Chương 15: Tranh Đoạt (3)


Niệm Hoa chớp mắt đã đứng trước đại điện, trước mắt nàng là trường thương cắm giữa bệ thờ, từng luồng u quang quỷ dị phả ra, khí tức tang thương như xuyên thấu cả thời gian lẫn hư không.

Âm Kỵ Hạch trong cơ thể nàng vận chuyển, từng sợi hắc mang cuộn xoáy, thẩm thấu nhập vào thân thương.

Từng đạo lực lượng như thủy triều, dần dần ăn mòn, thôn phệ toàn bộ kết cấu ban sơ.

Một lát sau, trong đầu Niệm Hoa bỗng vang lên tiếng âm trầm, tựa như cơ quan cổ xưa được khởi động:

【 Chúc mừng ngươi, Tử Vong Chi Đoạn đã thu thập 】

Thân thương lập tức biến đổi. Từng vết kim văn nứt toác lan khắp, rồi liền lại thành hắc sắc triệt để.

Toàn bộ trường thương tựa một khối hắc thiết do tử khí luyện thành. Đầu thương khảm tầng khí tức tím đen như kết tinh từ vạn vạn oán hồn.

Chưa dừng ở đó, trên thân thương lần lượt nứt ra những khe hở huyết sắc, rồi từng con mắt tà dị mở ra, chuyển động ngọ nguậy, phản chiếu cả bầu hư không.

Mỗi con ngươi lóe sáng tử quang, tử khí toát ra nhìn xuyên nhân quả, xuyên cả vận mệnh của vạn linh.

Khóe môi Niệm Hoa nhếch lên. Nàng đưa tay vung trường thương.

Một thương giáng xuống, thời gian chưa kịp khắc ghi, lịch sử chưa kịp chép lại, hư không đã bị xé rách thành một khe tử vực.

Tử khí nồng đậm tràn ngập, cuồn cuộn như lũ, lấp đầy mọi khe hở, che lấp cả ánh sáng thiên địa.

Một thương ấy, toàn bộ luật lệ, quy tắc, khái niệm, nhân quả, vận mệnh… đều bị nghiền nát, quy về chung một hướng chung yên.

Tử khí lan ra, mọi dấu hiệu sinh cơ triệt để diệt vong. Không còn mạch sống, không còn sinh linh, chỉ còn bóng đen lạnh lẽo phủ xuống.

Ngay lúc này, từ xa vang vọng tiếng bước chân, đoàn người Di Hành đã tiến nhập.

Ban đầu là ba, nay chỉ còn hai. Người đi bên cạnh Di Hành, Chu Khiến cất giọng quát vang:

“Đặt Tử Vong Chi Đoạn xuống, rồi cút khỏi đây! Bằng không, đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Lời lẽ dõng dạc, song cơ thể y lại run rẩy không ngừng. Bàn tay siết chặt vẫn không ngăn nổi từng cơn chấn động truyền khắp gân mạch.

Di Hành trái lại, nét mặt thư thái, nụ cười nhàn nhạt. Hắn chậm rãi nói, giọng điệu ôn hòa, tựa gió xuân:

“Hai vị, có thể nhượng lại pháp bảo kia cho ta chăng? Đương nhiên ta sẽ không để các vị chịu thiệt”.

Niệm Hoa lặng yên một thoáng, ánh mắt băng lãnh. Nàng chỉ thốt ra một chữ:

“Không.”

Lời từ chối dứt khoát, không mảy may dao động.

Một kiện Ngũ Thượng pháp khí, phẩm chất chí cao, nghìn năm mới hiện thế một lần. Cả Giới 1 đào tận gốc, số lượng Ngũ Thượng pháp bảo bất quá trăm kiện. Trong đó, phẩm chất chí cao, càng hiếm như lông phượng, sừng lân. Sao có thể nhường lại cho kẻ khác.

Sắc mặt Di Hành thoáng tối sầm, ánh nhìn chợt trở nên trầm trọng. Song hắn không động thủ, chỉ lặng lẽ thối lui.

Thực lực hai người trước mắt, hắn căn bản không nhìn thấu. Hào quang quanh thân tựa vực sâu không đáy. Liều mạng cướp đoạt, e rằng hôm nay sẽ trở thành ngày giỗ của hắn.

Di Hành phất tay áo, thân hình biến mất khỏi bí cảnh.

Ngay sau đó, nhóm Tuấn Hào cũng xuất hiện. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn chỉ trầm mặc, rồi im lặng rời đi, chẳng dám tranh đoạt.

Trong bí cảnh, chỉ còn lại Niệm Thần và Niệm Hoa.

Họ dò xét khắp nơi, cuối cùng ngoài Tử Vong Chi Đoạn, chỉ thu thêm được một pháp khí phòng thân.

Đó là một quyển trục ngọc bích, bên ngoài quấn lụa đỏ, toát ra cổ khí thâm sâu.

【 Kiện Lâm Tinh Chí Đồ – Tứ Thượng pháp bảo, phẩm chất Cao Thượng 】

Ở một nơi khác, Di Hành đã trở về gia tộc. Hắn bước vào đại sảnh, mái ngói u trầm, hai hàng cột đá khắc họa kỳ lân hung mãnh. Mỗi tượng kỳ lân như sống dậy, khí tức áp bức tựa muốn nghiền nát hồn phách kẻ yếu.

Di Hành tiến lên vài bước, quỳ xuống, giọng điệu bình thản:

“Bẩm phụ thân, thần tử đã thất bại.”

Trên cao, một nam nhân vạm vỡ khoác hắc bào ngồi ngay ngắn. Chính là gia chủ Di Tộc, Di Trạch. Khí tức hắn sâu như vực thẳm, u ám vô biên.

“Vì sao thất bại?” giọng Di Trạch lạnh băng, sắc bén như đao.

“Tại bí cảnh, thần tử chạm mặt hai người. Thực lực của họ thâm bất khả trắc, chỉ với hai thân mà băng qua tử địa, lại diệt bốn trụ thần. Thần tử tự biết bản thân yếu kém, khó lòng tranh đoạt, nên chỉ có thể rút lui.”

Di Trạch nghe vậy, khóe môi gợn cười, nhưng là nụ cười sâu hiểm.

“Tốt. Biết tiến biết thoái, mới có thể đi xa.”

Hắn dừng một chút, rồi ánh mắt lóe lên sát ý.

“Nhưng pháp bảo ấy, tuyệt đối không thể bỏ qua. Tương truyền khi xưa, Tử Vong Chi Đoạn từng chém giết ba vạn cổ thần chí cao, áp chế vạn cường giả Giai Tam. Cuối cùng nghịch thiên tới cực điểm, bị Tôn Tiên Tử phong ấn tại Cung Tân Sơn. Vạn năm trôi qua, nay ấn mới mở. Một lần xuất thế, chấn động cửu thiên thập địa.”

Ánh mắt hắn quét xuống, khí tức nặng nề bao phủ cả đại sảnh.

“Pháp bảo này, nhất định phải lấy bằng mọi giá. Ta đoán các đại gia tộc khác cũng đã nghe tin.”

“Ngươi nói đi, hai kẻ đó là ai?”

Di Hành trầm ngâm chốc lát, rồi đáp:

“Người nam tên Niệm Thần. Khí chất bất phàm, thân hình cao lớn, tựa thư sinh nhưng tiềm ẩn uy thế khôn cùng. Tóc bạc trắng, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn vào mang áp lực vô tận. Y khoác hắc bào, ngoài phủ áo lụa đen. Giữa ấn đường khắc một chữ ‘Vương’.”

“Hắc...” Di Trạch khẽ hừ, ánh mắt trầm mặc.

Di Hành tiếp lời:

“Người nữ tên Niệm Hoa. Thân hình mảnh mai, da thịt trắng nõn, tóc bạch kim lấp lánh, hư ảo phảng phất cả vũ trụ. Đôi mắt nàng chứa đựng thiên hà, vũ trụ, lấp lánh quang mang. Giữa ấn đường khắc chữ ‘Hoàng’. Nàng mặc hồng bào kín kẽ, khí vận huyền bí.”

Không gian nhất thời chìm trong tĩnh lặng.

Di Trạch chắp tay sau lưng, nét mặt tối sầm, thần sắc nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro