Đêm tân hôn


Anh đã dồn cậu đến vách tường làm cậu không cách nào nhúc nhích nổi.
"Tôi chỉ muốn ôm tân nương của tôi cùng trải qua đêm tân hôn a."

Cánh tay cường tráng của anh ôm cậu vào trong ngực mình. Không để cậu có nửa điểm phản kháng!
Thân thể của bọn họ dính sát vào nhau, mùi vị nam tính đặc biệt trên người anh bao vây quanh cậu. Cậu dùng hai tay chống đỡ lồng ngực của anh, thầm nghĩ mọi cách tách ra khỏi người anh.
"Anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho tôi?" cậu dường như muốn van nài.
"Trở thành thê tử của tôi, cho đến khi tôi chán ghét em, tôi sẽ tha cho em!" Anh tuyên bố lãnh khốc.
Cậu ngẩng đầu tức giận nhìn anh:

"Đừng mơ tưởng! Tôi tuyệt đối không làm vợ anh! Tôi gả cho anh là bất đắc dĩ! Nhưng tôi sẽ không để mặc anh muốn làm gì thì làm! Không để mặc anh định đoạt!"
"Tốt!"
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc rủ xuống ở trên trán cậu, thoáng chốc cậu cảm giác mình đang run rẩy.
Thấy phản ứng của cậu, anh cười một tiếng quỷ dị:
"Vậy chúng ta thử một chút xem!"
Vừa nói, anh dùng tay nhấc cằm cậu lên, hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Bờ môi của anh như gặm nhấm cậu, không chút thương tiếc mà chiếm đoạt cậu. Những lời nói trên môi bị nuốt hết ở trong miệng anh, đầu lưỡi mềm nhẵn của anh trượt vào trong miệng cậu cùng cậu dây dưa.
Cậu không muốn tiếp nhận anh, dùng hết toàn lực đẩy anh ra. Anh hơi chút buông lỏng, rất nhanh sau đó lại ôm chặt lấy cậu, cùng cậu ngã nhào lên giường. Lấy tốc độ nhanh nhất, anh đè cậu xuống giường, tiếp tục việc vừa xong.
Cậu ở phía dưới không cách nào nhúc nhích được, cậu tự nói với mình, cho dù thế nào cậu cũng không thể chịu khuất phục! Cậu sẽ không phản ứng, cho dù anh ta mạnh mẽ cứng rắn đoạt lấy cậu, cậu cũng không khuất phục!
Bàn tay to lớn của anh trượt vào trong y phục của cậu, ôn nhu vuốt ve da thịt mềm nhẵn của cậu, dấy lên người cậu một ngọn lửa khó hiểu. Nụ hôn của anh xuống đến cổ cậu hôn nhẹ nhàng, những nụ hôn như cánh hoa rơi lả tả trên cổ khiến cậu cảm thấy một trận run rẩy. Cậu nắm chặt tay, không để chính mình phát lên tiếng.
"Xem ra, thân thể em còn thành thật hơn nhiều so với miệng của em."
Anh ngẩng đầu trước ngực cậu nói, trong tròng mắt lạnh như băng đều là sự đùa giỡn.
Cậu lập tức đẩy anh ra, rời đi. Cậu sửa sang lại y phục xộc xệch của mình, quát to:
"Anh là đại ác ma! Đại sắc quỷ! Anh mau cút đi!"
Anh tỏ vẻ buồn cười nhìn cậu

"Mắng chồng mình là đại sắc quỷ! Vương Nguyên em thật đúng là kỳ lạ!"

"Vương Tuấn Khải! Anh mau cút cho tôi!"
Cậu khàn giọng quát càng lớn.

"Em không nên kích động. Tôi hiểu em không muốn cùng tôi ngủ chung giường, cho nên tôi tìm người khác tới."
Anh phủi tay, một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lẳng lơ từ phòng rửa tay đi ra, thoáng cái đã ngã vào trong lòng ngực của anh.
"Đi thôi Khải, người ta rất muốn giết anh nha. Trễ như vậy mới để cho người ta ra ngoài? Em ở bên trong buồn chết mất."
Thanh âm làm nũng của ả ta làm cả người Vương Nguyên nổi hết cả da gà.

"Không có cách nào, cậu ta không chịu đi. Không thể làm gì khác hơn là phải ủy khuất em."
Anh thân mật gật đầu bên cánh môi tươi đẹp của ả ta.

Cậu mở to hai mắt nhìn, chả lẽ anh ta định trong đêm tân hôn của hai người, ở trên giường của hai người lại cùng đồ cáo già này triền miên?! Cậu cảm thấy máu nóng trong người như xông lên đến đỉnh đầu!
Đồ cáo già kia liếc nhìn nàng một cái: "Sao cậu còn không đi? Chẳng lẽ cậu muốn xem chuyện tốt của chúng tôi sao?"
Ả ta nói xong, cười hì hì, vẻ mặt tỏ ra quyến rũ.
"Các người muốn làm gì tôi không có hứng thú muốn biết! Hãy rời phòng tôi mau! Tôi cần nghỉ ngơi!"
Cậu lớn tiếng gào lên.
"Xin lỗi, tôi cảm thấy cái giường này thật thoải mái! Tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi. Em muốn ở lại thì tùy. Chỉ cần không quấy rầy chúng tôi là được."
Vương Tuấn Khải hôn đồ cáo già, nhanh chóng áp ả ta dưới người mình.
Cậu nhìn bọn họ ở trên giường. Cậu nắm chặt nắm đấm! Thật sỉ nhục! Vương Nguyên cậu sẽ nhớ kỹ trong lòng!
Cậu xoay người một cách cứng ngắc rời khỏi phòng, đi ra phòng khách. Trong phòng tiếng rên rỉ dồn dập truyền ra làm cậu cảm thấy xấu xa, thật ác tâm!
Cậu dùng hai tay che lỗ tai của mình, không muốn nghe những thanh âm khó nghe kia. Nhưng bất kể có làm thế nào, thanh âm kia giống như quay chung quanh bên tai cậu vậy, vứt đi không được!
Vì sao cậu phải bị vũ nhục như vậy?! Vì sao phải bị hành hạ như vậy?!
Cậu là Vương Nguyên luôn tự tin a! Vì sao hiện tại lại biến thành như vậy?! Đến hết thảy rốt cuộc là tại sao?!

Thanh âm từ gian phòng bên cạnh không ngừng truyền tới, tiếng rên rỉ của đồ cáo già kia cũng càng lúc càng lớn.
Cậu dùng sức mình che lỗ tai lại, nhưng làm sao cũng không ngăn cản được thanh âm khiến cậu buồn nôn kia.
Vương Tuấn Khải chết tiệt! Cái đồ cáo già kia cũng chết tiệt không kém, cái đồ...đồ không biết xấu hổ! Chẳng lẽ lúc bọn họ làm loại chuyện như vậy không thể nhẹ nhàng hơn chút sao?
Chẳng lẽ bọn họ không biết bọn họ lớn tiếng như vậy rất quấy rầy người khác sao? Cậu hung hăng đấm một cái xuống dưới tấm nệm mềm mại, sau đó chợt đứng lên! Tên nam nhân chết tiệt kia, tại sao cậu phải ngủ phòng khách chứ? Tại sao lại làm chuyện đó vào đúng hôm nay, còn đem vứt cậu ở bên ngoài?
Mặc dù căn bản là cậu không lên tiếng, nhưng, cậu cũng không phải người dễ dàng để cho người khác khi dễ! Anh ta dám nhục nhã cậu như vậy, cũng đừng trách cậu không khách khí! Nghĩ tới đây, Cậu cắn cắn môi, sau đó sải bước rời phòng khách.
Một lát sau, thân thể mềm mại của cậu hiện ra ở trước cửa phòng, trong tay còn cầm một thùng đá!
Nhìn cánh cửa khép hờ, cậu lộ ra vẻ cười lạnh, Vương Tuấn Khải, đồ đáng chết, tôi sẽ cho anh hưng phấn hơn nữa!
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cậu từ từ đi vào.

Hai người đang ôm nhau ở trên giường không phát hiện cậu đã đi vào, vẫn đang tiếp tục "trò chơi nóng bỏng" chỉ dành cho người lớn, đồ cáo già diễm lệ kia cả nửa người phía trên cơ hồ toàn bộ lộ ra, miệng còn phát ra từng tiếng yêu kiều.
Mà Vương Tuấn Khải vô cùng khốn nạn kia đang nằm trên người cái đồ cáo già đó, không ngừng cố gắng. Một chút cũng không cảm nhận được cậu.
Nụ cười trên mặt cậu càng đậm, cậu bước nhanh đi tới bên giường, giơ tay lên, rầm một tiếng, nửa thùng băng đá, giội lên hai người đang ôm nhau trên giường.
Anh lập tức nhảy dựng lên!
"Vương Nguyên! Cậu bỗng dưng phát điên gì thế?"
Anh tức nghiến răng nghiến lợi gào thét.
Cậu cười lớn:
"Vương Tuấn Khải, anh không yêu thích lễ vật của tôi tặng sao?"
"Chết tiệt!" anh túm tay cậu, áp người cậu lên vách tường, hai mắt bùng cháy ngọn lửa giận dữ!
"Khải..." Đồ cáo già đáng ghét đó ở trên giường lo lắng gọi.
"Cút! Mau cút đi!" anh nói, không quay đầu lại ánh mắt nhìn chằm chằm cậu. Nếu như ánh mắt có thể giết người, phỏng chừng Vương Nguyên cậu đã bị giết chết đến vài ngàn lần rồi.
Đồ cáo già kia cầm y phục, bĩu môi rất không tình nguyện rời đi.
"Anh muốn thế nào?"
Cậu dũng cảm đón nhận ánh mắt giận dữ đó. Cậu mới không sợ!
Anh lộ ra một nụ cười cực lạnh:

"Tốt, lễ vật em tặng tôi rất thích! Tôi cũng muốn trả lại em một phần lễ vật!"
Anh ta kéo cậu vào phòng tắm, mở vòi nước hoa sen, nước lạnh như băng đổ xuống đầu cậu, đổ xuống cả người cậu. Cậu rùng mình! Cậu lập tức ôm lấy thân thể của mình.
Hiện tại là tháng 12 khí trời rét lạnh, nước này lạnh như băng quả thực là đạt tới trình độ lạnh thấu xương mà!
"Anh! Tên khốn kiếp này!"
Cậu đẩy anh ta ra, muốn rời phòng tắm. Lâm Lập Phong lại dùng lực mạnh xoay cậu lên trên vách tường, nước lạnh như băng rơi trên người cậu, mà Anh cũng không may mắn thoát khỏi tình cảnh cả người ướt đẫm!
"Chết tiệt! Anh buông ra!"
Cậu không thể nhúc nhích, đôi môi cũng trở nên tím bầm.
"Cậu không phải toàn thân là lửa giận sao? Hiện tại nhờ tình huống này mà dập tắt lửa, cậu hẳn vô cùng ưa thích?"
Lời nói của Vương Tuấn Khải lãnh khốc tới cực điểm. Cậu cả người nổi da gà. Quả nhiên Vương Tuấn Khải này thật kinh khủng

Cậu hô to:
"Anh điên à!"
"Xem ra lửa giận trong lòng em còn chưa hoàn toàn bị dập tắt! Không sao! Để tôi giúp em!"
Bỗng nhiên Anh tiến sát tới, chặn miệng của cậu. Đầu lưỡi mềm nhẵn của anh xông vào miệng cậu cùng dây dưa với chiếc lưỡi thơm mùi đinh hương.
Cậu bị anh áp đặt trên vách tường, cả người không cách nào nhúc nhích, miệng lại bị phong tỏa quá chặt chẽ, lửa giận trong lòng cậu bừng lên mạnh mẽ. Cậu liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Một tay anh bắt lấy hai tay của cậu, một tay còn lại ôm hông cậu, thành công giữ cô chặt hơn. Vương Nguyên cơ hồ không hô hấp được! Cậu tức giận dùng lực mạnh cắn đầu lưỡi anh, lập tức cậu cảm thấy trong miệng mình có mùi máu tanh.
Anh lập tức buông lỏng cậu, thừa cơ hội này cậu đẩy mạnh anh ta ra, lập tức rời khỏi hiện trường, trở về phòng khách.
Anh sờ sờ đầu lưỡi bị cắn, tròng mắt đen nhánh thâm thúy không cách nào che dấu được sự tức giận!
Cậu tìm người hãm hại anh, theo dõi anh, sắp đặt anh lên giường cùng nam nhân để hãm hại anh, mục đích để anh thân bại danh liệt!
Anh cố ý cưới cậu là muốn trừng trị, dạy dỗ cậu! Muốn cậu phải trả giá đắt!
Vốn là anh nghĩ chỉ cảnh cáo trừng phạt cậu thỏa đáng rồi sau để cậu rời đi! Không nghĩ tới "mèo hoang" này lại khó thuần phục đến thế!
Tốt! Là em đã khơi mào hứng thú của tôi! Đừng trách tôi không buông tha em!
Vương Nguyên! Em nhất định cả đời này phải làm đồ chơi của tôi! Làm vợ của tôi!
Cậu thở hổn hển đi về phòng khách, vừa may là cậu còn có thể chạy trốn! Nếu không, cậu không biết tên đại khốn khiếp đại sói lang Vương Tuấn Khải kia muốn xử trí mình như thế nào?!
Cậu sờ đôi môi của mình bị hôn đến phát đau. Nhịn không được trào dâng nước mắt ủy khuất!
Cậu bất quá là đi nhầm phòng gặp phải tình cảnh anh ta ngủ trên giường cùng một nam nhân khác...
Cậu thật vô tội! Những người của Diễm Môn không phải là do cậu đưa tới! Sau khi tỉnh lại anh ta đổ tội cho cậu, cho rằng cậu đã gây nên!
Cậu cùng anh ta không thù không oán, vì sao cậu phải làm như vậy?! Cái tên não heo kia sao không suy nghĩ thật kỹ?!
Mà ghê tởm hơn! Anh ta dám cưỡng bức cậu phải kết hôn cùng anh ta, để che dấu sự gièm pha!
Nếu như anh ta chỉ muốn tìm người để kết hôn, chị hai yêu anh ta như vậy không phải là thích hợp hơn sao? Anh ta không nên cưới cậu? Cậu đã có bạn trai rất tốt, cũng tính toán đến việc kết hôn. Nhưng... kết quả lại!
Tên Vương Tuấn Khải đáng chết này! Cậu hận chết anh ta! Anh ta cường ngạnh cưới cậu còn nói là hành hạ hắn! Nếu như trong lòng anh ta cố ý cho là sự việc đó là cậu gây nên,anh ta dễ dàng bỏ qua cho cậu sao?
Tuyệt đối sẽ không! Nhưng anh ta là người có cừu oán tất phải trả! Không một người nào, không một ai dám đắc tội hắn còn có thể bình an vô sự! Bao gồm cả cậu!
Anh ta sẽ trừng trị cậu thế nào đây? Đêm đầu tiên tìm đồ cáo già kia vũ nhục câuh, đừng nói đấy mới chỉ là bắt đầu đi!
Vương Nguyên cậu là ai chứ? Cậu nào có thể để hắn tùy ý bắt nạt?
Mặc dù  KR có gia thế không bằng Vương gia nhưng Vương Nguyên cũng có danh tiếng, muốn hành hạ cậu? Trừng trị cậu?
Cậu tuyệt đối sẽ không để hắn được như ý! Cậu tuyệt đối không khuất phục thế lực ác bá! Tuyệt đối không!
Vương Tuấn Khải! Anh cứ chờ xem!





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro