, nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ không đau." Hắn dụ dỗ, cũng bắt đầu nhẹ nhàng trên người cậu luật động.Vương Nguyên cảm giác được đau đớn hung hăng đâm thủng cậu từ từ biến mất, thay vào đó là một loại khoái cảm tê dại làm cho người ta không nhịn được bật ra tiếng thét chói tai. Giai đoạn thống khổ đã qua, nghênh đón cậu là sự kích thích khoái hoạt trước nay chưa từng có. Vật to lớn, kiên đĩnh của Tuấn Khải không ngừng đánh thẳng vào cơ thể lần đầu nếm trải sự đời của cậu, đưa cậu đến hơi thở hổn hển, nức nở yêu kiều. Tay của hắn đồng thời vuốt ve nhũ hoa của cậu theo luật động dưới thân mà rung rung, còn dùng hàm răng ở bên tai cậu khẽ cắn. "A.... .....Ừ.... ........A"
Vương Nguyên dán chặt lưng vào trước ngực hắn, hai người dán vào nhau thật chặt, cậu có thể cảm nhận được mỗi lần hắn dùng lực mạnh mẽ chạy nước rút, khiến cậu không nhịn được tiếng thét chói tai. "Cục cưng bé nhỉ, tưg từ cảm thụ hết thảy, em sẽ hiểu được thân thể của em đã không giống nhau." Môi Tuấn Khải thăm dò bả vai bóng loáng của cậu, hai tay giữ hông của cậu hướng cậu càng sát hắn. Cậu xấu hổ khi nghe tiếng kêu phóng túng thỏa mãn của mình, thân thể càng vô tình nghênh hợp hắn cùng nhau đong đưa, phối hợp luật động của hắn, khát vọng của hắn. Hai người kết hợp tạo thành khoái cảm đánh thẳng vào cậu, hai chân cậu run lên, cơ hồ không đứng được.
"Vương Tuấn Khải.... ......"
"Gọi anh Tuấn Khải....."
"Tuấn Khải.... .....chân em.... ...... ....đứng không được...." Cậu còn chưa kịp lắng lại ngọn lửa ham muốn trong cơ thể, hắn lần nữa mạnh mẽ xâm nhập ho huyệt ướt đẫm của cậu
"A.... ......Tuấn Khải ........em không được....."
Cậu hô hấp cuống loạn, da thịt trắng như tuyết cũng nổi lên sắc đỏ mê người, biểu hiện cậu đã đến đỉnh. Nhưng mà hắn không nghĩ kết thúc quá nhanh. Nhìn người phía trước dán vào người hắn bởi vì dục vọng mà run lên, hắn hận không thể điên cuồng đoạt lấy cậu. "Em thật là quá tuyệt vời, ngọt ngào làm cho người khác điên cuồng.... ....." Hắn thở hổn hển nói, mồ hôi đầy trên cơ thể hắn, lại không thấy hắn có ý dừng lại. Vương Nguyêm sớm đã không biết trải qua bao nhiêu lần mất hồn, hai tay chỉ có thể nắm chặt nắm cửa, mê loạn chịu đựng hắn điên cuồng chạy nước rút.
"A.... .......không cần........xin anh đấy.... ......" Tiếp tục như vậy nữa cậu nhất định sẽ chết, chết ngất ở trong khoái cảm, trong thế giới giác quacaaujn vui sướng, chỉ có thể mặc cho vòng xoáy tình dục không ngừng hướng về phía cô. Tuấn Khải cảm giác được một cỗ thủy triều dâng trào khắp thân, hai tay càng dùng sức đem thân thể gầy yếu của cậu ôm lấy. Sau đó một tiếng gầm nhẹ giống như động vật, toàn thân hắn giật giật một hồi, một luồng nhiệt nóng rực thật lớn toàn bộ bắn vào trong cơ thể cậu.
"A......" Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Vương Nguyên bật ra tiếng rên rỉ yêu mị. Thật là nóng! Thân thể cậu cũng đồng thời đạt đến cực điểm. Vương Tuấn Khải hài lòng tựa vào bờ vai vô cùng mềm mại của cau,bàn tay khẽ vuốt đầu nhũ (có một số từ mình mạn phép dùng thay thế cho từ gốc, nghĩa của nó cũng giống nhau thôi nhưng khi đọc sẽ bớt tục hơn, mọi người thông cảm nhé.), cũng không ngường hôn khuôn mặt cậu bởi vì tình cảm mãnh liệt mà phiếm hồng
"Tôi chỉ biết em là người mà tôi muốn, thân thể nhỏ bé của em có ngọn lửa nhiệt tình, có thể thỏa mãn khát vọng sâu nhất của bất kì người đàn ông nào." Câuj chậm rãi mở ra cặp mắt cực kì mệt mỏi, lầm bầm nói:
"Tôi không phải là công cụ tiết dục cuả anh, anh có thể ép buộc đoạt lấy tôi, nhưng cái anh đoạt lấy chẳng qua là thân thể của tôi, vĩnh viễn cũng không đoạt lấy được linh hồn của tôi!"
Hắn đưa ngón tay len vào trong mái tóc của cậu, khuôn mặt tuấn tú dán sát vào cậu tròng mắt màu đen mê luyến nhìn bộ dáng kiều diễm của cau.Bất luận kẻ nào cũng có thể nhận ra hai người vừa mới trải qua kích tình như thế nào, mà cậu thì như thế nào bị hắn hoàn toàn yêu thương, đoạt lấy. "Tôi sẽ lấy được tất cả, tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể làm được." Sau một lúc lâu, Vương Nguyên muốn xoay người muốn hất vung cái vẻ mặt nhất định phải đạt được của hắn, nhưng lí trí bảo phải đè nén xuống.
"Anh đừng cho là giam giữ tôi liền có thể đoạt được tất cả, cũng không phải là mọi thứ trên đời đều có thể giống ý anh!"Nghe vậy, trên mặt hắn chậm rãi lộ ra một chút cười.
"Có lẽ đi! Bất quá bây giờ là tôi chiếm thế thượng phong, mặc cho em muốn phản kháng như thế nào, tôi vẫn sẽ không thay đổi tâm ý."
"Anh rút cuộc cậu muốn giam lỏng tôi đến khi nào? Chờ anh chán ghét tôi sao?" Cậu tức giận hỏi. Đôi mắt đen của hắn thật sâu ngưng nhìn mắt cậu, phảng phất muốn xem thấu tất cả các ý nghĩ của cậu
"Có lẽ một lúc nào đó tôi sẽ đồng ý để cho em tự do."
"Lúc nào?"
"Khi nào em rốt cuộc không thể rời xa tôi."
Nói xong, hắn đem người cậu lật qua, ở trên cái miệng nhỏ nhắn của cậu hạ xuống nụ hôn say mê bá đạo.
Sự cưng chiều đối với em có khuynh hướng nghiện. Tựa như thuốc mê từng giọt rót vào máu của tôi.
Sáng sớm hôm sau, Tuấn Khải còn đang trong giấc mộng liền nghe thấy một hồi thanh âm tất tất tác tác. Hắn mở to mắt ra phát hiện Vương Nguyên đang theo tay nắm cửa chiến đấu, thoạt nhìn dáng vẻ giống như muốn mưu đồ chạy trốn. Cậu còn muốn chạy trốn?! Hắn lặng lẽ xuống giường, giống như con báo đen tùy thời muốn đánh về phía con mồi nhìn trúng. Cậu cũng không ý thức được đã trở thành mục tiêu trong mắt hắn, chẳng qua là cố gắng cùng tay nắm cửa trước mắt đối kháng. Tay nắm của cánh cửa này là khóa cứng, hay là rỉ sắt? Nếu không sao mở không ra? Cậu đã rất cố gắng, vậy mà tay nắm cửa tựa hồ như muốn cố gắng cùng cậu đối nghịch. Cuối cùng, trời xanh không phụ người khổ tâm. "Rắc" một tiếng, tay nắm cửa xoay đi chỗ khác, cậu quả muốn cao hứng kêu to. Không! Không được kêu to, vạn nhất đánh thức tên bạo quân đó, cô không thể trốn được! Theo bản năng, ánh mắt Vương Nguyên lén lút liếc trên giường một cái. Không có ai, hoàn hảo....... Đợi chút! Không có người?! Ủa sao không có ai vậy nhỉ? Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn ngủ rất say, bây giờ.... .... Người đâu? "Em đang tìm tôi sao?" Cậu cố gắng xem xét, tiếng hắn thình lình ở phía sau cậu vang lên. Cậu theo bản năng trốn khỏi bàn tay hắn vươn hướng cậu, sau đso dùng lực mở cửa rồi nhanh chóng đem cửa đóng lại, đem hắn ngăn ở phía sau cánh cửa. "Mở cửa!" "Không mở!" Cậu liều mạng nắm chặt tay nắm cửa, không để cho hắn mở ra. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm cửa phòng, muốn xuyên qua tấm ván gỗ thật dày đem cậu bóp chết.
"Mở cửa, cục cưng bé nhỏ!" "Không được gọi tôi cục cưng bé nhỏ, khó nghe muốn chết!" Thật là quá buồn nôn!
"Em cho rằng chỉ một cánh cửa có thể ngăn cản tôi sao? Tôi khuyên em đừng làm khốn thú chi đấu (cái thành ngữ này tớ không hiểu lắm, nếu bạn nào biết giúp tớ với nhé), ngoan ngoãn đi vào, hôm nay còn rất dài." Hắn còn muốn ôm cậu ở trên giường triền miên cả ngày, cũng không muốn cách một tấm ván gỗ lạnh như băng hướng không khí nói chuyện. "Tôi không phải là ngu ngốc, tôi sẽ không đem mình đưa vào miệng hổ, tôi muốn rời đi, bắt đầu từ hôm nay, anh là anh, tôi là tôi!"
"Hết thảy tối hôm qua em quên toàn bộ không còn một mống nào sao?" Người đàn ông ghê tởm? Không cần phải lớn tiếng nói ra như vậy chứ? Cậu nhìn bốn phía mọt cái. Thật may, không có ai. "Vương Tuấn Khải, lý trí một chút, rõ ràng một chút, chúng ta đều là người lớn, có quan hệ thì như thế nào? Tôi cũng không quan tâm, anh cũng không cần để ở trong lòng."
"Em không muốn tôi phụ trách?" Nghe vậy, Vương Nguyêm ngây ngẩn cả người. Tầm mắt của cậu dừng ở trên cánh tay, thấy được dấu hôn tối hôm qua hắn lưu lại trên ngươi cậu, thân thể của cậu vẫn không được mà run rẩy. Không thể phủ nhận, sự vuốt ve cùng kĩ thuật hôn của hắn mang đến cho cậu loại vui thích trước nay chưa từng có. Bên trong khuỷu tay của hắn, cậu kinh ngạc phát hiện vẫn không tìm được cảm giác an toàn. Cậu muốn bất chấp đầu nhập vào trong ngực hắn, khẩn cầu hắn tiếp tục ôm cậu, yêu cậu, nếu như.... ... Trong đầu lý trí không ngừng ngăn cản cậu suy nghĩ lung tung. "Tôi muốn đi!" Cau rất rõ ràng nói ra quyết định của mình. Cậu không muốn hắn phụ trách. Cho dù hết thảy toàn bộ nên do hắn gánh vác, dù sao cậu là bị ép buộc, nhưng tiếp tục dây dưa, đối với cậu chỉ có chỗ xấu, không có chỗ tốt. "Em thật không hối hận?" Hắn dùng giọng điệu ôn nhu để hỏi. Sẽ! Cậu hối hận! Cậu cố đè xuống tiếng hô to bên môi. Trời ạ! Cậu không thể bị lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt, tuyệt đối không thể!
"Cục cưng bé nhỏ, tôi vừa thấy được em cũng biết là chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ, em không tránh được tôi.... ......cho nên, buông tha sự phản kháng cảu em, tiếp nhận tình yêu của tôi." Vương Nguyên cảm giác được trái tim mau từ trong miệng cậu nhảy ra, cậu khó khăn nuốt nước miếng một cái. Làm sao người đàn ông này nhìn bề ngoài lạnh muốn chết, lại nói ra những lời mê người như thế, làm cho người ta không cách nào phản kháng. Không được! Không nên bị hắn ảnh hưởng, không nên bị hắn mê hoặc, không cần, không cần.... ... Ánh mắt của cậu liếc về phía cửa chính, cắn răng một cái, chạy bước lớn về hướng cửa. Nhanh lên một chút chạy trốn đi! Nghe được tiếng vang khi cô chạy, Tuấn Khải nguyền rủa một tiếng, sau đó dùng sức mở cửa phòng. Ánh mắt hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, nhưng không có đuổi theo. Giữa con ngươi ngăm đen của hắn lóe ra một chút tia sáng cao thâm khó lường. Cậu không trốn khỏi! Không lâu sau, cau sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn. T Khải đi trở về phòng, vẻ mặt bình tĩnh hướng giường đi tới, lẳng lặng chờ cậu trở lại. Không bao lâu, chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp của Vương Nguyên xuất hiện ở cửa phòng. "Trở lại!" Khóe môi Tuấn Khải nhếch lên vui vẻ, nhìn khuôn mặt thanh tú lộ ra hơi thở giết người của cậu, đôi môi đỏ mọng mân chặt, ẩn hàm tức giận. Cậu hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái, quả muốn xông lên đem khuôn mặt tươi cười đắc ý của hắn gạt bay đi. "Tiểu nhân!" Cậu tức giận gắt hắn một câu. Hắn cười càng vui vẻ hơn, tầm mắt rơi vào người đàn ông cao lớn đứng chữ khai sau lưng cô. Đứng ở trước mặt huynh đệ Tứ Long Đường, Vương Nguyên nhỏ nhắn ôn nhu giống như đóa hoa nhỏ khả ái giữa đống cây đại thụ cao lớn. Mới vừa rồi cậu đi ra cửa chính, lập tức thấy tự do trong tầm mắt, trước mặt cũng không biết từ khi nào toát ra một đám đàn ông mặc âu phục, đeo cà vạt, mang kính đen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro