2+3
Beta: Sugar (Vẫn là tui thôi à, giờ tự làm hết OTZ)
Chương 2
"Vương tuấn khải, anh, anh, anh, anh làm cái gì vậy. . ." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải trước mặt, sợ đến muốn khóc lên. Hai viền mắt hồng hồng, như thỏ con sắp rơi lệ, nhược nhược, mặc cho người vuốt ve cảm giác.
Vương Tuấn Khải cũng không nói gì, chỉ là nhìn Vương Nguyên, muốn đem cậu ghi nhớ ở trong lòng.
Em ấy đang làm nũng sao?
Vương Tuấn Khải cong khóe môi, cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác được người trước mặt càng ngày càng nhích lại gần mình, còn kèm theo hô hấp ấm áp, bầu không khí mập mờ khiến Vương Nguyên không khỏi đỏ mặt.
"Vương Nguyên nhi, anh thích em."
Đôi môi ấm nóng của Vuơng Tuấn Khải dán sát vào vành tai của Vương Nguyên, nói ra câu khiến người khác ngượng ngùng.
Chí ít với Vương Nguyên mà nói, thực sự rất xấu hổ.
"A?"
Vương Nguyên hơi mở đôi môi phấn nộn, hai mắt lộ vẻ mê man khó tin tưởng.
Bị dọa rồi?
Vương Tuấn Khải cong khóe môi không giấu nổi ý cười, sau đó nghiêng đầu hôn lên cánh môi Vương Nguyên.
Nhiệt tình như lửa.
Môi mỏng dán môi mỏng, lạnh lẽo dán lửa nóng.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới Vương Nguyên, đầu lưỡi một lần lại một lần khắp nơi miêu tả đôi môi hai người, buồn cười nhìn khuôn mặt người trước mắt hồng thấu, gắt gao nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy.
"Vương Nguyên nhi, anh nói, anh thích em."
Vương Tuấn Khải dừng lại, môi dựa vào môi, nhẹ nhàng ma sát nói.
Thiên hạ trước mặt xấu hổ như trước không chịu mở cặp mắt đang đóng chặt, chỉ là nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó không nói gì.
Bởi vì Vương Tuấn Khải lại một lần nữa dùng môi của hắn xâm lược cậu.
Muốn nói cũng nói không nên lời.
Cho nên khi mẹ Khải nghi ngờ nhìn Vương Nguyên mặt đỏ như trái cà chua mở cửa, đồng thời cầm lấy tay của Vương Tuấn Khải dùng sức chạy, không khỏi hơi lắc đầu.
Thế giới bọn trẻ ta thật không thể hiểu nổi a.
Chương 3
"Vương Nguyên nhi, có thể buông tay." Vương Tuấn Khải nín cười, nhéo nhéo ngón út Vương Nguyên.
Vương Nguyên trong nháy mắt giật mình bừng tỉnh, bỏ tay Vương Tuấn Khải ra, sau đó không nhịn được đỏ mặt.
Thiên a.
Bọn họ vừa mới hôn môi! Hiện tại nắm tay! Tiến triển sao lại nhanh như vậy?
"Vương Nguyên nhi, mặt em sao đỏ như vậy? Ngã bệnh?" Vương Tuấn Khải lợi dụng sờ sờ Vương Nguyên, răng nanh cảm lạnh cũng không thèm quan tâm. ( =))) bác Mộ Sắc quá vui tính đi :v)
Thích đùa giỡn bởi vì vui.
Đúng rồi! chính là ngã bệnh! Sinh một loại bệnh rất kỳ quái bệnh tương tư! Mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới người này! Nguyên nhân bệnh chính là Vương Tuấn Khải!
Vương Nguyên rầu rĩ không vui nghĩ.
Ngoài miệng lại lầm bầm một câu: "Anh mới đỏ mặt! Sinh bệnh cũng bởi tại anh được chưa!"
Vương Tuấn Khải dí sát vào tai Vương Nguyên, khí tức ấm áp lại một lần nữa phả vào mặt.
"Nga? Tại anh?"
Vương Nguyên tưởng chừng như bùng nổ, người này đúng là đại đội trưởng lãnh tính Vương Tuấn Khải sao? Thế nào tà ác như vậy. . . còn, còn luôn luôn đùa giỡn cậu. . .
" Kia, cái kia, ừ, hai bước nữa là đến công ty, em đi trước một bước, tạm biệt." Vương Nguyên đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Vương Tuấn Khải, thanh âm ngượng ngùng nói xong một câu liền nhanh chân bỏ chạy.
Chỉ để lại Vương Tuấn Khải một mình ở tại chỗ buồn cười nhìn bóng lưng Vương Nguyên.
Xấu hổ sao?
Thật đáng yêu.
_ TBC _
BE đó, ngọt như vậy mà BE chịu nổi không, tui khóc trước đây. Truyện ám ảnh lắm đấy OTZ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro