Chương 32: Nhà văn giả tưởng (2)


Thi Khê không muốn nói chuyện với hắn nữa, nghiêng đầu sang một bên, bắt đầu nghiêm túc quan sát mọi thứ bên trong Thiềm Cung.

Cảm giác ngột ngạt mà cậu từng trải qua trong cái lồng heo lúc trước, giờ lại một lần nữa trào dâng trong lòng.

Đi tiếp về phía trước, ở cuối đường hầm trong hang núi xuất hiện một cây cầu đá. Chiếc cầu vòm đen như mực nối liền với một cung điện xa hoa dưới lòng đất. Cung điện tráng lệ đến tột cùng, toàn bộ mang sắc đỏ thẫm, mái ngói xanh biếc uốn cong, màu sắc u ám nặng nề. Dưới hành lang treo đầy những chiếc đèn lồng màu xanh nối tiếp nhau.

Dưới cầu là một con sông ngầm lặng lẽ chảy, tựa như con đường dẫn vào Minh Phủ trong truyền thuyết. Cây cầu này là cầu Nại Hà, còn dòng sông là sông Vong Xuyên.

Cơ Quyết thản nhiên nói: "Nơi này chắc hẳn chính là chỗ bọn chúng luyện chế 【 Linh Khiếu Đan 】."

Thi Khê khẽ đáp: "Nhìn thôi đã thấy rợn người rồi."

Trong dòng sông ngầm dưới cầu chất đầy xương trắng. Phía trước Thiềm Cung vắng lặng không bóng người. Bước vào bên trong, tiền điện hiện ra như một trường thi khổng lồ, bàn ghế sắp xếp ngay ngắn, bút mực giấy nghiên đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ thí sinh ngồi vào chỗ.

Trong đầu Thi Khê đã có thể tưởng tượng ra cảnh đám học trò bị nuôi nhốt trong lồng heo kia sẽ bị đưa ra "xuất chuồng" vào đêm mai như thế nào.

Đầu tiên, bọn họ sẽ được đưa đến tiền điện để tham gia một cuộc khảo hạch. Từ đó chọn ra những người xuất sắc nhất tiến vào vòng kế tiếp.

Còn những học trò bị loại ngay tại tiền điện vì học vấn không đủ, e rằng thi thể của họ sẽ bị ném xuống dòng sông ngầm.

Rời khỏi tiền điện, tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Trung điện của Thiềm Cung không ngờ lại mô phỏng theo Linh Tê Đài của Thánh Nhân Học phủ để kiểm tra thiên phú. Ở chính giữa điện đặt một tảng đá dùng để đo thiên phú.

Nơi này cũng chia thành năm cấp bậc: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu. Sau khi học trò kiểm tra thiên phú xong ở trung điện, họ sẽ bị phân loại và dẫn đi theo những cánh cửa khác nhau.

Ở cuối điện, bốn cánh cửa đồng xanh đen tuyền, nặng nề, đứng sừng sững, trên mỗi cánh lần lượt khắc các chữ "Giáp", "Ất", "Bính", "Đinh". Thi Khê định đẩy cánh cửa khắc chữ "Giáp" nhưng ngón tay chưa kịp chạm vào cánh cửa đã bị một luồng hơi nóng làm bỏng. Cảm giác không giống lửa mà giống như cát nóng bị phơi dưới ánh mặt trời rực cháy, bốc lên làn hơi trắng rơi trên đầu ngón tay tựa như bị bọ cạp chích một nhát.

Thi Khê ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và sắc bén.

Cơ Quyết nói: "Thánh Nhân Học phủ mấy năm nay chưa từng xuất hiện đệ tử của Giáp Viện. Cánh cửa này chắc cũng đã lâu lắm không mở rồi, đổi cửa khác đi."

Thi Khê khẽ nói: "Cơ Quyết, tôi đoán được vị Thánh giả này thuộc phái nào rồi. Bà ta là người của 【 Tiểu Thuyết Gia 】."

Cơ Quyết nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, sau đó bật cười: "Hóa ra là người của 【 Tiểu Thuyết Gia 】à."

Thi Khê cũng không cố chấp mở cánh cửa 【 Giáp 】 ra mà chuyển sang cánh 【 Ất 】 kế bên.

Hai tên người hầu đang bận rộn gánh nước, cửa cũng không đóng chặt, Thi Khê dễ dàng đẩy cửa bước vào.

Tiền điện, trung điện đều chỉ là những màn chắn che mắt người khác. Khi đến hậu điện, Thiềm Cung chẳng buồn giấu giếm mục đích tàn nhẫn và đẫm máu của mình nữa.

Vừa bước vào cửa, trước mắt liền hiện ra một ngọn núi xương trắng khổng lồ. Tàn chi vặn vẹo, đầu lâu chất đống, vài mẩu thịt thối rữa chưa bị dơi ăn hết vẫn còn treo lủng lẳng trên xương, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Những xác chết này đều là 【 nhiên liệu 】.

Trên đỉnh núi xương, một chiếc giá đỡ bằng huyền thiết đỡ lấy một cái nồi lớn.

Chiếc nồi to đến mức có thể chứa hàng chục người cùng lúc.

Thi Khê men theo cầu thang bên cạnh núi xương bước lên, nhìn rõ toàn cảnh của chiếc nồi. Nó màu đen, có hình dáng giống như một cái đỉnh, bên trong chi chít hoa văn đỏ rực đan xen, bề mặt đầy những vết chém ngang dọc của đao kiếm.

Thi Khê lẩm bẩm: "Luyện đan chẳng phải đều dùng lò sao? Tại sao lại phải luộc người trong nồi trước?"

Cơ Quyết rũ mắt, ngón tay lướt qua vết kiếm trên nồi, bình tĩnh nói: "Chắc là để tẩy tinh phạt tủy, làm cho nguyên liệu luyện đan trở nên thuần khiết hơn."

Sắc mặt Thi Khê càng thêm lạnh lẽo. Nghĩ đến việc chuyện này đã kéo dài suốt hai mươi năm ở Vân Ca, cậu không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Sau khi luộc chín người, bước tiếp theo là chặt nhỏ, thực sự chẳng khác gì giết heo. Các mảnh thi thể sẽ bị đổ vào lò luyện đan phía sau núi xương, chịu lửa lớn nung luyện, cuối cùng tạo ra 【 Linh Khiếu Đan 】, loại đan dược mà có ngàn vàng cũng khó cầu được ở chợ đen.

Ngay cả khi luyện đan thất bại, những phế phẩm được tinh chế từ lò đan vẫn sẽ được vận chuyển đến nhà các quan to quý tộc ở Vân Ca, trở thành thuốc bổ cho bọn họ.

Chính vì vậy, mặc dù La Văn Dao điều tra và phát hiện mười người thì chín người có thiên phú bất thường, nhưng hắn ta lại không tìm được bằng chứng để buộc tội họ đã sử dụng【 Linh Khiếu Đan 】. Bởi lẽ, suốt mười mấy năm qua, đám quý tộc  kia ăn toàn là phế phẩm thuốc bổ từ những lò luyện đan này.

Thi Khê nói: "Chuyện ở 【 Quy Xuân Cư 】 mà lộ ra, e rằng Vân Ca sẽ lại một phen biến động lớn."

Cơ Quyết không mấy hứng thú với chuyện của Vân Ca. Trong thời loạn thế tà tu quá nhiều. Nông gia dùng người nuôi cổ, Pháp gia lấy mạng người để chứng minh  rằng 【 Ác pháp cũng là pháp 】, Binh gia Côn Ngô thì từ xưa đến nay vẫn luôn là nơi chém giết không ngừng. Những chuyện thế này vốn đã chẳng có gì lạ.

Hắn gật đầu, chỉ hỏi Thi Khê: "Cậu định làm gì?"

Thi Khê đáp: "Chúng ta đột nhập vào Thiềm Cung, vào thì dễ, ra lại khó. Đã không muốn rút dây động rừng, vậy chi bằng đêm nay khiến cục diện hoàn toàn rối tung lên."

Cậu lấy từ trong tay áo ra con hạc cơ quan, thầm nghĩ không biết giờ này Phương Ngọc Tuyền ở cùng ba kẻ thần kinh kia ra sao rồi.

Giờ chính là lúc bốn người bọn họ lên sân khấu.

Dù thế nào đi nữa, Vệ Tri Nam cũng mang trong mình dòng máu hoàng thất của nước Vệ, có thể mở được cánh cửa của 【 Quy Xuân Cư 】.

Còn La Hòe Nguyệt, với tư cách em gái ruột của Nho Thánh, nổi tiếng khắp thành Vân Ca với tính khí ngang ngược khó ưa. Nếu cô ta đến 【 Quy Xuân Cư 】, chắc chắn sẽ làm cho mọi người gà bay chó sủa.

Thi Khê truyền âm qua con hạc cơ quan, giọng nói rõ ràng bình tĩnh:

"Phương Ngọc Tuyền, đến chỗ ta."

"Ta đã làm rõ chuyện về 【 Linh Khiếu Đan 】 rồi."

*

Ở một nơi khác, trên con phố chợ đen vắng tanh của thành Vân Ca.

Phương Ngọc Tuyền sắp bị phiền chết.

Một đám đệ tử thuộc viện Ất, Bính của Thánh Nhân Học phủ hoảng sợ run rẩy theo sau bọn họ, hễ có một con dơi bay qua cũng có thể khiến đám công tử được nuông chiều từ bé này sợ đến mức tè ra quần, mặt mày tái mét. Nào còn chút phong thái nhã nhặn, cao ngạo mà thường ngày bọn họ vẫn giả vờ ra vẻ.

"Thành Diệu, chúng ta đang đi đâu thế?" La Hòe Nguyệt có chút sợ hãi, cô ta ngập ngừng vươn tay kéo tay áo của Thành Diệu.

Thành Diệu còn sợ hơn cô ta, chân run cầm cập, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn ta nuốt nước bọt, gắng gượng nói: "Đi... đi tìm người đeo mặt nạ đã giao dịch với ta."

La Hòe Nguyệt giận dỗi, trách móc: "Sao anh lại đi làm mấy chuyện tà môn ma đạo thế này!"

Trong lòng Thành Diệu bực bội muốn chết, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười khổ, dáng vẻ chân thành đầy tình cảm mà nói: "Hòe Nguyệt, xin lỗi em. Khi đó ta sợ mình không đủ năng lực, dẫn em rời khỏi Vân Ca rồi làm cho em chịu khổ nên mới hồ đồ như vậy."

La Hòe Nguyệt lập tức được dỗ ngọt, mặt đỏ lên, cười ngọt ngào nói: "Ồ, thì ra là vậy sao? Thành Diệu, anh thật tốt, thực ra vì anh, ta cũng không ngại chịu khổ đâu."

Phương Ngọc Tuyền: ". . . . . ." Thi Khê, đồ khốn kiếp, cậu thì thoát thân nhẹ nhàng để lại mình ta ở đây chịu khổ thế này à!

Vệ Tri Nam đã bị đôi bạn từ thuở ấu thơ đầu óc có vấn đề này quấy rầy suốt nhiều năm ở Vân Ca, từ lâu đã không còn thấy kỳ quái nữa.

Gã phe phẩy quạt xếp, còn ân cần giúp Phương Ngọc Tuyền gạt đi một con bướm đêm đang bay tới, sau đó hạ thấp giọng, dùng giọng điệu dịu dàng ân cần nói: "Phương tiểu công tử, cậu mệt rồi phải không? Hay là ngồi xuống nghỉ một lát nhé?"

Phương Ngọc Tuyền liếc gã một cái, nở một nụ cười không mấy thân thiện, rồi búng tay một cái.

Ngay lập tức, một đàn bướm đêm đang ẩn nấp trong bóng tối ồ ạt bay tới, bâu kín lấy mặt Vệ Tri Nam mà gặm.

Vệ Tri Nam đánh rơi chiếc quạt, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

Oa, La Hoán Sinh cắn đồ chơi làm bằng đường,  ngẩng đầu lên nhìn con bướm đêm to lớn hơn cả bàn tay mình, đôi mắt tròn xoe tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Cậu bé đã sớm bị chị gái quên lãng từ lâu. Đứa trẻ chân ngắn đi một mình bên đường cũng có thể tự mình vui chơi.

Khi Phương Ngọc Tuyền đang bực bội muốn giết người, đột nhiên con hạc cơ quan trong tay áo cậu ta bắt đầu rung động. Ngay lập tức, cậu ta nghe thấy giọng Thi Khê.

——"Phương Ngọc Tuyền, đến chỗ ta."

"Chết tiệt! Thi Khê, cuối cùng cậu cũng sống lại rồi!" Phương Ngọc Tuyền nghẹn ngào, mừng rỡ đến mức suýt khóc. Con hạc cơ quan bay ra từ tay áo của cậu ta, dẫn đường bay về phía【Quy Xuân Cư】.

Phương Ngọc Tuyền không chút nghĩ ngợi gì, vội vàng quay người rời đi, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đám ôn thần này.

Vệ Tri Nam đã bị muỗi đốt thành mấy nốt sưng trên mặt, nhưng gã là người kiên định, chỉ cần chưa ngủ được Phương Ngọc Tuyền thì gã tuyệt đối không bỏ qua.

Vì vậy, ngay khi nhìn thấy Phương Ngọc Tuyền định rời đi, Vệ Tri Nam lập tức nhặt chiếc quạt xếp rơi dưới đất chạy theo: "Ê, Phương tiểu công tử, cậu định đi đâu? Đợi ta với!"

Thành Diệu nghe thấy tiếng động, bản tính hay nghi ngờ và tâm lý u ám của hắn ta lập tức nổi lên, quay lại nói: "Các người đi đâu vậy? Có phải đã phát hiện ra manh mối gì không?"

La Hòe Nguyệt ngơ ngác: "Manh mối gì cơ?"

Thành Diệu cười lạnh một tiếng, bước về phía trước: "Đuổi kịp bọn họ! Bọn họ chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó mà giấu chúng ta!"

Dưới sự dẫn dắt của con hạc cơ quan, một đoàn người hùng hổ rời khỏi chợ đen, tiến về ngoại ô thành phố.

Khi đến trước  【 Chức Nữ Phong 】, mọi người đều thở hổn hển, mệt nhoài.

Phương Ngọc Tuyền đứng một mình tại cửa vào【 Quy Xuân Cư 】 nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa đá, lâu lâu không nói lời nào.

Trong khe của chiếc đĩa đá có vết máu nhạt, có vẻ như cánh cửa này yêu cầu phải nhỏ máu vào.

Đồ của Vân Ca, đương nhiên phải để người của Vân Ca làm.

Phương Ngọc Tuyền nghiêng đầu, nhìn về phía ba người Vệ Tri Nam, La Hòe Nguyệt và Thành Diệu, nói: "Các người đều lại đây thử xem."

Thành Diệu cảnh giác và nghi ngờ: "Thử cái gì?"

Phương Ngọc Tuyền: "Thử nhỏ máu vào khe này xem liệu có mở được cánh cửa không."

"Ha, dù sao ta chắc chắn không phải là người thử đầu tiên." Thành Diệu tâm lý u ám, hoài nghi tất cả mọi thứ, quỷ mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra, hắn ta cũng không muốn làm con chim đầu đàn.

Nhưng Vệ Tri Nam đã dùng quạt gấp chặn đầu hắn ta, Lục hoàng tử đảo mắt ra lệnh: "Ngươi không phải thử đầu tiên chẳng lẽ để ta thử. Nói ngươi đi thì đi đi."

Thành Diệu: "Ngươi!" Hắn ta không dám tức giận với Vệ Tri Nam bởi vì gã là hoàng tử.

Nhưng rất nhanh, La Hoè Nguyệt giúp hắn ta đánh rơi chiếc quạt kia. Cô ta ngoài mặt luôn thẹn thùng với Thành Diệu thì trước mặt người khác thì lại rất chua ngoa.

La Hòe Nguyệt cười nhạt, nói như thể chuyện này rất đương nhiên: "Vệ Tri Nam, chuyện tối nay chỉ có anh là người ngoài cuộc, 【 Linh Khiếu Đan 】 chẳng hề có liên quan gì đến tên vô dụng như anh. Chính anh là người cố chấp bám theo, giờ kêu anh giúp một tay có gì sai đâu!"

Vệ Tri Nam nổi giận: "La Hòe Nguyệt, không phải cô cũng là một kẻ vô dụng sao! Ta muốn tới thì tới, liên quan gì đến cô!"

La Hòe Nguyệt: "Sao lại không liên quan đến ta? Đừng quên, bây giờ ta là vị hôn thê của anh."

Vệ Tri Nam: "..."

Sắc mặt La Hòe Nguyệt u ám: "Anh dám ức hiếp ta, ta sẽ nói với Bệ hạ."

Trong lòng Vệ Tri Nam ghê tởm đến mức muốn nôn ra máu, tay cầm quạt cũng run lên.

Nhưng nghĩ đến phụ hoàng của mình, cuối cùng gã vẫn giận dữ trừng mắt nhìn Thành Diệu và La Hòe Nguyệt, rồi quay người đi về phía trước.

Thành Diệu bị ánh mắt căm hận oán độc của gã làm cho giật mình, hắn ta không muốn gây thêm phiền phức với Vệ Tri Nam, hơi rùng mình. Vì vậy, Thành Diệu quay lại, cúi đầu dịu dàng nói với La Hòe Nguyệt: "Hòe Nguyệt, hay là em thử đầu tiên đi."

La Hòe Nguyệt: "Hả? Tại sao?"

Thành Diệu: "Không có gì đâu. Điều tra về 【 Linh Khiếu Đan 】 tối nay vốn là chuyện của chúng ta."

Mặt La Hòe Nguyệt ngay lập tức đỏ lên. Đúng rồi, điều tra về 【 Linh Khiếu Đan 】 là vì cô ta muốn cứu Thành Diệu, muốn chứng minh với thiên hạ rằng tình yêu của họ không thể phá vỡ.

Nhưng La Hòe Nguyệt sợ đau, cô ta nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào cậu em trai La Hoán Sinh đang ngồi ăn kẹo bên cạnh. La Hòe Nguyệt đi tới, cúi xuống nói với cậu em trai mà cô ta đã lờ đi suốt cả buổi tối: "Tiểu Nịch, giúp chị một việc đi."

La Hoán Sinh ngậm kẹo, ngơ ngác nhìn cô ta rồi ngoan ngoãn gật đầu.

La Hòe Nguyệt kéo La Hoán Sinh đi về phía trước, kêu Vệ Tri Nam cút ra.

"Cô lại định làm gì?" Vệ Tri Nam giờ đây thấy ôn thần này đã sợ hãi đến mức tránh xa.

La Hòe Nguyệt: "Cút cút cút."

Cô ta bế La Hoán Sinh lên, tháo trâm cài trên đầu xuống, đâm nó vào ngón tay của đứa trẻ rồi ép một giọt máu lớn vào khe hở trên đá.

Máu tươi chảy theo các vết rãnh của tấm đá, thấm vào từng chút một , sau một lúc tĩnh lặng kỳ lạ —

Đột nhiên, từ đỉnh núi vang lên một tiếng chuông mạnh mẽ đến mức chói tai!

Đùng! Đùng! Đùng ——!

Ba tiếng chuông vang như một lời cảnh báo cho toàn bộ ngọn núi, như thể cảnh báo rằng người không nên đến 【 Quy Xuân Cư 】 đã đến.

Tiếng chuông khiến vô số con quạ đêm hoảng loạn, từ trên cành cây đập cánh bay đi!

Mọi người đều cảm thấy như tai mình bị xé rách, tê dại vì tiếng chuông.

Ngay sau đó, toàn bộ ngọn núi bỗng dưng rung chuyển dữ dội, như thể một trận động đất đang xảy ra.

Con đường núi nơi mọi người đứng cũng đang rung chuyển, những cây cối bên cạnh đổ sập, đá vụn rơi lả tả. Mọi người hoảng loạn quay lại nhìn, nhưng lại phát hiện con đường xuống núi đã bị những thân cây khổng lồ ngã ngang chắn lối.

Vệ Tri Nam hoảng sợ hét lên: "La Hòe Nguyệt, cô đã làm cái gì vậy!"

La Hòe Nguyệt cũng bị giật mình, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe: "Ta... ta... không biết gì cả."

Phương Ngọc Tuyền nói: "Bây giờ chỉ có thể chạy vào trong núi thôi!"

Vệ Tri Nam rất sợ chết, lập tức đẩy La Hòe Nguyệt ra, vội vàng hoảng hốt cắn rách ngón tay của mình, nhỏ máu vào khe hở trên đá.

May mắn là máu của gã có tác dụng, ầm ầm, cánh cổng núi mở ra.

Mọi người như chạy trốn trối chết, lao vào sâu trong núi Chức Nữ!

Ba tiếng chuông này như thể tiếng gọi hồn của Diêm Vương. Vừa nghe thấy tiếng chuông, tất cả những người trong 【 Quy Xuân Cư 】 đều lập tức ngừng lại công việc mình đang làm.

Những người đang uống rượu phun cả rượu ra ngoài; những người đang thưởng nhạc hoảng loạn đứng dậy; những người đang ăn suýt nữa thì bị nghẹn chết; ngay cả những người đang chơi dã chiến trong suối nước nóng cũng trực tiếp ra sớm, nhanh chóng kéo lấy quần áo bên cạnh, hoảng hốt buộc lại dây lưng.

Mặt mũi mọi người đều tái xanh như thể sắp đối mặt với đại họa.

【 Quy Xuân Cư 】từ khi mới được lập ra đã chuẩn bị sẵn sàng để hủy hoại cả ngọn núi nếu cần thiết, nhằm bảo vệ bí mật!

Chuyện về 【 Linh Khiếu Đan 】 tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết, đặc biệt là không thể để La Văn Dao biết.

Khi Đại Quốc Sư thiết lập cổng núi, ông ta đã thu thập hơi thở của La Văn Dao. Ba tiếng chuông này chính là báo hiệu trước sự sụp đổ của 【 Chức Nữ Phong 】!

"Chạy nhanh!"

"Chạy đi!"

Trên đỉnh núi, Tam hoàng tử Vệ Cảnh Lam và Tĩnh Quốc Công cũng thay đổi sắc mặt.

"La Văn Dao tới rồi?!"

Làm sao mà La Văn Dao lại có thể tự mình điều tra chuyện này, và làm sao hắn ta có thể tìm ra nơi này trong thời gian ngắn như vậy!

Tay Tĩnh Quốc Công run rẩy, nói: "Tam... Tam hoàng tử, có cần thông báo cho Đại Quốc Sư không?"

Sắc mặt Vệ Cảnh Lam vô cùng khó coi, lắc đầu: "Không cần, chúng ta chỉ cần tự lo liệu cho mình là được."

"Tuyệt đối không thể để La Văn Dao có cơ hội tìm thấy sơ hở, chúng ta sẽ đi qua đường hầm để rút lui."

Trong nháy mắt【 Quy Xuân Cư 】  nhận thấy máu của La Hoán Sinh hòa vào trong đĩa đá, nó đã kích hoạt chế độ tự hủy. Mọi thứ liên quan đến【 Linh Khiếu Đan 】 sẽ bị phá hủy trước tiên, vì vậy những học sinh đang nằm trong chuồng heo cũng là những người đầu tiên gặp nạn.

"Động đất à?" "Aaaa giường sập rồi!"

Vụ sụp đổ của hang động đến một cách bất ngờ, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh giấc, hoảng loạn leo ra khỏi giường, làm đổ những cái bô đầy tràn.

Toàn thân toàn cứt đái như những con ruồi không đầu hỗn loạn chạy ra ngoài động.

Mùi Quy Xuân Hương bao trùm trên đỉnh núi kia vốn ám muội triền miên, giờ cũng thay đổi mùi hương, từ mùi lạnh lẽo kích tình biến thành thứ độc dược gợi tình giết người. Rất nhiều kỹ nữ thân thể yếu ớt, các tiểu quan đều mở to mắt ngã xuống suối, thân thể tím tái, chết đi không một tiếng động.

Những người trong 【 Quy Xuân Cư 】 trước khi vào núi đã quen thuộc với địa hình, họ vội vàng kéo chặt dây lưng, ăn mặc xộc xệch, sắc mặt hoảng hốt, vội vã chạy trên con đường mòn xuống núi.

Và ngay sau đó, họ va phải một nhóm đệ tử từ Thánh Nhân Học phủ đang vội vã chạy lên núi.

Khi hai nhóm gặp nhau, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!

"La Hòe Nguyệt?!"

"Lục hoàng tử?!"

"Cha?!"

"Cậu?!"

".........."

Bọn quan viên đầu óc trống rỗng, môi run rẩy, không nghĩ được gì quay người chạy ngược lại! Cả núi Chức Nữ đều đang sụp đổ, đường xuống núi cũng bị chặn kín. Giờ đây, con đường duy nhất còn lại là đường hầm dưới lòng đất núi Nam Phong ở phía sau núi.

Họ dồn dập chạy về phía núi Nam Phong, dùng cả tay lẫn chân, hình ảnh thật thảm hại.

La Hòe Nguyệt: "Này, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?"

Thành Diệu sợ chết khiếp, run rẩy nói: "Núi sắp sập rồi! Nhanh lên, đi theo bọn họ, họ chắc chắn biết đường!"

Tối nay có lẽ là ngày náo nhiệt nhất ở 【 Thiềm Cung 】.

Thi Khê không ngờ rằng sự xuất hiện của nhóm người Phương Ngọc Tuyền lại gây ra sự náo động lớn đến thế. Núi còn sắp sập rồi.

"Anh có vừa nghe thấy tiếng chuông không?" Thi Khê hỏi.

Cơ Quyết nói: "Nghe được, chỗ này sẽ nhanh chóng thành bình địa, đi qua cổng Giáp đi."

Thi Khê: "Ừm."

Khi xuống cầu thang, ánh sáng mờ ảo, những khúc xương rối loạn giống như những chướng ngại vật liên tiếp.

Cơ Quyết đưa tay về phía Thi Khê, giọng nhẹ nhàng nói: "Nắm lấy tay tôi."

Thi Khê cười không ngừng: "Có phải anh nghĩ tôi yếu đến mức đó không?"

Cơ Quyết nói: "Ở giai đoạn 【 Hóa Giới 】, thân thể của cậu vốn đã yếu, đừng dùng linh lực."

Thi Khê: "Được rồi." Cậu nắm lấy tay Cơ Quyết, nhìn vào đôi tay mà theo lời đồn đã vấy máu vô số lần, các khớp xương rõ ràng, dài và mạnh mẽ.

Trong bóng tối, ống tay áo lạnh buốt như đang phát ra ánh sáng của tuyết ngọc.

Dưới chân là một đống xương chất đống thành núi, trên không tràn ngập khói độc màu xanh. Tuy nhiên bên cạnh Cơ Quyết dường như có linh lực ngũ hành tạo thành một tấm chắn khiến Thi Khê không cảm thấy chút nguy hiểm hay bất thường nào.

Rời khỏi cổng【 Ất 】, trở lại trung điện, Thi Khê nhận ra cổng【 Giáp 】 quả thật đã mở. Tuy nhiên lần này, cổng【 Giáp 】 hẳn là mở ra như một con đường bí mật cuối cùng để rời núi.

Chỉ trong chốc lát, ngoài Thiềm Cung đã vang lên vô số tiếng bước chân hoảng loạn.

Tối nay, tất cả mọi người ở trong 【 Quy Xuân Cư 】 đều đang trên đường đổ về đây.

---Editor có lời muốn nói---

Óe phải làm 1 bài test, sẽ lặn một thời gian huhu.

Hôm nay tui đi sửa lại ngôi xưng giữa Tiểu Khê và Tiểu Quyết 🙇🏼‍♀️ tui nhận ra tác giả chắc sắp bịp tui. Chương 1 bố mẹ của Tiểu Quyết gọi Tiểu Quyết là Tiểu Quyết 🤯 tui cứ tưởng tên Từ Bình Nhạc là tên của thời hiện đại, còn Cơ Quyết là tên thời cổ đại. Nma kiểu này thì thấy mùi bịp bịp rồi 🙂‍↔️ oé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro