Vụ Án 1: Chương 3: Tiệm Rối " Quy Đầu "

Vụ Án 1: Con Rối Ác Linh
Chương 3: Tiệm Rối “ Quy Đầu”

"What was your intention? "

"Mục đích ban đầu của ngươi là gì?"

"I also want to know. "

"Ta cũng muốn biết. "

- - - - - - - - - - - - - - -

Những tia nắng trời mùa đông ấm áp đổ xuống, xuyên qua những khẽ lá của cây long não, dịu dàng rải đầy dưới đất những mảnh sụn vàng, khí trời thành phố S cũng giống như án tử mới phát sinh gần đây, làm người ta khó mà nắm bắt, khó mà hiểu được, rõ ràng nửa đêm còn mới sà xuống mưa phùn, sáng sớm đã liền trời quang mây tạnh.

8:07 A.M ngày 8 tháng 1

" Hello, how can we get to the central park? Well, my wife and I are from England, and we 're having a travel wedding." Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ mặc thường phục đi trên đường bị một đôi vợ chồng trẻ nước da trắng toát cản bước.

[" Xin chào, cho hỏi quảng trường trung tâm đi như thế nào? Oh, tôi và vợ từ Anh quốc đến đây để hưởng tuần trăng mật."]

" It 's easy. You can get a map at the police station or take a taxi. Drivers are very enthusiasm and believe that they will brighten your wedding day." Vương Tuấn Khải đem một bụm tiếng anh chuẩn không cần chỉnh bắn ra làm cho cặp vợ chồng nọ hết đỗi thán phục.

[" Rất đơn giản, hai người có thể đến đồn cảnh sát nhận một tấm bản đồ, hoặc là bắt một chiếc taxi. Mấy người tài xế đều rất nhiệt tình, tin chắc rằng bọn họ sẽ giúp cho tuần trăng mật của hai người thêm phần đặc sắc."]

"Thanks. I think you 're a great partner." Người chồng nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ tay trong tay, thật tâm ca ngợi.

[" Cám ơn, tôi cảm nhận được cậu là một người bạn đời tuyệt vời"]

Đương nhiên, đây chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc sống mà thôi.

"Dịch Dịch, em có cảm thấy chúng ta rất giống đôi vợ chồng già không?"

"Còn không phải à?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch khóe môi.

Trong nháy mắt, Vương Tuấn Khải đã trộm hôn Dịch Dương Thiên Tỉ một cái.

8:36 A.M Ngày 8 tháng 1

Tiềm rối " Quy Đồ"--

Tiền Gia Ni ở trước cửa tiệm lưỡng lự chừng hai mươi phút, kề cà không có đi vào, chờ đến lúc người trong tiệm không thể chịu nôỉ được nữa, đi đến kéo rèm cửa, mỉm cười với cô, thanh âm người nọ có chút khàn pha trầm thấp :"Vị tiểu thư này, có cần gì không?"

"Xin chào." Tiền Gia Ni nào có được nửa phần ung dung như những người khác lúc đối mặt trước hung thủ.

"Có cần cái gì không?" Bạch Mục Nhiên khàn khàn lặp lại.

"Tôi muốn mua quà cho người yêu." Lúc nói ra hai chữ " người yêu" này, mặt cô có hơi nóng lên.

"Vào đi, lựa cái nào mà cô thích." Bạch Mục Nhiên lịch sự mời cô vào :"Nói tôi nghe một chút, người yêu cô là kiểu người như thế nào?"

"Anh ấy là pháp y, nét chữ của ảnh rất cường tráng mạnh mẽ, lại rất hàm súc, thoạt nhìn là một ngừời rất chính trực, đôi lúc ảnh cũng rất ôn nhu, tôi thích anh ấy được 7 năm rồi, nói chung ảnh là người tốt nhất trong những người tốt nhất."

"Tặng cậu ta một con búp bê Tinh Thiên* đi ! Nghe ra thì thấy cậu ta có vẻ là một người không hay cười, hi vọng cậu ta sẽ thường bảo trì tốt tâm tình, hoặc tôi có thể làm ra một đôi rối dựa vào dáng vẻ của cả hai, tất nhiên là cô phải cung cấp cho tôi một bức ảnh mới được."

* Sunny doll

"Tấm này được chứ?" Tấm ảnh trên tay Tiền Gia Ni phía mép đã có hơi ố vàng, là một tấm ảnh đã được chụp từ rất lâu rồi.

"Có thể, không biết vị tiểu thư này nên xưng hô như thế nào đây?"

"Àh, gọi tôi là Tiền Gia Ni, anh cũng có thể gọi tôi là Timmy."

"Tôi họ Bạch, tên Mục Nhiên, Mục trong trang nghiêm, Nhiên trong an nhiên."

"Yo ! Mình đến cũng thật đúng lúc." Vương Nguyên đứng tựa vào cửa, tựa tiếu phi tiếu mà nói:"Ông chủ, con búp bê Tinh Thiên lần trước bị hỏng rồi, làm phiền lại giúp tôi chọn một cái."

Bạch Mục Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

"Nói ra mới biết ông chủ Bạch cũng họ Bạch nha, không biết có biết Bạch Trình hay không?"

Bạch Mục Nhiên biểu tình mờ mịt, thẹn thùng cười một cái, thanh âm thì vẫn như cũ trầm thấp:"Bác sĩ Vương, Bạch Trình là..."

"Không có gì." Vương Nguyên khoát tay, không nói gì thêm.

Cậu với Tiền Gia Ni liếc nhìn nhau, được rồi, hai bọn họ trận này kẻ xướng người ca dường như rất vô nghĩa, người ta là chỉ là người làm ăn nhỏ, trùng hợp cũng cùng họ Bạch mà thôi, còn có thể có việc gì.

Chờ con búp bê được gói kĩ càng, ngón tay Tiền Gia Ni đang lúc có lúc không gõ lên mặt bàn đột nhiên dừng lại, nói:"Ông chủ Bạch, anh có thể giúp tôi viết một lời chúc không?"

"Được chứ." Bạch Mục Nhiên lấy ra một tờ giấy dùng để viết thư từ ngăn kéo ra :" Viết cái gì đây?"

"Anh vui vẻ là được."

Ngòi bút của Bạch Mục Nhiên nhanh chóng di động mấy nét, trên tờ giấy có viết vài hàng chữ bằng tiếng Pháp --

“Il y a des choses que l’on ne peut pas dire, certaines de celles que l’on sait et qui sont faits l’un pour l’autre.”

[Có những chuyện một lời khó nói, có những sự tình trong lòng tự rõ, có những người trời sinh một đôi.]

2:13 P.M Ngày 8 tháng 1

Không khí bên trong phòng làm việc của FCI có phần căng thẳng, Vương Tuấn Khải đang tổng quát lại tình hình.

"Thông tin chúng ta có được không nhiều lắm."

"Một, hung thủ giới tính nam, cao từ 1m76 đến 1m8, đã từng chịu bạo lực gia đình, dây thanh từng phát sinh vấn đề, không thể nói chuyện, ham muốn biến thái dồi dào, làm các công việc liên quan đến thủ công."

"Hai, mục tiêu của hung thủ là những kẻ gia bạo mà cảnh sát không có cách gì xử lý."

"Hiện tại, chúng ta có hai đối tượng cần phải đặc biệt bảo vệ, một người là Lý Lăng, một người nữa là Lâm Tân Viễn. Chung Trinh cậu âm thầm bảo vệ Lý Lăng, còn Giang Kỳ Đống phụ trách Lâm Tân Viễn.

"Tiền Gia Ni, kết quả giám định chữ viết của chủ tiệm rối Quy Đồ đã có chưa?"

"Bạch Mục Nhiên, chữ viết cho thấy được hắn 29 tuổi, trong lý lịch là 32 tuổi, đủ tỉnh táo, ngoài mặt thì đối xử ôn hòa với mọi người, kì thực lại rất cách biệt, có tâm lý bi quan chán đời, có hơi cáu kỉnh, ngoài ra, trong lý lịch cho thấy hắn ta không phải là người của thành phố S, cha mẹ đẻ không rõ là ai, nơi sinh cũng không rõ là ở đâu, hiềm nghi gây án rất lớn."

"Thân là chuyên gia giám định chữ viết, bảo đảm tốt chức trách của mình, nghiên cứu hơn nữa, xem xem có đột phá gì không, cái chúng ta cần là chứng cớ xác thực -- Tan họp!"

"Yes, sir !"

Hết Chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro