Chương XI: Đêm Giáng Sinh (2)

" Thiên Tỉ ăn món này đi ."

Thiên Tỉ nhìn cô, vẻ mặt của cô không có chút vui vẻ, thấy vậy cậu lấy trong túi quần ra cuốn sổ cùng bút viết :

" Cô đừng có để trong lòng lời của Tuấn Khải lúc nảy nha , tính tình của anh ấy là như vậy ."

" Ừ, tôi biết, để trong lòng làm gì lời của một kẻ điên.Mà tôi thực muốn hỏi cậu, làm sao có thể bên cạnh anh ta lâu như vậy."

"Chúng tôi rất yêu nhau, anh ấy rất tốt."

A Hân đột nhiên tức giận đứng dậy dằn mạnh đũa xuống bàn tạo ra một tiếng vang lớn, cậu giật mình, mọi người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về hai người.

"Ừ đúng rồi, cái gì của anh ta cậu cũng cho là tốt là đẹp, lúc trước là anh ta còn cần cậu, bây giờ anh ta không cần nữa thì vứt cậu như một ... hừ cậu đã nhận ra chưa, anh ta thật không muốn cậu phiền anh ta nữa cậu tỉnh lại đi! anh ta không cần cậu nữa! có nghe rõ chưa ."

Hai người một đứng một ngồi nhìn nhau, ánh mắt của cô gái kiên định, mạnh mẽ pha lẫn một chút đau thương, một chút tàn nhẫn, thật không biết cô đang muốn gì, còn ánh mắt người con trai kia thì mờ mịch ngập nước cùng thân ảnh mảnh mai làm cậu trở nên yếu đuối trong mắt tất cả ánh nhìn.

" Cậu đấy, làm ơn có giá trị một chút đi , làm sao phải quỵ lụy anh ta như vậy hả,cậu thấy chưa, ba tuần nay không có anh ta cậu vẫn thở vẫn ăn, không có anh ta thì có tôi, cậu nghĩ tôi không đủ khả năng lo cho cậu ư ? "

Cậu nhìn cô lắc đầu nước mắt kia cũng rơi xuống, là cậu sai, cậu không nên nhắc lại chuyện người kia, người kia trước mặt nói lời xúc phạm như vậy thì làm sao cô bỏ qua chứ, là cậu ngu ngốc không biết suy nghĩ, hình như A Hân đã giận luôn cậu rồi, làm sao bây giờ.

Xin lỗi, xin lỗi cô..

Một người con trai ngồi cánh một dãy so với bàn cô và cậu đứng lên.

" Này cô gái, uổn công cho cô có vẻ ngoài đáng yêu như vậy mà lại có tính cách thật kì lạ , ở chổ đông người như vậy hung hăng ôm sòm la mắng người khác, thật là mất mặt mà ."

" Đúng đấy, đúng đấy..,.. thật xấu mà ..!"

Câu nói kia phát lên mọi người nghe thấy cũng hùa lên chỉ trích cô ức hiếp người, vài người mới vừa bước vô nhà hàng cũng quay ra nhìn cô với ánh mắt kì thị, trong vòng một nốt nhạc ngắn ngủi A Hân đã đóng vai một kẻ ác trong mắt xã hội .

Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi nghe thấy câu kia thì giật mình , nhìn xung quanh thấy mọi người hướng tay chỉ cô cất lời khó nghe , không lẽ cậu lại gây ra lỗi lầm rồi, bây giờ chỉ còn mình cô quan tâm cậu, nếu...

A Hân đẩy ghế qua một bên bước ra ngoài hướng người thanh niên đứng ở cuối dãy bàn bên kia đi đến, cô mang vẻ mặt rét lạnh khát máu môi rung rung nhếch cao , cô tiến lên bỏ vài người ở sau lưng , thân ảnh cô đi ngang người nào thì người đấy tự thức cảm thấy sợ sệt, thu lại ngón tay chỉ trỏ , nuốt lại lời nói khó nghe, âm thanh dần dần nhỏ lại rồi tắt hẵn.

Băng Di Hân đi đến người kia, người kia cao hơn cô nữa đầu, cô dùng ánh mắt sâu thẵm nhìn người kia như muốn nuốt chững, người kia lúc nảy rất mạnh miệng, đến khi đứng gần cô mới cảm thấy sợ sệch.

  Trong lòng mỗi người ở đây kể cả Thiên Tỉ cũng cảm thấy A Hân bây giờ rất đẹp, nhưng là vẻ đẹp khó nhận ra bởi nó được che lắp bởi thân hình mũm mĩm đáng yêu kia, nhưng khi nhận ra được thì mùi chết chóc đã lang rộng khắp khoang mũi . Vẽ đẹp của cái chết  !.

Chàng trai kia lùi ra sao vài bước cách xa cô .

" Trong lúc ăn cũng không im miệng lại , muốn xen vào chuyện của xã hội thì cũng phải xem là chuyện của ai. "

Người nam nhân giơ tay lên muốn tát cô, tay chưa tới mặt của cô thì đã bị cô chộp lấy vặn ngược lại " rắc" một tiếng .

" A-"

Mọi người giật mình nhìn cô gái có vẽ mặt xinh đẹp kia giơ tay lên đấm  vào mặt của nam nhân kia một cái rõ đau, lực đạo mạnh mẽ khiến người kia ngã xuống đập lưng vào ghế đau đớn hét lên, A Hân không dễ dàng bỏ qua cô đưa tay nắm cổ áo người kia kéo lên, đầu gối co lại thoi vào bụng người kia  liên tục.

" Uổn công tôi đáng yêu , đúng đấy, tôi rất 'đáng yêu' đấy!"

Lên gối mười mấy cái, cô vào thế vứt người nọ xuống đất đưa chân mang giày trắng ấn mạnh xuống cổ anh ta.

" Lúc nảy không phải mạnh miệng lắm sao, hả! nói tiếp đi! là tôi xấu xa, tôi kì lạ! " vừa nói cô vừa nhấp nhấp lên ngực anh ta kiến anh ta hít thở khó khăn một tiếng "A" cũng la không nổi .

" Này, cô sẽ giết chết người đấy!" người ngồi chung bàn với nam nhân dưới chân cô cất tiếng. Nảy giờ nhìn thấy bạn của mình bị đánh y cũng không dám can, tuy là nam nhân cao lớn nhưng mùi chết chóc kia cứ bóc bên kiến y chỉ biết chôn chân tại chổ.

" Hừ, tôi không tin là nam nhân dễ chết như vậy đấy ! kể cả anh ta chết rồi thì đã làm sao, chết rồi thì bớt một kẻ bao đồng, muốn xen vào chuyện của tôi thì phải xem người đó có bản lĩnh gì." cô nói rồi nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh báo.

" Coi như tôi với bạn tôi xin lỗi cô, bữa ăn kia, tôi mạn phép xin được thanh toán."

Cô bỏ chân xuống cất lời :

"Hừ anh nên học ăn nói như bạn của anh đấy, sao này bớt lo chuyện bao đồng đi."

Cô bước lại gần Thiên Tỉ đang ngơ ra, đưa tay vỗ đầu cậu rồi bước ra ngoai nhà hàng.

" Về nhà thôi."
.
.
.
.
.
" Xin lỗi, tôi quá nóng giận rồi, tôi không có ý gì đâu Thiên Tỉ "

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cô gật gật đầu rồi lắc lắc đầu trong rất buồn cười.

Trên đường về nhà Thiên Tỉ còn suy nghĩ làm cách nào xin lỗi cô, không ngờ vừa mở cửa bước vào nhà A Hân đã kéo cậu ngồi lên sofa êm ái nói xin lỗi làm cậu một phen giật mình lúng túng không biết phải làm sao . Lúc nảy cậu vừa chứng kiến một A Hân hết sức hung hăng bây giờ trước mặt cậu lại có một A Hân dịu dàng dễ mến nũng nịu nói xin lỗi khiến người ta mễm nhũng lòng .

" Cậu đáng yêu thế! ngồi đây tớ lấy thuốc cho cậu ."

.
.
.
A Hân đưa thuốc cho cậu rồi đi xuống bếp, lúc sau cô đem một đĩa trái cây bước ra sofa.

" Ăn trái cây đi, tháng nay vừa ra một bộ phim rất hay, có muốn xem một chút không hả ? một chút rồi đi ngủ ha!"

Thấy Thiên Tỉ gật đầu A Hân cười cười hài lòng.

" Ân một lát nữa mới tới giờ chiếu, chúng ta đi thay đồ một chút đi , mà chắc tôi phải tắm lần nữa đấy hôm nay ra ngoài tôi ' rất bẩn' đấy, mà tôi nói này, cậu cứ diện đồ thoả thích nhé, tôi rất fastion đấy, đi thôi."
.
.
.
Thiên Tỉ là người có mặt tại sofa pha trước , trên người cậu là áo sơmi đỏ đơn màu cùng quần đùi ngắn.

Một lát sao A Hân bước xuống với chiếc váy ngủ suông đến gót chân, váy màu tím tôn lên nứt da trắng sáng của cô trông đáng yêu, trong sáng  có phần tao nhã .

"Ôi trời đất ơi xem kìa, cậu quyến rủ cả tôi luôn này hehe ~"

Thấy cậu đỏ mặt ngượng ngùng Băng Di Hân cười ha hả ngồi xuống ghế tay ghim cái nĩa nho nhỏ xuống đĩa trái cây , đưa cậu một miếng táo đỏ mình một một miếng dưa lưới, cả hai ngồi trên ghế sofa kingsize sang trọng nhăm nhi món ngon xem phim hành động.
.
.
.
.
"Seesaw trò chơi kết thúc, chiếc xích đu đung đưa chỉ còn một mình tôi lạnh lẽo chờ em..."

Đang xem phim điện thoại trên bàn reo lên, A Hân cầm lên điện nhìn thấy số máy hiện lên trên màn hình , nhìn Thiên Tỉ đang say mê xem phim cô đứng dậy mở cửa ra ngoài hành lang nghe điện thoại .

" Tôi nghe đây."

- "Tiểu thư, lão gia muốn gặp , tiểu thư muốn làm thế nào?"

" Phải thế nào? không muốn gặp thì không gặp được à."

-" ..Không được."

"Ừ, A Mẫn "

-"Dạ?"

"Anh biết phải làm sao rồi đấy."

- " Vâng mai tôi qua đưa tiểu thư đi."

" Tút tút tút "

Hừ, nhanh tai lẹ mắt lắm , để xem ông làm gì !_ A Hân pov.

"Cạch " - " Thiên Tỉ đã hết phim chưa vậy , đang coi dang dỡ mà Kim Taehyung gọi, mất hứng muốn chết!"

Cậu cười cười "A,A" tay thì chỉ vào màn hình tivi đang chiếu trailer cho tập sau. Mặt A Hân đen lại hùng hổ chộp lấy remot ấn ấn hung hăng chuyển kênh , động tác hậm hực làm cậu buồn cười vì vẽ trẻ con của cô.

A Hân mắt dán vào tivi 52inl điên cuồng ấn remot thì đột nhiên có cuốn sổ chắn tầm mắt cô, trên đó có ghi vài chữ, biết cậu muốn nói chuyện nên cô ngưng ấn remot, tivi dừng lại ở một kênh truyền hình đang chiếu mv Châu Kiệt Luân, để remot xuống A Hân nhẩm đọc dòng chữ .

"Lúc nảy ở nhà hàng chay ý, cô biết võ sao?"

"À, một chút để phòng thân thôi, may là anh ta không có võ đấy, không thì 'chắc là phải nhờ y-tá-tài-giỏi-Băng-Di Hân-rồi '."

"..."

" Hắc hắc , đừng có ngơ ra như vậy chứ, ý mình là mình tự băng cho mình đó."

"Tôi giúp cô băng" Mặt cậu nghiêm túc, cậu không phải vô dụng, cậu có khả năng giúp A Hân Băng bó.

"Bụp.., cậu..cậu muốn tôi bị đánh lắm á hả " Mặt A Hân biến sắc đen thui giơ tay đánh đầu cậu một cái, cô đúng là tức chết .

"Haha " Thiên Tỉ phát lên cười A Hân mới biết là mình bị trêu .

Cả hai cười rơm rả rồi xem tiếp MV một lúc sau A Hân lên tiếng :

" Thiên Tỉ, sáng ngày mai cậu ở nhà nhé, tôi có việt ra ngoài, có lẽ chiều mới về, sáng tôi để tiền ở trên bàn này cậu lấy mua đồ về ăn nhé, ăn xong uống thuốc, à tôi để thuốc chung với tiền."

Thấy Thiên Tỉ cụp mắt xuống suy nghĩ gì đó cô nói tiếp.

" Ôi, tiền tôi đưa cậu cứ dùng thoải mái đi, tôi đã nói nuôi được cậu là nuôi được nha, tôi có tiền dư thì mới có thể đưa cho cậu chứ ! "

Thiên Tỉ nhìn cô, mím môi gật đầu.

" Đi ngủ thôi!!!!!!"

Băng Di Hân kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ chạy lên lầu.

------------------#-------------# -----end --#

TÔI ĐÃ CỐ HẾT SỨC RỒI, TÔI ĐANG SỐT LÚC NÓNG LÚC LẠNH, KHÔNG BIẾT LÀ MÌNH VIẾT CÁI GÌ NỮA.

CÓ THẤY SAI CÁI GÌ THÌ CMT MÌNH SỬA NHA.

NHÀ MÌNH 3 Người BỆNH HẾT LUÔN :(((
CHAP NÀY 2K CHỮ. Viết hôm qua, nay mới đăng.
11/10/2019.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro