Chap 23
Huhu chiều nay họp phụ huynh, bạn nào cầu cho mình tai qua nạn khỏi để còn tiếp tục sự nghiệp viết fic a huhu *nhảm nhảm* mọi người đọc vui vẻ ⌒.⌒
--------
Vương Nguyên hôm sau đến lớp thấy trên bàn mình có một hộp quà. Khỏi cần động não cũng biết ai là người gửi. Đang tính mang vứt đi vừa hay Lưu Nhất Lân vừa tới, cậu ta lanh chanh đòi mở hộp quà.
Cái tính tò mò đã hại đời bạn trẻ Lưu của chúng ta. Nắp hộp vừa mở ra thì *bùm* khắp người Lưu Nhất Lân đều là bột màu, trông cậu ta lúc này chả khác cái chăn con công(*) là mấy. Cả lớp đều phá lên cười, Lưu Nhất Lân tức xì khói cầm cái hộp ném vào người Vương Nguyên đứng bên cạnh.
"CMN VƯƠNG NHỊ NGUYÊN! Cậu biết trước rồi đúng không?"
Vương Nguyên gật gật, nhịn cười nhìn Lưu Nhất Lân mà sắp nội thương. Cậu đâu có cố ý, tại cậu ta cứ khăng khăng đòi mở đấy chứ.
"*phụt* hahaha! Lưu Nhất Lân, là cậu đòi mở, mình đâu có cố ý"
Lưu Nhất Lân mặt đen lại. La Đình Tín cười cười đến kéo Lưu Nhất Lân đi vào nhà vệ sinh để tẩy rửa sạch sẽ. Sau khi hai người kia đi khỏi, Vương Nguyên mới cầm tờ giấy dính bột màu bên trong chiếc hộp. Đọc xong cậu mỉm cười, một nụ cười mà trong đó có bao nhiêu phần nguy hiểm.
"Kim Liên! Cũng chỉ làm được mấy trò rẻ tiền như này thôi sao......"
Vương Nguyên ung dung ngồi vào chỗ, lấy điện thoại ra bấm bấm ¬_¬ Haizzz thôi thì để cao nhân giúp đỡ vậy.
"Thảo Anh tỷ! Trưa nay cùng em ăn cơm nha ^▽^"
Tin nhắn vừa gửi đi, Vương Nguyên tựa vào ghế nhắm mắt lại. Thực buồn ngủ nha, chợp mắt một tý trước khi vào lớp đã.
*12A1*
Thảo Anh tươi cười bước vào lớp, trên tay cầm điện thoại lắc lắc. Cô đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải, giơ tin nhắn mà lúc nãy tiểu tử kia gửi cho anh xem, trên môi nở nụ cười đắc thắng.
"Haha! Vương đao, trưa nay cậu alone rồi muahaha..."
Vương Tuấn Khải mặt vẫn không biểu cảm gì chỉ gật gật vài cái cho có lệ. Đến khi Thảo Anh trở về chỗ ngồi của mình anh mới gào thét trong lòng, biểu cảm của người ăn dấm chua cũng show ra.
Còn về phần Thảo Anh, vị đại tỷ này vui sướng đến tột cùng, bảo bối khi không lại nhắn tin hẹn cô cùng ăn trưa. Nỗi lòng bao lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp. Hay là mặt dày kêu Nguyên Nguyên rủ luôn cả Tiểu Hoành cùng ăn *hắc hắc*
Nghĩ là làm, Thảo Anh nhanh chóng nhắn tin cho Vương Nguyên:
//Nguyên Nguyên a~ rủ cả Tiểu Hoành cùng đi nhaaaa *mắt long lanh*//
Năm phút sau tin nhắn từ Vương Nguyên hồi âm lại.
//Ok tỷ tỷ, em đã bảo cậu ấy cùng ăn rồi//
Đọc xong Thảo Anh tự cười một mình. Phải nói là cười đến mất hết cả hình tượng. Các đồng học chỉ biết nhìn cô lắc đầu ngao ngán.
Thảo Anh sư huynh...chúng tôi cần lắm một ngày sư huynh bình thường ¬_¬
----------
Giờ nghỉ trưa tại một góc căng tin có ba con người đang cười nói hihi haha vui vẻ, mặc kệ xung quanh có sát khí của hai-người-mà-chưa-chắc-ai-cũng-biết-là-ai hay không.
"Nguyên Nguyên! Sao hôm nay lại hẹn tỷ cùng ăn trưa?" Thảo Anh vừa nói vừa nhét cả thìa cơm rõ to vào miệng.
Lưu Chí Hoành ngồi bên cạnh nhìn Thảo Anh với vẻ mặt "O___O", thật là gọi tỷ ấy là sư huynh cũng không có gì oan uổng.
"À ~ Chỉ là em muốn cùng tỷ ăn trưa thôi, không được sao?" Vương Nguyên chưng ra bộ mặt cún con.
Thảo Anh vội vàng xua tay, liên mồm nói không phải. Chỉ cần là hai bảo bối, bất cứ lúc nào cô cũng có mặt.
Để ý kĩ sẽ thấy trên mặt Vương Nguyên có một vết màu đỏ, Thảo Anh cùng Lưu Chí Hoành tưởng cậu bị chảy máu hoảng hốt ôm lấy mặt cậu.
"Nguyên Nguyên! Em/cậu bị sao vậy?" Cả hai người đồng thanh.
Vương Nguyên cười cười lắc đầu nói không có sao chỉ là vệt màu bột hồi sáng thôi. Cậu nói chuyện Kim Liên để hộp màu bột ở bàn mình cho Thảo Anh cùng Lưu Chí Hoành, còn nói là cô ta cố tình hãm hại cậu.
Thảo Anh nhìn bảo bối buồn đến thương tâm như vậy trong lòng nổi lên một trận cuồng phong . Xem ra phải dạy dỗ bánh bèo rồi.
Vương Nguyên thấy biểu hiện của Thảo Anh liền mỉm cười thỏa mãn. Những gì cậu nói là sự thật, chỉ là thêm chút tình tiết vào cho gay cấn hơn thôi, là do cô ta gây sự trước.
Lưu Chí Hoành nãy giờ không để ý lắm hai người kia, cậu còn đại sự phải làm, chỗ thức ăn này bỏ phí là có tội a~ phải ăn cho hết...ăn...ăn
Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ từ lúc bước vào căng tin mặt đã đen như đít nồi, cầm thìa chọc nát cả khay thức ăn. Nguyên nhân cũng do ai kia cướp mất bảo bối của họ nha.
---------
Sau giờ nghỉ trưa Kim Liên và đồng bọn ngồi tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm trong lớp.
*Ào...* một quả bóng nước bay thẳng về phía họ. Mấy cô nàng hét lên mà thủ phảm càng khẳng định đích thị là tiếng của cẩu yêu tinh.
Một quả bóng nước thì có gì mà phải làm to chuyện? Vấn đề ở chỗ không đơn thuần chỉ là bóng nước bình thường mà trong quả bóng đó chứa toàn nước...pha với bột màu.
"Đứa nào vừa ném?" Kim Liên trừng mắt nhìn xung quanh lớp.
Đảo một vòng, ánh mắt sắc bén của cô ta dừng lại ở cửa lớp.
Thảo Anh cùng Linh Hân đứng dựa vào cửa, hả hê nhìn cô ta trong bộ dạng nhem nhuốc. Một đồng học trong lớp vội chạy ra phía cửa, cười gượng gạo:
"Thảo Anh sư...à Thảo Anh tỷ, đại tỷ tìm ai để em gọi nó cho"
Thảo Anh nở nụ cười thân thiện, lắc đầu ý bảo không cần phiền đến vị đồng học đấy rồi tự mình bước vào lớp. Riêng Linh Hân vẫn duy trì tư thế nhàn nhã, có kịch hay để xem a~
"Là chị ném?" Kim Liên trừng mắt nhìn Thảo Anh.
"Phải! Thật xin lỗi a, cô không sao chứ? Thật ngại quá làm bẩn quần áo của cô rồi" Thảo Anh ngoài mồm nói như thế nhưng trong lòng dặn phải dạy cho con bánh bèo này một trận nên thân.
"Nhưng mà nhìn lại thì so với vừa nãy thì váy cô bây giờ trông có đẹp hơn, không phải sao?" Linh Hân đứng ở cửa không nhịn được nói với vào một câu.
Có mấy đồng học trong lớp cười nhăn nhở giơ ngón cái về phía Linh Hân, điều này làm cho Kim Liên càng thêm tức.
"Chị có biết tôi là ai không mà dám làm chuyện ngu xuẩn này hả? Còn nữa, Linh Hân dù gì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh trai cô, cô đừng có mà quá đáng"
Thảo Anh quay sang nói với một bạn học ở gần đó "Này! Chú em có thấy rất rất hư cấu không?"
Bạn học kia gật đầu như giã gạo. Thảo Anh nhếch mép nhìn con cẩu yêu tinh trước mặt.
"Ai~ làm sao tôi lại không biết Kim tiểu thư của Kim thị cơ chứ"
"Xem như chị hiểu biết. Lần sau tôi cảnh cáo chị còn làm thế một lần nữa thì đừng trách tôi" Kim Liên vênh váo, cô ta không biết mình đang nói chuyện cùng ai.
"Nhưng mà...tiểu thư Kim thị thì có gì hay ho? Cùng lắm cũng chỉ là loại người hống hách bám váy bố thôi" Thảo Anh đương nhiên không phải vừa, thản nhiên phỉ báng cô ta.
"Chị..."
"Tôi nói sai sao?" Thảo Anh tiến đến gần cô ta, âm lượng chỉ đủ hai người nghe được "Còn làm phiền Vương Nguyên cô sẽ phải nhận hậu quả đau đớn gấp vạn lần"
Nói xong cô quay người đi ra phía cửa, trước khi cùng Linh Hân rời khỏi còn thân thiện vẫy vẫy chào các thành viên trong lớp rồi mới ly khai.
Kim Liên đứng đó tức đến tím mặt. Cô ta nghĩ có thể dọa sợ cô sao? Kim Liên này không phải dễ bị người khác bắt nạt đâu.
Vương Nguyên...để xem tôi làm gì cậu tiếp theo......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro