Chương 15

Chương 15

Trước cổng Đại học A có một quán cà phê, việc buôn bán vô cùng thuận lợi. Đó không phải một quán cafe bình thường, mà là một quán cafe mèo. Ngoài những món điểm tâm vô cùng vừa miệng, ở đó còn có đủ loại mèo, rất dễ thương nhưng cũng rất chảnh. Mà nghe nói rằng, quán cafe này do Vương Tuấn Khải từ đại học A mở ra, thậm chí nghe nói có sinh viên đã từng thấy Vương Tuấn Khải ở quán cafe này.

Có vẻ quá sức tưởng tượng rồi đây.

Tai nạn của Vương Tuấn Khải đã là chuyện từ hơn một năm về trước, có vẻ như nó đã khiến hắn ngộ ra quá nhiều điều về cuộc sống, nên sau khi bình phục, Vương Tuấn Khải dần dần rút mình khỏi giới giải trí, bây giờ có thể nhìn thấy một thông tin mới về hắn trên các phương tiện truyền thông thì đúng là may mắn vô cùng lớn. Các fan của hắn chỉ có thể ôn lại những tác phẩm trước kia để gặm nhấm nỗi sầu tương tư, cho nên quán cafe mèo trước cổng đại học A trở thành nơi tụ tập của fan Vương Tuấn Khải, thậm chí còn trở thành địa điểm điểm danh nổi tiếng cho các fan ở nơi khác khi đến thủ đô.

Quán cafe này còn có một điểm thu hút nữa, đó là xác suất gặp được nam hoa khôi mười năm liên tiếp của đại học A. Gì cơ? Bạn hỏi tại sao hoa khôi có thể học suốt mười năm không tốt nghiệp á? Thế thì bạn là dân trường khác rồi, bởi vì nam khôi của đại học A từ khi còn là sinh viên đến nghiên cứu sinh Thạc sĩ rồi qua Tiến sĩ đến bây giờ thành giáo viên hướng dẫn, mười năm ròng rã vẫn chỉ là một người thôi ----- Dịch Dương Thiên Tỉ. Giáo viên hướng dẫn 27 tuổi của đại học A, Dịch Dương Thiên Tỉ, khuôn mặt đẹp như điêu khắc, vóc dáng cao gầy đĩnh đạc, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, khí chất thư sinh ôn nhuận như ngọc; là hoa khôi, nam thần, người tình trong mộng của đại học A. Mà tuyệt vời hơn cả là dáng vẻ dịu dàng thấm vào xương vào tủy khi Thiên Tỉ trêu đùa với mấy con mèo ở quán cafe, nữ sinh nào cũng chỉ muốn biến mình thành một con mèo ngốc để được cậu cưng nựng trong lòng bàn tay.

Sau khi tốt nghiệp, Dịch Dương Thiên Tỉ ở lại trường, làm một giảng viên đại học. Trở thành giáo viên là suy nghĩ non nớt của Dịch Dương Thiên Tỉ năm 17 tuổi, theo dòng thời gian, chính bản thân cậu cũng dần quên mất, nhưng Vương Tuấn Khải giúp cậu ghi nhớ rõ ràng. Có lẽ vì sống trong môi trường học đường quá lâu, lâu đến mức không muốn thoát ra nữa, không muốn tốt nghiệp nữa, lại vừa hay, trường học cũng muốn giữ một học viên ưu tú như cậu ở lại làm công tác giảng dạy. Ý nghĩ năm 17 tuổi trở thành hiện thực vào năm 27 tuổi, không cần hòa mình vào thế giới phồn hoa phức tạp bên ngoài trường học, lưu lại học viện từng là giấc mơ không thể chạm tới như đại học A, truyền tải tri thức cho từng khóa học trò đang nỗ lực tìm kiếm bản thân.

Vương Tuấn Khải làm diễn viên suốt 10 năm, trải qua thời kỳ phấn đấu bạt mạng để thăng tiến của một diễn viên nhỏ, cũng gặp được cơ hội khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt, cũng có những thời khắc huy hoàng được muôn người ngưỡng vọng. Ai đó từng nói rằng con đường của hắn xuôi chèo mát mái, thuận gió thuận buồm, nhưng chỉ mình hắn mới biết được trên con đường ấy có bao nhiêu gai nhọn, chỉ một phút sảy chân, không thể nào cứu vãn được. Hắn đã mệt, quá mệt mỏi. Hắn mới 28 tuổi, con đường của hắn còn rất dài, còn rất nhiều điều thú vị có thể thực hiện. Không thể vì mải mê lưu luyến mãi hào quang rực rỡ mà nhốt mình ở sân khấu nhỏ vuông vức đó được, bởi vì ở nơi mà ánh đèn màu không thể chiếu tới, có người mà hắn yêu nhất, có tổ ấm cho tâm hồn hắn. Hắn không muốn để cậu ăn cơm một mình, một mình chìm vào giấc ngủ, không muốn cậu phải lặng lẽ đợi tin hắn hoàn thành vai diễn trở về trong những ngày tháng liên tu bất tận. Vương Tuấn Khải dần dần vắng bóng khỏi giới giải trí, làm một nhà đầu tư nơi hậu trường. Vì Thiên Tỉ thích mèo, sau khi Nam Nam lên cấp 2, hai người lần lượt nhận nuôi Hai Mươi, Thạch Lựu và Đội Trưởng; Vương Tuấn Khải thích nhất là trong những buổi chiều nắng ấm, Thiên Tỉ ngồi trước khung cửa sổ lớn, yên lặng đọc sách, ba con mèo mềm mại dựa vào cậu, một tay cậu cầm cuốn sách, tay còn lại xoa đầu ba con mèo, như có như không, thời điểm rất thích hợp, đồng điếu rất mê người, đẹp tới mức không nỡ nhìn đi nơi khác.

Nhưng Vương Tuấn Khải cũng ghen với mấy con mèo. Sự xuất hiện của chúng thu hút quá nhiều ánh mắt của Thiên Tỉ, cậu ấy sẽ vẽ tranh chúng nó, sẽ viết thơ cho chúng nó, thậm chí còn ôm chúng nó đi ngủ, còn lo lắng rằng Vương Tuấn Khải sẽ đè lên măng cụt nhỏ bé yếu ớt của chúng trong cơn mơ. Vương Tuấn Khải không vui, lẽ nào Khải mèo không tốt sao? Có Khải mèo rồi vẫn chưa đủ sao?

Vì thế nên Vương Tuấn Khải mở một quán cafe mèo, mua thêm nhiều bé mèo đáng yêu hơn nữa, đưa luôn ba con mèo nhà mình tới đó làm thêm. Quán cafe ở ngay dưới tầng, ở đó có món bánh ngọt mà Thiên Tỉ thích nhất, Thiên Tỉ có thể đó bất cứ lúc nào, trong nhà bớt đi bầy mèo nũng nịu, đúng là giải pháp hoàn mỹ.

Thiên Tỉ chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ gặp lại Phí Thi Kỳ.

Kết thúc giờ học kéo dài cả buổi sáng, Thiên Tỉ là người cuối cùng đi ra khỏi phòng học, Phí Thi Kỳ tựa người lên khung cửa sổ đối diện với giảng đường, dung mạo vẫn rạng ngời như trước.

"Đã lâu không gặp, Thiên Tỉ." Bao niêu năm đã qua, Phí Thi Kỳ không còn vẻ ngây ngô của một cô gái nữa, tuy rằng dáng người vẫn nhỏ nhắn, nhưng đã có khí chất của một người phụ nữ trưởng thành rồi.

"Ngày mai tớ kết hôn rồi, tớ gặp được anh ấy, người đàn ông yêu tớ", Phí Thi Kỳ lấy từ trong túi xách ra hai phần thiệp mời, đưa cho Thiên Tỉ, "Mặc dù cậu không phải người thực sự phù hợp với tớ, nhưng thanh xuân của tớ, cậu nhìn xem, mắt nhìn người của tớ quá đỉnh, người tớ thích trở thành một giáo viên đại học ưu tú rồi, mà tớ cũng gả cho người tốt nhất trên thế gian này."

"Tớ tìm thấy hạnh phúc của tớ rồi, cậu cũng vậy, phải không."

"Đúng vậy."

Ngày kết hôn, Phí Thi Kỳ cười rất đẹp, nụ cười rạng rỡ của cô dâu dưới ánh mặt trời dường như đang chồng lên hình ảnh cô gái nhỏ nhắn năm nào ở nhà ăn trong trường đại học. Cậu đưa mắt nhìn Vương Tuấn Khải, hai bên cùng nở nụ cười, thật tốt quá, chúng ta đều gặp được đúng người rồi.

Từ khi trở về từ hôn lễ, Vương Tuấn Khải bắt đầu rơi vào vòng xoáy oán niệm không có điểm dừng.

"Sao thế? Anh đến tuổi mãn kinh à?" Thiên Tỉ thừa biết Vương Tuấn Khải làm bộ làm tịch để được mình dỗ đó.

"Em xem, người ta kết hôn long trọng bao nhiêu, mà anh kết hôn, đến một cái váy mới cũng chẳng có." Vương Tuấn Khải bĩu môi, đây là điềm báo cho việc cơn bão làm nũng của hắn sắp nổi lên.

"Ồ ~ Anh ngưỡng mộ cái váy mới của người ta chứ gì, đợi chồng anh lĩnh lương rồi mua cho anh nha?"

"Kết hôn với em mười năm mà chỉ đòi một cái váy thôi đã muốn đuổi anh đi rồi? Đàn ông các người thật nhẫn tâm hức hức hức hức ~"

"Anh đủ chưa hả Vương Tuấn Khải, thêm cho anh một túi Whiskas nha?"

(Whiskas là tên một hãng thức ăn khô dạng hạt cho mèo)

"Anh không thèm ăn thức ăn mèo, phải thơm thơm ôm ôm bế thật cao mới được."

(Thơm thơm ôm ôm bế thật cao là một trend trong cộng đồng mạng Trung Quốc, đại khái là làm nũng, cần được dỗ dành.)

"Được rồi được rồi", Thiên Tỉ tới gần, đặt lên khóe môi hắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Vương Tuấn Khải lại thuận đà nắm chặt lấy gáy cậu, giữ cho nụ hôn thêm sâu, cho đến khi Thiên Tỉ thở không ra hơi mặt mũi đỏ ửng nằm gục trên người hắn, hắn mới kết thúc nụ hôn kéo dài này, dịu dàng lau đi vết nước bên khóe miệng cậu, Vương Tuấn Khải ôm Thiên Tỉ vào lòng, cùng nhau rúc vào sofa mềm mại.

"Anh xem, người ta 27 tuổi mới kết hôn, chúng ta 27 tuổi đã thành đôi vợ chồng già rồi", Thiên Tỉ tìm một tư thế thật thoải mái trong lòng Vương Tuấn Khải, nghịch ngợm ngón tay hắn.

"Em chê anh già?"

"Hửm?"

Chưa đợi Thiên Tỉ kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải đã giở trò cù lét cậu, Thiên Tỉ rất sợ nhột, bị hắn trêu tới mức nước mắt lưng tròng liên tục xin tha.

"Mau nói chồng ơi em sai rồi."

"Ch... vợ ơi ~ em ~ sai ~ rồi ~" Thiên Tỉ rất ít khi làm nũng, nhưng một khi làm nũng, sức công phá không kém gì bom nguyên tử, Vương Tuấn Khải ngay lập tức cảm nhận được sự đáng yêu tê dại cả xương tủy, tất cả mọi thứ tự nhiên như thể nước chảy sẽ thành sông, trăng đến rằm sẽ tròn.

Cảm ơn vận mệnh đẹp đẽ đã để em gặp được anh tốt đẹp như thế giữa nhân gian vô thường này, cho em sự yêu thích mênh mông bất tận. Ánh nắng ban mai là anh, sương mù là anh, gió nhẹ là anh, mây vờn đỉnh núi là anh, khung cảnh đẹp nhất là anh, những chuyện củi gạo dầu muối nhỏ nhặt nhất cũng là anh. Thời gian sẽ nói cho anh biết rằng em yêu anh, nhưng em không cần thời gian biết, cũng không cần thời gian chuyển lời, bởi vì trong những ngày dài nương tựa vào nhau, anh đã hiểu được tâm ý của em từ lâu rồi. Trên thế gian này có vô số kiểu gặp gỡ, nhân sinh có hàng ngàn vạn kiểu cơ ngộ, mỗi một phút đều có ai đó đang yêu nhau, mỗi một phút cũng có ai đó đang chia lìa, thời gian mang khuôn mặt non nớt năm 17 tuổi của em đi, nhưng thời gian cũng tặng anh - độc nhất vô nhị - cho một người cô đơn như em, để chúng ta, trong quãng đời chưa biết trước điều gì còn lại, là một linh hồn hoàn chỉnh và quấn quýt, chẳng sợ gió mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro