Chap 13: Chính Thức

Ra khỏi nơi hoang vu hẻo lánh đó là chỗ Vương Nguyên cùng Tuấn Khải đang đi dạo . Cầm trên tay con hình nhân bằng đất nung , Tuấn Khải giữ tay y lại đặt nó vào lòng bàn tay y.

"Cho ngươi!!"

Vương Nguyên cầm nó lên ,dẻo miệng :" Ui~, lúc nãy bảo không mua mà!!!

"Không thích, đem ném đi"

Cướp lại tượng đất , lạnh lùng mở miệng. Nhìn cử chỉ của hắn , Vương Nguyên liền chòm tới cướp lại :" Thích...ta thích!!"

_Tiểu ca ca, giúp muội tìm nương được không!!

Bên cạnh cô bé bộ hồng y nắm tay Vương Nguyên kéo kéo. Vương Nguyên bị Tuấn Khải kéo ra đằng sau nhìn cô bé nhỏ nói:"_ Tiểu quái như ngươi mà lại đi lạc!!"

_Ô~ô..!! Đáng sợ...nương người mau đến cứu An Nhi đi!!!

Bị doạ sợ, cô bé tên An Nhi khóc nấc lên gây sự chú ý của mọi người xung quanh.

"Ngài..Nó chỉ là muốn tìm nương đừng hù doạ!!"

Vương Nguyên đưa cây kẹo hồ lô trong tay hướng An Nhi đang khóc nấc mỉm cười dỗ:" An Nhi!! tên khả ái lắm a~, ngoan...cho em, để ca giúp em tìm nương chịu chứ!!

"Tất cả những người ở đây nghe rõ, đứa bé này bị lạc mau đưa nó về!!!"

Tuấn Khải lạnh lùng hô to, người xung quanh ầm chạy đến giành dựt :_ Để tôi..._để tôi!!?. Rồi mang cô bé An Nhi đi mất vút.

"....."

"Ngài, quả thật là quá đáng sợ đi"

Vương Nguyên dựt khóe mắt liên hồi, cướp kẹo mạch nha từ tay hắn rồi bước tiếp.

Tiếng nói thầm vang trong tai cảm giác thật khó chịu ập đến, khiến Vương Nguyên dừng bước..

...Giết hắn!!

Cầm vũ khí từ một tên thuộc hạ của hắn, Vương Nguyên vô thức lia đao thoát qua mặt Tuấn Khải, khiến mặt hắn rách một đường nhỏ, nhưng liền lành lại ngay tức khắc.

"Nguyên nhi!!! "

Hắn gọi lớn giữ chặt tay y, Vương Nguyên không phản ứng, ánh mắt vô hồn nhìn hắn.

"Đúng là có người giở trò"

Lập tức đánh mạnh vào sau cổ Vương Nguyên khiến y gục xuống, Vội ôm y vụt đi.

Tại một lùm cây nọ, tiếng xì xào thiếu điều muốn cãi vã:_ Ngươi xem, bị sai đi theo dõi cô ta làm gì chứ!!

Thiên Tỉ thấy nữ nhân kia vội vã bước ra, nhìn Chí Hoành liên tục nói không ngừng liền che miệng y lại, nói nhỏ:' Hình như cô ta bí mật giở trò gì đó'. Đợi người kia đi khỏi liền lấy tay ra :'Mau về!!'.

"Oa~, thật đau chết mất"

Vương Nguyên tỉnh dậy sờ sau cổ, thì đã thấy mình nằm trong phòng, nhưng là phòng hắn. Vội nghĩ:" Đang đi dạo mà..??

"_Ngươi ngủ quên trên đường về"

Tuấn Khải ngồi cạnh, ôm luôn y cho ngồi vào lòng, điểm lên gò má y một cái. Vương Nguyên bị hành động của hắn làm cho đỏ cả mặt, vội đơ người nói :" Ngài ,kiểu ngồi như hiện giờ có quá...

"Hửm, ngươi muốn một cái nữa sao". Liền điểm thêm một cái hôn trên má y, nhìn ra mép cửa hắn biết ai đang đứng đó, muốn xem biểu hiện của người dám giở trò hại người của hắn và để tiện ăn đậu hủ miễn phí hơn .

" Ngài...ngài....."

Trưng ra bộ dáng thích thú nhìn y, bên ngoài Diệp Linh bước vào:__Khải ca ca, nghe nói Vương Nguyên không khỏe, muội có nấu một ít thuốc bổ..!

"Ta không....."

"_Ngoan, không khỏe phải dùng thuốc mới mau khỏi"

Che miệng y lại, Tuấn Khải nhận chén thuốc từ tay cô, mỉm cười với cô một nụ cười của riêng cô .

Xoảng~~~

"Giả tạo!!!"

Quăng mạnh chén thuốc xuống xuống đất, làm Vương Nguyên trong lòng giật nảy theo, nhìn Diệp Linh không biết chuyện gì phía cách không xa đang vẻ mặt sợ hãi.

_Ý gì chứ??

"Tiểu thư ngươi đâu?"

Tuấn Khải nhìn người quỳ dưới đất hình dạng là nha hoàng của Diệp Linh đang bị Chí Hoành trói chặt.

__Đang ở khu rừng phí tây !!

"Làm gì?"

_Chế cổ độc để...để..hạ độc Vương thiếu gia!!. Cúi đầu nói

"Đem ra, ta không muốn thấy ả này nữa "

Chờ nha hoàng đó bị lôi ra ngoài, Chí Hoành lên tiếng:' đến chỗ đó xem nữ nhân xấu số thôi!!. Nói rồi cúi đầu đi trước.

Nhìn sự việc nãy giờ, Vương Nguyên cảm thấy khó tả, y biết chuyện này do cô ta làm nhưng lại dấu diếm, không muốn vì y mà tình huynh muội họ sứt nẻ mà hắn lại biết tất.

"Ngươi đang nghĩ vì sao ta biết , còn muốn định dấu ta chừng nào!!"

Cúi mặt xuống hỏi nam nhân trong lòng, nhìn y cứng đờ người mà làm hắn muốn bật cười, hắn có định đè y xuống ức hiếp đâu chứ.

"Biết rồi thì đừng hỏi thêm ta!!!"

Vương Nguyên cố lấy bình tĩnh nói, hắn đột nhiên ôm y đứng dậy choàng thêm áo cho y rồi ôm thẳng đi đến khu rừng phía tây.

Thiên Tỉ áp giải Diệp Linh đang giận dữ.

_Thả ra!!! Khải ca ca sẽ trừng phạt ngươi ,dám đụng tới phu nhân của Vương Chủ!!!

'_A ha ha'

Tiếng cười của Thiên Tỉ vang lên , thờ mặt ra nói:' Phu nhân sao, nực cười, mau nhìn phu nhân của chúng ta đây này!!.

Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đi tới , bản tính lạnh lùng:" Xem cho kỹ, đây là phu nhân của ta chính thức từ bây giờ...!!!

Còn.......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro