Chap 45 (HOÀN)

Chap này tặng 5 pn cmt đầu tiên theo lời đã hứa và thêm 1 pn may mắn My tự chon nên Tổng cộng là 6 người
Kuromi_Len2721
khainguyen666
KaiYuan-ChanBaek
quynhanhchipi2003
XukasHttiu
.
huongngok8

.
Đọc truyện và nghe nhạc vui vẻ!!!
Vào chuyện lun!!!
.///

Tối nay là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, câuh vốn không muốn gặp anh nhưng hôm nay anh tìm cậu như thế, nếu cậu còn không tới gặp anh, nhất định anh sẽ liều lĩnh xuất viện để đi tìm cậu.
Ngày mai, cậu sẽ rời Trung Quốc, tối nay cậu sẽ ở bên cạnh anh. Đó là đêm cuối cùng bọn họ ở bên nhau!
Vương Nguyên dùng dũng khí lớn, cố gắng ổn định tâm tình của mình sau đó mới đến bệnh viện. Cậu đẩy cửa phòng bệnh ra, mang theo nụ cười yếu ớt đi vào.
Vương Tuấn Khải đang ngồi yên tĩnh trên giường xem sách, y tá chăm sóc đang ở bên cạnh anh. Thấy Vương Nguyên tới, y tá tự giác rời đi.
Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên đến thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hân hoan, anh đặt sách xuống, vẫy tay gọi Vương Nguyên,
“Nguyên Nhi, tới chỗ anh ngồi.”
Vương Nguyên đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, Vương Tuấn Khải lập tức cầm tay cậu. Bàn tay to lớn chậm rãi truyền sự ấm áp đến tay cậu, ấm áp lên tận trái tim cậu. Cậu cảm thấy sự ấm áp và an tâm trước nay chưa từng có.
Cậu nhìn bàn tay to lớn của Vưong Tuấn Khải bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mình, trong lòng rung động. Nếu đời này có thể cùng anh tay trong tay, cho dù chỉ là một năm, cậu cũng nguyện ý đánh đổi bằng cả tính mạng.
Bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, trong đó lại có quá nhiều hiểu lầm, thời gian thực sự bên nhau lại vô cùng ít.
Tay Vương Nguyên được tay anh nắm thật chặt, nước mắt không nhịn được chảy xuống tay anh.
Vương Tuấn Khải kinh ngạc nhìn Vương Nguyên, giơ mặt cậu lên, anh hỏi:
"Có chuyện gì? Có chuyện gì không vui sao?”
Vương Nguyên cố nặn ra vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vì sao lại khóc?”
“Em không nỡ rời xa anh. Ngày mai em sẽ phải đi Malaysia rồi.”
Vương Nguyên trả lời lấp liếm.
“Vậy đừng đi nữa. Anh cũng không nỡ xa em.”
Vương Tuấn Khải nắm chặt tay cậu, tròng mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cậu,
“Anh chưa từng chiều chuộng, yêu thương em. Từ ngày anh ép em gả cho anh, anh đã bắt nạt em, làm tổn thương em.”
Vương Nguyên mở to mắt, hỏi:
“Anh nhớ ra chuyện trước kia rồi?”
Vương Tuấn Khải gật đầu, trong mắt đầy áy náy:
“Tai nạn xe lần này, anh là trong họa gặp phúc. Có thể nhớ lại mọi chuyện trước kia, bao gồm tất cả những sai lầm anh đối với em.”
Vương Nguyên lắc đầu,
“Chuyện trước kia, chúng ta đừng nói đến nữa. Chúng ta hãy thật trân trọng hiện tại là tốt rồi.”
“Ừ, chúng ta sẽ trân trọng hiện tại.”
Vưong Tuấn Khải kéo Vương Nguyên vào lồng ngực mình,
” Từ giờ anh bắt đầu rất yêu thương em. Em sẽ cho anh cơ hội chứ?”
Vương Nguyên trong lòng ngực anh khổ sở gật đầu, nước mắt đau khổ không ngừng chảy xuôi.
Vương Tuấn Khải buông Vương Nguyên ra, nâng mặt cậu lên nhẹ nhàng giúp cậu lau khô dòng nước mắt.
“Sao tối nay em mau nước mắt vậy?” Anh càng không ngừng giúp cậu lau nước mắt, cậu lại càng không ngừng rơi nước mắt. Lau thế nào cũng không hết được!
Vương Tuấn Khải trong lòng không vui, anh có một dự cảm xấu. Anh cảm giác, cảm thấy Nguyên Nhi có chuyện giấu anh. Tối nay cô thế này làm anh rất lo lắng.
“Sao thế? Rốt cuộc có chuyện gì? Em có việc gì giấu anh đúng không?”
Vương Tuấn Khải nhìn chăm chú gương mặt tuyệt mỹ của Vương Nguyên.
Vương Nguyên thoáng chốc sửng sốt, vội vàng lắc đầu,
“Không có chuyện gì. Anh đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Tuấn Khải mắt sáng như đuốc, những nét biến hóa rất nhỏ trên mặt Vương Nguyên không tránh được ánh mắt của anh. Anh hiểu, trong lòng Nguyên Nhi nhất định có chuyện giấu anh, chuyện cậu không cách nào nói với anh được.
Tính cách của Nguyên Nhi bảo bối của anh, anh hiểu rất rõ. Nếu cậu không chịu nói, anh cũng không thể ép cậu nói ra được.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên trong ngực, cảm nhận sâu sắc nhiệt độ cậu, vướng mắc trong lòng cậu, anh nhất định sẽ từ từ cởi bỏ.
“Tuấn Khải, anh có yêu em không?”
Vương Nguyên tựa vào trong ngực anh, đột nhiên hỏi.
Vương Tuấn Khải cúi đầu dịu dàng nói nhỏ bên tai cậu:
“Anh yêu em, Nguyên Nhi, anh yêu em. Anh đã yêu em từ rất lâu rồi, chỉ là trước đây anh đã không hề nhận ra. Cả đời này, đừng rời xa anh, nhé?”

Vương Nguyên trong lồng ngực anh khẽ gật đầu một chút, càng cúi sâu dấu mặt mình trong ngực anh. Cậu cũng không muốn rời xa anh. Có trời biết, cậu yêu anh nhiều thế nào! Cậu không nỡ, không muốn rời xa anh!
Nhưng, ở bên cạnh anh, cậu sẽ mang đến nguy hiểm cho anh. Thế thì cậu nên làm thế nào cho phải?
Mặc dù cậu không tin tưởng chuyện số mạng cho lắm, nhưng đúng là từ khi cậu gả cho anh, anh thật sự thường xuyên gặp phải chuyện không may. Lúc trước anh hôn mê, cậu vừa ký tên đồng ý ly hôn thì anh tỉnh lại.
Trên thế giới có chuyện trùng hợp như thế sao?
Nếu cậu ở bên cạnh anh mà mang đến cho anh nguy hiểm thì cho dù cô đau khổ cỡ nào cũng sẽ rời anh đi. Chỉ cần anh có thể bình an vô sự là cậu đã thỏa mãn rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến ngày mai phải rời xa anh, không thể ở bên anh nữa, trái tim cậu rất đau, rất rất đau! Đau đến mức không cách nào hít thở nổi!
Cuộc sống không có anh, cậu không dám nghĩ tới. Nhưng cậu phải chấp nhận tất cả! Vô oán vô hối!
Sáng sớm ngày thứ hai, Vương Nguyên nhẹ nhàng thức dậy từ trong ngực Vương Tuấn Khải. Cậu ngắm khuôn mặt tuấn mỹ khi ngủ say của anh, không nhịn được khẽ hôn lên môi anh một cái, sau đó quyết định xoay người rời đi.
Sau khi Vương Nguyên xoay người rời đi, Vương Tuấn Khải mới chậm rãi mở mắt ra rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương gia, gặp Dương quản gia.
“Thiếu gia có gì phân phó?”
Thanh âm Dương quản gia vững vàng từ trong điện thoại truyền tới.
“Đến sân bay, đừng để Nguyên Nhi lên máy bay. Thuận tiện điều tra mục đích đến là nơi nào?”
Thanh âm Vương Tuấn Khải trầm thấp ra lệnh.
“Vâng. Thiếu gia.”
Sau đó, Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho Tiêu Quân:
“Tiêu Quân, lập tức tới bệnh viện. Tôi cần cậu trợ giúp.”
“Vâng. Tổng tài.”
Vương Nguyên về đến nhà cầm hành lý vội vã chạy tới sân bay. Cậu không hi vọng mình có thời gian để hối hận, cậu phải lập tức rời Trung Quốc. Chỉ có rời đi đất nước có Tuấn Khải, trái tim cậu mới có thể bình tĩnh, cô mới có thể lãng quên anh.
Ngồi trong phòng chờ máy bay, Vương Nguyên vừa nhìn đồng hồ vừa thở dài. Nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu cảm thấy nỗi đau trong lòng mình lại tăng thêm một phần. Nỗi lo âu trong lòng cũng càng ngày càng nặng.
Chuyện tính mạng không thể tùy ý được, có nhiều khi, sự lựa chọn của con người lại là thân bất do kỷ!
Trước kia khi cậu hận anh, cậu muốn đối đầu với anh, ngày ngày đối kháng anh! Hiện giờ, cậu yêu anh, cậu muốn ở bên anh, nhưng lại không được nữa rồi!
Thật châm chọc! Thật bi ai! Ngay cả cuộc sống của mình cậu cũng không có quyền lựa chọn. Sự bi ai này là do cậu quá yếu mềm chăng?
Cậu cười lạnh, có lẽ thế! Nhưng vận mệnh cuối cùng cũng không cho cậu quyền chủ động, lựa chọn.
Tiếng phát thanh ở sân bay vang lên, cô đến giờ lên máy bay rồi. Rốt cục phải rời Trung Quốc rồi! Câuh đứng lên, nhấc hành lý trong tay, lại nhìn quanh bốn phía lần nữa, lần cuối nhìn đất nước cậu yêu thương……
Tạm biệt Trung Quốc, tạm biệt Vương Tuấn Khải em yêu thương nhất……
Đợi tâm tình dần dần bình ổn lại, cậu mới đi đến chỗ soát vé, nhưng cậu nhân viên đó lại nói với cậu vé của cậu đã bị hủy rồi. Vương Nguyên kinh ngạc, hỏi:
” Làm sao có thể?”
” Đúng vậy. Thiếu gia không tin thì ra ngoài xem lại danh sách đi.”
Vương Nguyên cầm vé, bất đắc dĩ xoay người kéo hành lý ra cửa. Đang ở cửa soát vé, cậu nhìn thấy người đàn ông mình đã không cách nào buông tay.
Anh an tĩnh ngồi ở xe lăn, trên gương mặt anh tuấn bất phàm bao trùm một tầng lạnh lẽo thật dầy. Ánh nắng sáng sớm rơi trên mái tóc đen nhánh của anh, giống bao quanh anh một tầng vầng sáng chói mắt. Đôi mắt ngăm đen thâm thúy đang gắt gao nhìn chàng trai trước mặt, lạnh lùng và tức giận đằng đằng.
Trong lòng cậu lập tức giật mình. Anh đã biết cậu muốn lén rời đi? Cậu biết hiện tại anh giận giữ vô cùng, cậu hiểu cơn giận của anh, cũng không dám nhích lại gần.
” Không phải em muốn đi Malaysia sao? Tại sao mua vé đi Mĩ? Nhầm lẫn như vậy, nên anh giúp em hủy bỏ.” Anh lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm, nói từng chữ.
Vương Nguyên thoáng chốc ngây ngẩn người, cứng ngắc đứng nơi đó.
Anh phát hiện ra lúc nào? Tại sao anh lại phát hiện ra?
” Đưa thiếu phu nhân về nhà.”
Vương Tuấn Khải vẫn nhìn chăm chú Vương Nguyên, lên tiếng với vệ sĩ bên cạnh.
” Tuấn Khải……” Vương Nguyên muốn nói lại thôi. Giờ khắc này, cậu không biết nên giải thích với anh thế nào cho phải? Nhất định anh sẽ không tha thứ cho cậu!
” Anh nói rồi, em là người  của anh! Không có lệnh của anh, em không thể rời đi?”
Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói, trong lời nói đều là băng sương.
” Em……” Khuôn mặt Vương Nguyên tràn đầy đau đớn nhìn anh. Cậu cũng không muốn rời xa anh. Cậu là vạn bất đắc dĩ.
” Về nhà!”
Vương Tuấn Khải ra lệnh cứng rắn.
” Không! Anh để em đi đi!”
Trong lời nói của Vương Nguyên nồng đượm cầu khẩn.
Vương Tuấn Khải mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú cậu, tựa hồ muốn nhìn thấu cậu.
” Em không muốn về nhà?”
Vương Tuấn Khải mở to mắt, mặt đầy kinh ngạc.
” Em không thể trở về.”
” Tại sao?”
Chàng trai này không phải nói rất yêu anh sao? Tại sao mới mấy ngày đã thay đổi? Chẳng lẽ mọi người đều như vậy thiện lần không?
” Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Vương Nguyên cúi thấp đầu nói.
Vương Tuấn Khải ngẩn người, tức giận hỏi: ” Khi nào?”
” Hôm trước.”
Cậu thấp giọng nói.
” Anh đáp ứng sao? Vương Nguyên!” Tim anh dường như máy xe triển quá, đau vào nội tâm.
“……” Vương Nguyên cúi đầu, im lặng.
” Trở về!” Anh ra lệnh lần nữa.
” Không! Em muốn ly hôn với anh!”
Vương Nguyên khàn giọng hô nhỏ.
” Mơ tưởng! Trừ phi anh chết! Vương Nguyên! Cả đời này, em đừng nghỉ uốn rời xa anh!”
Vương Tuấn Khải đông cứng lãnh tuyệt nói, trong lòng lại không nhịn được run rẩy.
Vương Nguyên giơ tròng mắt mù sương nhìn anh, bi thương nói:
” Em sẽ mang đến tai họa cho anh! Anh không thấy sao?”
” Cái gì?”
Vưong Tuấn Khải sửng sốt một chút, không hiểu cậu đang nói gì?
” Em gả cho anh nửa năm, tổng cộng anh gặp chuyện không may 3 lần, mỗi lần đều là đại nạn, cơ hồ nguy hiểm tánh mạng. Anh không cảm thấy em là người không tốt sao?”
Cậu rưng rưng đau đớn hỏi anh.
” Em ——! Em tin tưởng loại chuyện này?”
Vương Tuấn Khải cảm thấy không thể tin nổi.
” Em không tin ! Nhưng mọi người đều nói như vậy!”
Cậu dừng một chút, nói tiếp:
” Anh biết không? Lúc anh hôn mê, em không đồng ý ly hôn, bệnh tình anh liền trở nên nguy kịch! Em vừa đáp ứng rời anh, anh lập tức chuyển nguy thành an. Trên thế giới này có chuyện trùng hợp như thế sao?”
” Vớ vẩn! Em quả thực là hồ nháo!”
” Anh biết không? Nếu không phải em ký đơn ly hôn, chỉ sợ anh vẫn chưa tỉnh lại.”
Vương Nguyên bi thương.
” Đây chỉ là trùng hợp!”
” Có nhiều trùng hợp như vậy đã chứng nhận là thật sự có chuyện!”
” Anh không tin!”
Anh nói kiên định.
” Nhưng em tin.”
Vưong Nguyên dũng cảm đón nhận ánh mắt của anh.
” Nguyên Nhi, con người khó tránh khỏi cái chết! Nhưng anh cảm thấy…… có thể chết bên cạnh em cũng là một loại hạnh phúc!”
Vương Nguyên bỗng nhiên rất cảm tính thuyết.
Trái tim Vưong Nguyên trong phút chốc giống như bị một chùy thủ nặng nề gõ vào, rung động thật sâu.
Câun thấy vẻ mặt Vương Tuấn Khải đau đớn, nước mắt trong hốc mắt rốt cục không nhịn được chậm rãi lăn dài.
” Nếu không có em, anh tình nguyện giờ phút này mình chết đi!”
Vương Tuấn Khải thâm tình vô hạn nói với Vương Nguyên,
” Một đời người vốn không dài, có thể cùng người mình thật lòng yêu thương ở bên nhau cho dù là ngắn ngủi cũng là hạnh phúc. Em nguyện ý cùng anh trải qua quãng đời ngắn ngủi khi còn sống không? Nguyên Nhi.”
Vưong Tuấn Khải đưa tay ra trước mặt cậu. Vưong Nguyên chăm chú nhìn tay anh, không nhúc nhích.
” Anh thật sự không sợ em sẽ mang đến tai họa cho anh?” Nước mắt đã nhuốm mờ cặp mắt của cậu.
” Kể cả em có tước đi sinh mệnh của anh, anh cũng cam nguyện thừa nhận! Đời này không oán không hối!”
” Tuấn Khải……”
Vương Nguyên rốt cục không chịu đựng nổi, chạy như bay đến, quỳ trên mặt đất ôm Vưong Tuấn Khải đang ngồi trên xe lăn.
Vưong Tuấn Khải cũng ôm Vưong Nguyên thật chặt, thấp giọng nói nhẹ nhàng bên tai cậu:
” Em biết không? Em thật sự là kiếp số của anh, tình yêu của anh đã bị em cướp đoạt rồi! Bảo bối!”
Vưong Nguyên ở trong ngực Vương Tuấn Khải giương khuôn mặt kiều mỵ lên, lộ ra nụ cười sáng lạn như hoa hồng. Dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, nước mắt trên mặt cậu phảng phất như đọng kết thành từng hạt trân châu trong suốt quý giá……
Thật ra từ rất lâu rồi, yêu và hận, bi thương và đớn đau, nỗi buồn và niềm vui đều đồng thời tồn tại, đặc biệt là trong tình yêu của những người trẻ tuổi. Những gút mắt, mâu thuẫn càng nhiều thì tình cảm lại càng triền miên kịch liệt.

¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶   .HOÀN.  ¶¶¶¶¶¶¶¶¶¶

NHƯNG VẪN CÒN NGOẠI TRUYỆN MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ MY

!!!!Thông báo!!!!!
Vote +CMT bao giờ đạt 15 lượt vote và 10 CMT ta xuất bản ngoại chuyện đàu tiên!!
MyMys26

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro