Chương 22 : Trước Đêm Đại Chiến

Vương Nguyên tỉnh lại trong một mảnh nắng sớm.

Trong nháy mắt lấy lại ý thức kia, y bỗng dưng tràn đầy lo lắng, vội mở hai mắt nhìn xung quanh, trong lòng mới hơi hơi trầm tĩnh lại.

Y thực sự rất sợ, mọi chuyện ngày hôm qua hết thảy đều là nằm mơ.

"Tỉnh?" Bởi vì vừa tỉnh ngủ, thanh âm Vương Tuấn Khải có chút khàn khàn, Vương Nguyên không hiểu sao cảm thấy trong lòng nơi nào đó tựa hồ có vuốt mèo cào đến.

"Ân......" Y không biết nên nói cái gì, "Hoàng huynh còn đau phải không?"

Vương Nguyên bàn tay chạm vào chỗ bụng dưới của hắn, hôm qua trong lúc mơ mơ màng màng, y hình như thấy quân y giúp hoàng huynh nhà mình đổi dược, ngay tại vị trí này, có một đạo vết thương do trúng tên rất đáng sợ.

"Đau a......" Vương Tuấn Khải cố ý nhíu mày, quả nhiên thấy tiểu ngu xuẩn nhà mình vẻ mặt đầy lo lắng, mới trêu chọc nói, "Đệ hôn một cái sẽ không đau."

Vương Tuấn Khải nói xong, khóe mắt mang theo ý cười, ngay sau đó, ý cười cứ như vậy đọng lại.

Đôi môi Vương Nguyên nhẹ nhàng dừng ở trên môi hắn, cứ nhẹ nhàng như vậy thiếp hợp, tuyệt không dám dùng sức, giống như bên cạnh y, là một cái bình sứ chỉ sợ va vào sẽ vỡ mất.

Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đưa tay áp chế đầu y, đem nụ hôn này làm sâu sắc hơn.

Hắn đem lưỡi nhẹ nhàng tham nhập vào trong miệng Vương Nguyên, giống như chạm phải cam tuyền, ngọt lành mà ướt át, trong lúc nhất thời không khỏi trầm mê trong đó.

"Ân --" Một tiếng nức nở, ngâm theo yết hầu tràn ra, Vương Nguyên bỗng bừng tỉnh.

Môi hơi hơi tách ra, hai người đều có chút thở hổn hển.

Nhìn thiếu niên không tự nhiên hiện lên một tia mị sắc, Vương Tuấn Khải mâu sắc có chút trầm, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đôi môi đơn bạc của thiếu niên, đang muốn xâm nhập lần nữa, mà nguyên bản thiếu niên ngoan ngoãn oa ở trong lòng hắn lại nhẹ tránh đi, đảo mắt đã muốn cách xa.

Không biết là bởi vì đêm qua nghỉ ngơi tốt hay là bởi vì nụ hôn vừa rồi, Vương Tuấn Khải sắc mặt tốt lên không ít, tâm trạng thiếu niên bên giường rốt cục thả lỏng.

Trời biết khi y nhìn thấy nội dung bên trong bức thư kia có bao nhiêu kích động, "Ngô hoàng bệnh tình nguy kịch" Từng chữ rõ ràng hiện lên ở trong đầu y, ép tới mức y cơ hồ hít thở không thông.

"Hoàng huynh...... nên hảo hảo nghỉ ngơi......" trong mắt Vương Tuấn Khải còn mang theo dục vọng chưa tan, khiến trên mặt y cũng nóng lên, Vương Nguyên vội vàng mặc quần áo đã được chuẩn bị từ sớm, trốn nhanh ra khỏi doanh trướng, vội vàng bỏ lỡ ý cười sâu xa của người phía sau đủ để cho người khác giật mình.

Vừa lúc ra cửa thì nhìn thấy đại tổng quản Duyên Thanh đứng sẵn ở bên ngoài chờ gọi đến. Khi nghe Duyên Thanh báo lại xong, lúc này y mới biết đầy đủ tình hình hoàng huynh gần đây, lại làm cho y càng tức giận trong lòng.

Vương Nguyên nghe xong không nói một lời, trực tiếp đi đến doanh trướng Vương Tuấn Khải chuyên môn dùng để nghị sự, thời điểm bước vào, thấy vài vị đại tướng đang ở đó thương thảo chiến sự.

Nhìn thấy thiếu niên một thân nhung trang, mấy vị đại tướng nhất thời dừng thảo luận, cung kính hành lễ.

"Đem bản đồ địa hình nơi Bắc Linh đại quân đóng quân cho ta một phần, còn các ngươi tiếp tục." Bắc Linh quân sự đồ, bọn họ nhất định sẽ có.

Nghe vậy, một người không chút do dự lấy đến một tấm bản đồ da dê cho y, Vương Nguyên tiếp nhận, thoạt nhìn một lượt, trong đầu cũng hiện lên cảnh Vương Tuấn Khải ở trên chiến trường bị người thả tên bắn lén.

Mà kẻ bắn ra mũi tên kia không phải ai khác, mà chính là đại tướng quân An Bình quốc, Hiệp Thanh.

Bọn họ không biết, Hiệp Thanh chính là tam hoàng tử của Bắc Linh quốc, mà hắn đi vào An Bình, đã hơn tám năm......

Lúc ấy Hiệp Thanh bắn ra cùng lúc ba mũi tên, may mắn Vương Tuấn Khải tỉnh táo, nhận thấy được nguy hiểm ở phía sau lập tức xoay người té ngựa, tránh thoát hai tên trí mạng, lại chung quy bị bắn trúng vùng eo dưới bên phải.

Tuy một vết kia mặc dù không quá nguy hại, nhưng hắn lại ra máu không ngừng, làm tình huống thêm nguy cấp, nghe nói khi hắn bị đưa về doanh trướng, cơ hồ đã sắp đình chỉ hô hấp......

Bắc Linh...... Vương Nguyên tay nắm thành quyền, môi mỏng nhếch lên, dùng hết toàn lực mới làm cho chính mình tỉnh táo lại, xem kỹ càng địa đồ của Bắc Linh quân, này vừa thấy, thật đúng là làm cho y nhìn ra chút manh mối.

Vương Nguyên ánh mắt dừng trên bản đồ da dê, một bên nghe vài vị tướng quân thảo luận.

Thật lâu sau, Vương Nguyên lên tiếng đánh gãy: "Bổn vương có chủ ý này, các vị tướng quân không ngại nghe chứ."

*****

Thời điểm Vương Nguyên trở lại chủ trướng, đã qua buổi trưa.

Trong doanh trướng, Vương Tuấn Khải đang bán nằm, cầm xem một quyển binh thư, Duyên Thanh hầu ở một bên thấy y tiến vào, nhỏ giọng cáo lui, sau đó có người lấy đến một phần đồ ăn, lại lui xuống.

"Duyên Thanh đại tổng quản vẫn là tri kỷ như vậy." Ở một khắc Duyên Thanh nhấc lên liêm trướng kia, thiếu niên sáng lạn cười.

Duyên Thanh cước bộ dừng một chút, theo dư quang, tươi cười của thiếu niên đã pha lẫn một ít gì đó, không bao giờ giống như cái đứa nhỏ trong ấn tượng của hắn nữa.

Hiên mành chậm rãi buông, Duyên Thanh trên mặt hiện lên một chút ý cười, bên kia mành hai người vẫn là giống như trước, chính là vị trí đổi một chút.

Ở nội trướng, Vương Nguyên cầm lấy chiếc đũa, uy cơm cho hoàng huynh nhà mình.

Đồ ăn đều là chút đồ dễ ăn, lượng cũng vừa phải, rất là đúng khẩu vị của hắn, Vương Tuấn Khải tương đối phối hợp, y uy cái gì, hắn liền há mồm ăn cái đấy, hai người xài chung một đôi đũa, một cái bát, cùng nhau ngươi một miếng ta một miếng.

"Đệ như thế nào biết ta chưa ăn cơm?" Vương Tuấn Khải được tiểu ngu xuẩn nhà mình quan tâm cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

"Thì huynh sẽ không bỏ lại một mình ta mà ăn." Y rất đương nhiên rõ ràng nói.

Gặp thiếu niên khó có được không được tự nhiên, Vương Tuấn Khải cười đến tương đối thỏa mãn, thân thủ đem người áp đến trong lòng chính mình mà ôm.

Ở địa phương thiếu niên nhìn không thấy, trong mắt Vương Tuấn Khải sâu thẳm xẹt qua một đạo ám quang, chỉ sợ hôm nay, bọn kia liền không xong đâu......

"Hoàng huynh, đêm nay, cho ta một cái cơ hội lập công được không?" Vương Nguyên ở trong ngực hoàng huynh nhà mình oa oa cọ.

"...... Hảo." Vương Tuấn Khải đáp ứng.

Hai người ôm ấp nhìn nhau không nói gì, lại có thể hiểu biết tâm tư đối phương.

Vương Tuấn Khải nhìn thiếu niên yên tĩnh ngủ, không khỏi nghĩ đến năm năm trước kia còn chưa khai hỏa đã bình ổn chiến tranh.

Bắc Linh từ lúc năm năm trước mới bắt đầu nuôi binh, hơn nữa khi đó Bắc Linh còn chưa thông đồng với man tộc, căn bản không có gì đe dọa, mà chiến tranh một khi khởi xướng, chắc chắn máu chảy thành sông, cũng có vô số dân chúng sẽ mất đi thân nhân, trôi giạt khắp nơi.

Bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ đến, thiếu niên trong lòng hắn, từ lúc mười tuổi cũng đã hiển lộ ra tài năng của mình, y từ trong miệng chính mình biết được sự tình, lập tức sai người âm thầm đi Bắc Linh, mà đến thời điểm quay về, người phái đi một người cũng không thiếu, ngược lại bắt được thêm một người -- hoàng tử Bắc Linh quốc.

"Bắc Linh hoàng chỉ có một người con như vậy....." Thiếu niên thanh âm mềm mềm còn vang ở bên tai, nói còn chưa dứt lời, hắn cũng đã hiểu được ý tứ của y.

Bắc Linh hoàng tuổi tác đã cao, người con duy nhất có thể kế vị nay lại ở trong tay bọn họ......

Chuyện trong tay sau đó rất đơn giản, bằng việc vừa uy hiếp vừa ban ân, chẳng những không có khai chiến, Bắc Linh quốc còn thành phụ quốc của An Bình......

Cũng là từ đó về sau, quốc gia đại sự, Vương Tuấn Khải chưa bao giờ giấu diếm y nửa phần, nhất là chính sự trọng đại, đến nay, thậm chí có rất nhiều chủ ý đều xuất phát từ thiếu niên này.

Vương Tuấn Khải có đôi khi còn nghĩ, có lẽ Tiểu Nguyên so với chính mình càng thích hợp làm hoàng đế hơn, y có thể làm đến rất tốt.

Bằng không, hắn cũng sẽ không mất công sắp xếp chúng thần, đem soái ấn âm thầm giao cho y.

~~~ End chương 22 ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro