Chương 15 : Thất Công Chúa Mất Tích

Cung yến đã chấm dứt, Vương Tuấn Khải để cung nhân lui đi, lôi kéo tay Vương tiểu thỏ, hai người tản bộ đi về tẩm điện.

"Hoàng huynh......" Vương tiểu thỏ giật nhẹ cánh tay được Vương Tuấn Khải cầm, "Tẩm điện của ta ở bên kia."

"Buổi tối cùng hoàng huynh ngủ."

"Không cần." Vương tiểu thỏ thanh âm giống như muỗi kêu, Vương Tuấn Khải coi như không có nghe thấy, mang theo người vào tẩm cung chính mình.

"Ngoan, đã muộn rồi, đi rửa mặt rồi còn đi ngủ, ân?" Vương Tuấn Khải đưa bàn tay to nhu nhu đầu Vương tiểu thỏ.

Rửa mặt xong, Vương Tuấn Khải liền đem người lên giường.

"Hoàng huynh, ta đói bụng." Vương tiểu thỏ vội vàng chuyển đề tài, đồng thời né tránh tầm mắt của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cũng không nói gì, chính là để cho người đưa tới mấy phần điểm tâm tinh xảo, sau đó nhẹ nhàng đem Vương tiểu thỏ kéo đến ngồi ở trên đùi hắn, từng ngụm uy cho y.

Rốt cục, Vương tiểu thỏ ngay cả lấy cớ cũng tìm không thấy.

Vương Tuấn Khải đem người đặt ở dưới thân, cái gì cũng không làm, cứ như vậy ôm y.

"Tiểu ngu xuẩn, đệ rốt cuộc đang lo lắng cái gì?" Vương Tuấn Khải thanh âm có chút buồn, "Cái thất công chúa gì kia đã tứ hôn, đệ còn chưa tin ta?"

Vương tiểu thỏ không nói lời nào.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của y: "Nói thật xem, đệ có thích ta hay không?"

Vương tiểu thỏ muốn chuyển đầu qua chỗ khác, lại bị hắn trụ lại cằm, "Nếu đệ không thích, hoàng huynh sẽ không bắt buộc đệ, đệ vẫn là bảo bối đệ đệ ta phủng ở trong lòng bàn tay."

Có thể hắn tự cho là đúng hay không? Tiểu Nguyên Nhi căn bản là không có tình cảm gì với hắn, chính là hắn nhất sương tình nguyện?

Vương Tuấn Khải thời điểm nói chuyện thần sắc ôn nhu, Vương tiểu thỏ lại thấy được đáy mắt hắn có một chút sợ hãi, không hiểu sao còn có chút muốn khóc.

"Hoàng huynh, huynh có khi nào không cần ta hay không?" Vương tiểu thỏ nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, cố nén không để cho nước mắt rơi xuống.

"Đệ suy nghĩ cái loạn thất bát tao gì thế, cho dù không cần An Bình quốc này, ta cũng sẽ không không cần đệ a......" Vương Tuấn Khải ở trên trán y hạ xuống nụ hôn, bỗng nhiên hiểu ra.

"Nhưng mà chúng ta không phải huynh đệ thân sinh, ta là ai cũng không biết." Y trừ bỏ một hoàng đế ca ca, cái gì cũng không có, nếu là thừa nhận cảm tình của Vương Tuấn Khải, vậy tỏ vẻ phủ nhận một tầng quan hệ huynh đệ này, vạn nhất Vương Tuấn Khải không cần y, vậy y ở trên đời này, chính là lẻ loi một mình.

Một giọt nước mắt rơi xuống, Vương tiểu thỏ nâng tay lau đi.

"Chỉ có đệ mới không cần ta, ta vĩnh viễn sẽ không không cần đệ."

"Đệ chính là người thân yêu nhất trong cuộc đời của Vương Tuấn Khải ta, thân phận này có đủ hay không?" Vương Tuấn Khải thần sắc chân thành trước nay chưa có, bỗng nhiên trên mặt mang theo ý cười, "Trừ bỏ cái này, đệ còn muốn cái thân phận gì? Hoàng hậu?"

Vốn Vương tiểu thỏ chỉ có ánh mắt đỏ bừng, hiện tại lập tức hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến tận mang tai.

"Không phải......" Vương tiểu thỏ có chút bối rối để tay trên ngực Vương Tuấn Khải, hai tay lại bị hắn bắt được đặt tại đỉnh đầu.

"Đệ còn chưa có trả lời ta, đệ...... rốt cuộc có thích hay không......"

Còn chưa có nói xong, một đôi môi mềm đã dán lên môi hắn, trong lúc nhất thời, mâu sắc Vương Tuấn Khải thâm trầm, dần dần làm sâu sắc hơn nụ hôn này.

"Hoàng huynh......" Vương tiểu thỏ không kịp phản ứng lại, đã bị hôn đến điên đảo trời đất.

"Hoàng Thượng! Bắc Linh thất công chúa bị thích khách cướp đi!" Ngoài điện truyền đến tiếng đại nội thị vệ thông báo, làm bừng tỉnh hai người đang dần dần trầm mê.

Vương Tuấn Khải xoay người đứng dậy, áp chế cơn tức giận trong mắt, Vương tiểu thỏ quần áo hỗn độn, ánh mắt còn có chút sưng đỏ, cổ trắng nõn cùng xương quai xanh thì tràn đầy hồng ngân, lúc này còn chưa phục hồi lại tinh thần, một bộ mê mang mà thuận theo suýt nữa làm cho Vương Tuấn Khải không khống chế được.

"Chết tiệt!" Vương Tuấn Khải sửa sang lại quần áo, lại giúp tiểu ngu xuẩn nhà mình ăn mặc chỉnh tề, lúc này mới đi ra tẩm điện.

Đêm đã khuya, ngoài cung lại có thật nhiều thị vệ vây quanh, tay mỗi người cầm một cây đuốc cơ hồ nhuộm đỏ nửa hoàng thành.

Thấy Vương Tuấn Khải đi tới, mọi người nhất tề quỳ lạy, đồng thanh hô vạn tuế.

"Sao lại thế này?" Vương Tuấn Khải cả người lãnh ý, thủ lĩnh Ngự Lâm quân ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Vài thị vệ áp giải lên ba tên hắc y, trong đó có một tên đã chỉ còn lại một chút hơi thở.

"Hồi Hoàng Thượng, sau khi tiệc tối tán đi, thần ở nơi này tuần tra, nhìn thấy vài tên hắc y nhân lẻn vào tẩm điện thất công chúa, đánh hôn mê rồi muốn đem người mang đi, có hai tên hắc y võ công cao cường, thần không thể đuổi theo, còn lại đã hạ tám người......"

Vương Tuấn Khải con ngươi đen nhíu lại, cả người lãnh ý càng sâu, "Đem người áp giải đi, ngày mai để cho Hiệp Vinh tới gặp trẫm!"

"Tuân chỉ!" Vài lính ngự lầm quân liền đem người áp giải vào đại lao, Vương Tuấn Khải xoay người trở lại tẩm điện, nhưng một tia buồn ngủ cũng không có.

"Hoàng huynh......"

"Đừng lo lắng, có hoàng huynh ở đây, ngủ đi." Vương Tuấn Khải thấy trong mắt Vương tiểu thỏ đầy lo lắng, hắn nhu nhu đầu y, xơ xác tiêu điều trong mắt y cũng phai nhạt vài phần.

Vương tiểu thỏ ôm thắt lưng Vương Tuấn Khải, ngửa đầu nhìn hắn, vẫn hơi cau mày, Vương Tuấn Khải không có biện pháp, chỉ có thể cùng ôm nhau ngủ.

~~~ End chương 15 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro