Chap 12: Bấc Thành
Chuẩn bị tất cả điểm tâm cho vào hộp , Vương Nguyên ôm theo Tiểu quỷ ra ngoài, ngó quanh .
"Một chút sẽ về, hắn không biết đâu"
A Ngưu nhìn cử chỉ của y không bình thường ,liền chạy đến :__Người đi đâu thưa thiếu gia?
"Ta...đi ra ngoài kia..à...ở trong phạm vi cái nhà to này"
Vương Nguyên dấu mấy hộp điểm tâm sang đằng sau lấp bịp cười cười.'đồ trâu mập!!' , thầm mắng rồi từ từ rút lui.
"Xui quá~, sao đi được đây"
Ủ rủ quăng túi điểm tâm lên bàn, cậu nằm phịch xuống giường, cuộc đi bấc thành. Một hồi liền chìm vào giấc ngủ.
...Vương Nguyên!!!
'Ai vậy?'
...Ngươi có yêu hắn?
'Yêu..ai?"
...Vương Tuấn Khải !
'Ưm, có chút'
...Rời khỏi hắn!!
'Tại sao chứ?'
...Ngươi sẽ giết hắn!!
' Ta không có'
...Ngu xuẩn! Đợi xem, ngươi sẽ giết hắn!!
'Không...không có'
Bàn tay to lớn lay vai Vương Nguyên vỗ nhẹ :_ Mau tỉnh!!!
"Ta không có"
Vương Nguyên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt trán, hoảng sợ. Tiếng nói vừa nãy...
"_Nguyên nhi không khỏe chỗ nào sao?"
Tuấn Khải đưa tay áp vào trán cậu, không nóng , nhìn y lo lắng.
"Khỏe..vẫn khỏe!!"
Cười cười , y nghĩ đó chỉ là mơ thôi, không tin y không tin, đảo mắt nhìn hắn đang biểu cảm nghi ngờ gì đó hiện rõ , liền nói:" Ta đói!!!
"_Ta để thức ăn tối chuẩn bị cho ngươi ở trước bàn ,mau đến ăn!!!"
Đưa tay đỡ y đến bàn ăn ,ngồi xuống đưa tay cầm đũa gắp một miếng thức ăn đưa tới miệng y :"_ Mau ăn nhiều vào!!!
"Cố vỗ béo ta à"
Vương Nguyên quay sang há miệng nhận lấy thức ăn từ đũa hắn khó khăn nói.
"_Nhiều lời!!"
Đúng, vỗ béo là để thịt ngươi đồ ngốc. Cười rạng rỡ trong lòng, hắn đang suy nghĩ cái gì thật tham lam.
Sau khi dùng xong bữa tối, Vương Nguyên được hắn cho đi theo ra ngoài đi dạo, vì biết y ham vui nên cố ý dẫn y theo.
"Ưm, từ khi ta đến đây sao không thấy Chí Hoành, còn cận vệ của ngươi?"
Vừa cằm kẹo mạnh nha, tay kia đang thưởng thức kẹo hồ lô đi sát hắn hỏi.
"_Đi làm việc của họ"
Tuấn Khải đáp , nhìn thứ trên tay y không khỏi nhíu mày:" Ăn nhiều thứ đó làm gì?"
"Ngon a~,kẹo này thế giới của ta có nhưng ta thấy ở thế giới này ngon hơn!! Ăn thử đi".
Cầm kẹo hồ lô đưa đến trước mặt hắn, Vương Nguyên cười tươi làm trái tim hắn điên cuồng đập loạn.
"_Ta không ăn thứ này!!"
Hắn từ chối , đúng là trẻ con . kéo y đi tiếp.
Đi đến đâu ai cũng cúi chào cung kính hắn khiến Vương Nguyên thấy không thoải mái, dù gì cũng đừng hao tổn sức lực với tên khó ở này.
"Nhìn xem, tượng đất này giống ngài nè, khó tính"
Cầm tượng đất xấu xí đưa trước hắn , làm Vương Nguyên bật cười. Vội hối thúc:" Mau, mua cho ta..!!
"_Không mua"
Nhìn tượng đất hình thù không ra gì, mà bị y đem ra so sánh, cực kỳ khó chịu.
"Khoan..khoan đã!!"
Bị hắn tiếp tục lôi kéo, Vương Nguyên nhìn hắn đăm ra khó nhìn.
Ở một chỗ khác , nơi đen đúc, hẻo lánh. Người nữ nhân đứng trước miếng vải băng đầy máu biểu hiện hơi tức giận :__Ngu xuẩn, xem ngươi chóng cự được bao lâu..!!!. Reo giắt khí linh vào miếng vải đầy máu từ từ cong khóe miệng .
Còn........
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro