Chương 36: Nhà văn giả tưởng (6)


Ngày thứ hai bị giam cầm trong Thiềm Cung, mọi người dần dần bình tĩnh lại. Họ mang vẻ mặt ảm đạm ngồi chết lặng trong góc, không ai nói một lời.

Nước và lương thực là chìa khóa để sống sót, nhưng mọi người đã nhịn đói suốt một ngày một đêm, sức lực cạn kiệt từ lâu.

Vệ Cảnh Lam giận dữ đấm mạnh vào tường, dù nắm tay chảy máu cũng không hề biến sắc. Khuôn mặt hắn ta méo mó, gào lên dữ tợn: "Đào đi! Đào cho ta một con đường!"

Chưa đến đường cùng, quyền lực của hoàng tử nước Vệ vẫn không thể lay chuyển.

"Dạ, dạ." Các quan viên, thị vệ, và đám đầy tớ mặt mày lấm lem, lồm cồm bò dậy, bắt đầu tìm kiếm nơi yếu nhất trong hang động. Họ dùng dao, gậy, đá, thậm chí cả tay, cố gắng đục mở một con đường sống. Nhưng hầu hết thời gian, họ bận rộn cả mấy canh giờ chỉ để chạm phải những tảng đá lớn chắn lối, công cốc như nước đổ lá môn. Mồ hôi rơi xuống đôi môi nứt nẻ, tái nhợt của mọi người giống như đang rắc muối vào vết thương.

Ai nấy đều đã đói đến mức đầu óc choáng váng, ngay cả những binh lính được huấn luyện kỹ lưỡng cũng bắt đầu kiệt sức.

Bọn họ cần thức ăn.

Tĩnh Quốc Công bụng đói cồn cào, liếm đôi môi khô nứt nói với Vệ Cảnh Lam: "Tam hoàng tử, nếu không ăn gì đó e rằng chúng ta thật sự sẽ chết đói ở đây."

"Thức ăn?" Vệ Cảnh Lam quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, bật cười lạnh lẽo: "Đây chẳng phải là một nơi đầy thức ăn sao."

Vệ Cảnh Lam nhìn chằm chằm Tĩnh Quốc Công với ánh mắt sâu xa. Hàng răng trắng nhởn ánh lên vẻ dữ tợn: "Tĩnh Quốc Công, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Bên trong 【 Thiềm Cung 】 có đầy đủ dụng cụ để nấu chín thức ăn cho chúng ta —— hơn nữa, 【 Quy Xuân Cư 】 đã sụp đổ, chẳng lẽ ngươi còn định để những kẻ này sống sót rời khỏi đây, rồi tố giác chúng ta với Thánh Nhân Học phủ sao?"

Tĩnh Quốc Công rùng mình, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng ông ta cũng lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, chuyện của Linh Khiếu Đan tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Nếu La Văn Dao biết được, bọn họ chắc chắn khó thoát khỏi cái chết! Ông ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng chỉ huy đám người tiến vào nội điện để nhóm lửa, chuẩn bị đun nấu.

Tĩnh Quốc Công quay đầu lại, liếc nhìn đám người đang co rúm đầy sợ hãi trong góc, thở dài, ánh mắt giống như nhìn một đàn cừu non đang chờ bị giết thịt.

"Lão già Tĩnh Quốc Công này muốn làm gì — Ưm!"

Tiếng thét kinh hoàng của La Hòe Nguyệt bị Thành Diệu nhanh tay bịt miệng, chặn lại ngay lập tức.

Mặt Thành Diệu tái mét: "Im miệng! Im miệng! Ta xin em đừng nói gì hết!"

Phương Ngọc Tuyền cũng sợ đến mức hồn vía muốn bay đi, Phương tiểu công tử nghiến răng ken két, nặn từng chữ qua kẽ răng: "Cô muốn chết thì đừng kéo theo ta!"

Vừa bước vào【 Thiềm Cung 】, tất cả mọi người đều hiểu rõ 【 Linh Khiếu Đan 】được luyện chế như thế nào.

Bí mật của 【 Quy Xuân Cư 】, cùng bí mật về sự sa sút nhân tài suốt hai mươi năm qua của Thánh Nhân Học phủ đều nằm tại đây. Những đống xương trắng chất thành núi, những lò luyện đan nhuốm máu đã hoàn toàn xé toạc lớp mặt nạ giả vờ yên bình của Vân Ca, phơi bày sự thật đẫm máu ẩn giấu bên dưới.

Phương Ngọc Tuyền vừa nhìn thấy nội điện của Thiềm Cung liền hít một hơi khí lạnh, chân mềm nhũn vì sợ, chỉ mong rằng mình chưa từng có đôi mắt này.

—— Trời xanh ơi! Cậu ta biết được bí mật của【 Linh Khiếu Đan 】 rồi! Làm sao nước Vệ có thể để cậu ta sống sót được!

Trong lòng Phương Ngọc Tuyền như đang rơi lệ. Chưa từng có giây phút nào cậu ta nhớ nhà giống như lúc này. Ở Thần Nông Viện, cậu ta vốn vô lo vô nghĩ, lên lớp thì ngủ, tan học thì chạy nhảy khắp nơi. Tại sao lại nổi hứng đi nhận cái nhiệm vụ rắc Sinh Lộ này chứ? Nếu không đến nước Vệ, giờ cậu ta đáng lẽ đã nằm ở Thước Đô, vừa nghe hát vừa ngủ ngáy khò khò, chứ đâu phải núp sau đống xương người chất như núi cùng đám thần kinh này nhìn người ta đun nồi nấu nước, không biết còn giữ được mạng hay không.

Vệ Tri Nam cũng bị dọa đến mức quạt trong tay cũng cầm không vững. Ngoài phụ hoàng ra, người gã sợ nhất chính là Tam hoàng tử. Nếu Tam hoàng tử biết được tối nay chính gã là người dùng máu để mở đường cho đám người này vào, chắc chắn sẽ bị lột một tầng da. Huống chi, mối quan hệ giữa gã và Tam hoàng tử từ trước tới nay vốn lạnh nhạt, liệu Tam hoàng tử có giữ lại mạng cho gã hay không cũng là một vấn đề lớn.

Đầu óc Vệ Tri Nam hoàn toàn trống rỗng, lúc này chẳng còn tâm trạng gì nữa, khóc không ra nước mắt, cũng không dám mở miệng nói một lời.

"Chúng, chúng ta bây giờ phải làm sao đây...?" La Hòe Nguyệt dù có ngang ngược tùy hứng đến đâu thì cũng bị cảnh địa ngục nhân gian này dọa cho mất hết can đảm khóc lóc om sòm. Giọng cô ta run rẩy, nghẹn ngào vì sợ hãi.

Cô ta, Thành Diệu, Vệ Tri Nam, Phương Ngọc Tuyền, cùng với La Hoán Sinh.

Năm người chính là kẻ đầu sỏ của sự việc đêm nay, đang run rẩy núp phía sau núi xương trắng ở cánh cửa 【 Ất 】.

Thành Diệu nhìn Phương Ngọc Tuyền với ánh mắt đầy nghi ngờ: "Không phải cậu là người của Thần Nông Viện sao? Không phải cậu đã đột phá được cấp hai của Nông gia rồi à? Không có cách gì sao?"

Phương Ngọc Tuyền: "..." Về mặt lý thuyết, đúng là cậu ta đã đạt đến cấp hai Nông gia. Nhưng xét về kinh nghiệm thực chiến lẫn sức mạnh thực tế, thì cậu ta chỉ là một con gà yếu ớt ở cấp một Nông gia mà thôi.

Câu nói của chú Đậu: "Bảo con học mà con cứ đi ngủ" giờ đây như một chiếc boomerang quay lại đâm thẳng vào trái tim của Phương Ngọc Tuyền.

Phương Ngọc Tuyền tức muốn ói máu, hối hận không kịp, đồng thời vừa xấu hổ vừa tức giận, hét lên: "Không thấy mấy lão già đứng cạnh Vệ Cảnh Lam đều là người Binh gia sao! Ta lấy đầu ra mà đánh với họ à!"

Vệ Tri Nam thì bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm, khó chịu, âm thầm oán hận: "Dựa vào cái gì mà chỉ có năm người chúng ta trốn ở đây chứ, Thi Khê đâu! Chính Thi Khê đã kéo chúng ta vào đây, cậu ta mới là đầu sỏ! Sao cậu ta không ra đây mà chịu chết đi!"

Phương Ngọc Tuyền hít sâu một hơi: "Câu hỏi hay đấy."

Nếu Thi Khê ở đây nói không chừng bọn họ còn được cứu.

Thi Khê mau qua đây cùng chết chung đi!

La Hòe Nguyệt đỏ hoe mắt: "Hu hu hu... Chúng ta thật sự phải trốn mãi ở đây sao... Lúc bọn họ nhóm lửa chắc chắn sẽ phát hiện ra chúng ta mà."

Thành Diệu tức giận đến mức sắp nổ tung. Gần đây sao hắn ta lại xui xẻo thế này —— vừa thoát được khỏi móng vuốt ác quỷ của La Văn Dao ở Thánh Nhân Học phủ, quay lưng lại đã bị nhốt trong Thiềm Cung của Quy Xuân Cư! Nhất định là đám ngu xuẩn này đã truyền xui xẻo sang cho hắn ta!

Ộp, ộp.

Đột nhiên, trong bóng tối, một con ếch kêu lên hai tiếng rồi nhảy phắt lên đầu La Hoán Sinh. Trong năm người, La Hoán Sinh có lẽ là người bình tĩnh nhất. Từ nhỏ cậu bé đã sống trong đau đớn bệnh tật, ngày nào cũng như bước qua Quỷ Môn Quan nên cậu bé đã sớm quen với mọi hiểm nguy. La Hoán Sinh cắn cây kẹo đường, lắc đầu một cái hất con ếch xuống đất.

Phương Ngọc Tuyền nhìn chằm chằm vào con ếch kia một lúc lâu, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Cậu ta vỗ đùi cái đét, hai mắt sáng rực: "Sông! Đúng rồi, bên ngoài  【 Thiềm Cung 】 có một dòng sông ngầm!"

Dòng sông ngầm như thế này người bình thường không dám mạo hiểm bơi vào vì sợ rắn độc hay đỉa. Nhưng Phương Ngọc Tuyền là người Nông gia mà!

Phương Ngọc Tuyền không muốn cùng chung số phận với đám thần kinh này nữa, nhân lúc không ai để ý, cậu ta lập tức bỏ chạy.

Thành Diệu nãy giờ vẫn âm u nhìn chằm chằm cậu ta, thấy cậu ta vừa động đậy liền nhanh chân đuổi theo. Chắc chắn không để Phương Ngọc Tuyền trốn thoát một mình được!

"Thành Diệu, anh đi đâu vậy?" La Hòe Nguyệt  một lòng hướng về người thương, giậm chân một cái rồi kéo theo La Hoán Sinh cùng chạy theo.

Vệ Tri Nam cuống cuồng, mắng: "Này, chờ ta với chứ!"

Dưới sự dẫn dắt của Phương Ngọc Tuyền, cả nhóm cúi thấp người, rón ra rón rén né tránh khỏi tầm mắt của Tam hoàng tử và Tĩnh Quốc Công, men theo bóng tối mò đến bên bờ con sông ngầm trước điện【 Thiềm Cung 】.

Phương Ngọc Tuyền nằm rạp xuống mặt đất, dùng tay khuấy nhẹ mặt nước đen kịt, lập tức bị cái lạnh buốt giá khiến cả người rùng mình.

Cậu ta dùng thuật pháp để cảm nhận sinh vật dưới đáy sông rồi sau đó thở phào nhẹ nhõm: chỉ có vài con mãng xà độc, một vài đàn cá ăn thịt, thêm một chút khoảng triệu con đỉa nữa mà thôi.

Chấp nhận được.

Phương Ngọc Tuyền đã chuẩn bị xuống nước. Cậu ta ngoái đầu lại liếc nhìn đám người thần kinh từ Vân Ca đang đi cùng này, nhướn mày một cái.

Mặc dù cậu ta nhìn thấy đám người này đã cảm thấy xui xẻo, nhưng nghĩ đến chuyện【 Quy Xuân Cư 】dù sao cũng là nơi cậu ta dẫn họ đến, vì thế Phương Ngọc Tuyền đành nhặt ra chút lương tâm hiếm hoi, lấy từ trong tay áo ra bốn viên tị tức châu.

(*Tị tức châu/避息珠)

"Con mãng xà độc lớn nhất trong con sông này chiếm nửa diện tích của dòng nước," Phương Ngọc Tuyền nói: "Cả đám các người chỉ là những kẻ vô dụng, xuống nước phỏng chừng sẽ bị đỉa nuốt sống. Cầm cái này mà ngậm, tị tức châu sẽ giúp các người thở dưới nước mà không bị sinh vật độc phát hiện — về phần có sống sót được hay không thì phải xem vận may của các người rồi."

Phương Ngọc Tuyền ném tị tức châu cho bốn người, vỗ vỗ tay rồi nhanh chóng nhảy xuống nước.

Dòng nước sông đen ngòm, hôi thối, vừa lạnh vừa sâu. Phương Ngọc Tuyền vừa nhảy xuống đã không gây ra chút gợn sóng nào, im lặng chìm xuống đáy.

La Hòe Nguyệt là một Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nghe đến ba chữ "mãng xà độc" đã sợ hãi đến nỗi khóc nức nở.

Nhưng bây giờ, thời gian cho họ không còn nhiều nữa.

Nỗi sợ hãi đối với Tam hoàng tử của Vệ Tri Nam vượt qua tất cả, vội vàng nhét một viên tị tức châu vào miệng. Sau đó gã không chút do dự theo sau Phương Ngọc Tuyền, là người thứ hai nhảy xuống nước.

"Chờ ta với!"

"Thành, Thành Diệu, ta sợ." La Hòe Nguyệt đỏ mắt, sợ sệt nói.

"Em sợ thì cứ ở lại đây đợi bị nấu thành canh thịt đi." Thành Diệu không còn kiên nhẫn, không thèm giả vờ nữa, cắn viên tị tức châu, thử đặt một chân xuống nước rồi rùng mình vì lạnh. Cắn răng, hắn ta cũng đặt chân còn lại vào nước.

Hắn ta là người thứ ba nhảy xuống sông.

La Hòe Nguyệt đứng một mình trên bờ sông, dáng người mỏng manh, tái nhợt như tờ giấy. Cô ta cũng muốn xuống nước, nhưng khi cúi xuống, cô ta thấy một con rắn độc màu sắc sặc sỡ đang thè lưỡi, trong tích tắc, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô ta như quay cuồng. La Hòe Nguyệt sợ hãi đến mức nôn mửa, nước mắt không thể kiểm soát được rơi ra, hoàn toàn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm gì.

Khi tay cô ta run rẩy dữ dội, một bàn tay nhỏ bé ấm áp đột nhiên nắm lấy hai ngón tay cô ta.

La Hòe Nguyệt ngẩn người, nghiêng đầu phát hiện đó là La Hoán Sinh.

La Hoán Sinh ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đôi mắt trong veo và lo lắng.

La Hòe Nguyệt nghẹn ngào, nín khóc mỉm cười: "Tiểu Nịch à."

Tên cúng cơm của La Hoán Sinh là Tiểu Nịch, từ nhỏ đã quen với nước cho nên không quá sợ con sông ngầm này.

Cậu bé an ủi chị gái, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định: "Chị xuống nước đi, em sẽ giúp chị, để ý rắn độc."

La Hòe Nguyệt nghe thấy giọng của cậu bé, cảm giác như trái tim mình đã bị một con đỉa cắn một nhát, nước mắt lưng tròng.

La Hoán Sinh nói lắp bắp: "Rắn độc... sẽ không, cắn chị đâu."

"... Được." Thế là dưới sự giúp đỡ của La Hoán Sinh, cô ta đã xuống nước, ngậm viên tị tức châu, rắn độc và đỉa quả thực không lại gần mình, những con cá ăn thịt nhỏ bơi tản ra. Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm xuống nước, La Hòe Nguyệt quay đầu lại, nhìn qua mặt nước lung linh ánh sáng, liếc nhìn La Hoán Sinh. Cô ta nhìn về phía đứa em trai từ khi sinh ra đã phải chịu đựng bệnh tật hành hạ, một mình cô độc, lặng lẽ.

Nước mắt rơi xuống khóe môi,  trái tim cô ta run rẩy, hôm nay lần đầu tiên cô ta cảm nhận được vị mặn chát ấy.

Nhưng La Hòe Nguyệt thật sự quá sợ hãi, vẫn không chọn ở lại lâu hơn, nhắm mắt bơi về phía trước.

La Hoán Sinh muốn giúp chị gái canh chừng rắn độc, vì vậy cậu bé là người cuối cùng xuống nước. Cậu bé ngậm viên tị tức châu trong miệng, giống như đang ngậm một viên kẹo có vị kỳ lạ.

La Hoán Sinh xuống nước rất dễ dàng, cậu bé ở trong nước chớp mắt, còn rất tò mò quan sát những con cá lấp lánh ánh sáng này.

Trẻ con tay chân ngắn nên bơi cũng khá chậm. Nhưng La Hoán Sinh là người giỏi nhất trong việc tự mình vui chơi, cậu bé thử mấy kiểu bơi khác nhau, thả bụng bơi ngửa, nín thở bơi ếch, quắp chân đạp nước, thỉnh thoảng khiến bản thân quay cuồng.

Dòng nước chỉ chảy theo một hướng, bọn họ bơi qua một bức tường dày, rồi đến một hang động hoàn toàn tự nhiên chưa bị khai thác bao giờ.

La Hòe Nguyệt ban đầu định ngoi lên khỏi mặt nước để thở một chút, nhưng không ngờ rằng khi lên khỏi mặt nước, cô ta nhìn thấy Thành Diệu đang ngồi trên những tảng đá trong hang với sắc mặt tái nhợt.

La Hòe Nguyệt ngây người, miệng vẫn ngậm tị tức châu, mơ hồ nói: "Thành Diệu?"

Tay trái của Thành Diệu đã bị cá ăn thịt người cắn nát hơn phân nửa, nửa thân người đẫm máu, và giờ hắn ta đang vô cùng hoảng loạn. Vì quá vội vàng khi bơi, hắn ta không cẩn thận va phải một tảng đá ngầm trong sông. Cơn đau dữ dội khiến hắn ta không nhịn được mà mở miệng, và trong khoảnh khắc đó viên tị tức châu bị dòng nước chảy xiết cuốn đi.

Chờ đến khi hắn ta nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cơ thể đã bị đỉa bò đầy.

Thành Diệu sợ hãi đến mức không thể kiểm soát được bản thân, vật lộn lên bờ trong tình trạng thảm hại.

Cả người hắn ta run rẩy vì lạnh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Xong rồi. Hôm nay hắn ta sẽ phải chết ở đây.

Trong lúc hoảng loạn và sợ hãi, giọng nói của La Hòe Nguyệt khiến hắn ta tỉnh táo lại.

"Thành Diệu?"

Thành Diệu bụm tay lên miệng vết thương, cứng đờ quay lại nhìn cô ta. Khi cô ta mở miệng nói, hắn ta nhìn thấy viên tị tức châu vẫn còn đặt dưới lưỡi cô ta.

Trong bóng tối, hơi thở của hắn ta gấp gáp, ánh mắt bắt đầu biến thành vẻ điên cuồng và méo mó.

Nhưng Thành Diệu thở dốc, nắm chặt tay, cuối cùng vẫn không giành lấy viên tị tức châu từ La Hòe Nguyệt. Bởi vì hắn ta biết có người khác thích hợp hơn.

Toàn thân Thành Diệu đầy máu, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn La Hòe Nguyệt, nở một nụ cười tái nhợt. Hắn ta có vẻ ngoài tuấn tú và dịu dàng, lúc này nói chuyện với tiếng thở dốc càng làm tăng vẻ yếu đuối, thâm tình.

"Hòe Nguyệt, cuối cùng em cũng đến, ta đã ở đây chờ em lâu lắm rồi."

La Hòe Nguyệt ngẩn người, sau đó đỏ mắt mắng: "Anh đợi ta làm gì, chẳng phải anh bảo ta ở lại đây bị nấu thành canh thịt sao?"

Thành Diệu lộ vẻ đau khổ và hối hận, vội vàng nói: "Xin lỗi, Hoè Nguyệt, ta sai rồi! Sau khi nói câu đó, ta hối hận lắm, ta muốn quay lại tìm em nhưng dòng nước quá mạnh, vì vậy nên ta chỉ có thể ngồi đây chờ em."

Để thể hiện sự thành tâm, Thành Diệu vội vàng đứng dậy. Nhưng ngay lập tức, hắn ta lại ngã xuống, toàn thân đầy máu, thảm hại ngã trước mặt La Hòe Nguyệt. Hắn ta làm đủ vẻ khổ nhục kế, hoảng sợ cười khổ sở, nói: "Hòe Nguyệt, từ khi xuống nước, trong đầu ta chỉ nghĩ đến em, ta thật sự hối hận rồi. Ta nghĩ em một mình sợ hãi thì lòng ta đau nhói. Ta không biết tị tức châu rơi lúc nào, đến khi bị cá cắn đến nửa sống nửa chết mới tỉnh lại."

La Hòe Nguyệt nước mắt ngập tràn: "Trời ạ, Thành Diệu."

"Hòe Nguyệt, khi ta ngồi ở đây, ta đã nghĩ rất nhiều chuyện.【 Chức Nữ Phong 】ở ngay ngoài thành Vân Ca, nếu lần này chúng ta có thể theo dòng nước ra ngoài thì có thể đến một ngôi làng nhỏ không bao giờ chia cắt chúng ta nữa. Từ nay về sau chúng ta sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, thức dậy làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, đàn ông cày bừa, phụ nữ dệt vải. Em có nguyện ý sống cùng ta không?"

La Hòe Nguyệt đỏ mắt lệ tràn mi, nghẹn ngào gật đầu.

Thành Diệu cũng thâm tình đỏ mắt: "Chúng ta biết nhau từ nhỏ, là bạn từ thuở ấu thơ, đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Hoè Nguyệt, lần này ta thật sự muốn cùng em đi tiếp."

La Hòe Nguyệt đau lòng vô cùng, cô ta đến gần bờ đỡ tay người yêu: "Ta cũng vậy, Thành Diệu."

Một con cá, hai con cá, ba con cá, bốn con cá. Một bong bóng, một đàn bong bóng.

La Hoán Sinh gan to, thậm chí bắt đầu bắt chước cá thổi bong bóng. Tị tức châu đối với cậu bé chỉ là một viên kẹo có vị hơi kỳ lạ. Cậu bé vừa thổi bong bóng, vừa đếm những con cá phát sáng. Lăn qua lăn lại một lúc cuối cùng cũng bơi qua được bức tường đá dày.

"Hô!"

La Hoán Sinh thở ra một hơi.

Cậu bé có thể cứ thế bơi dưới nước mãi cho đến khi ra khỏi núi. Nhưng chính tiếng gọi vọng qua mặt nước của chị gái đã khiến cậu bé khựng lại sau đó từ từ thò đầu lên. Đôi tay ngắn ngủn của cậu bé gạt đi đám rong rêu, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn bơi về phía bờ.

La Hòe Nguyệt cúi đầu đối diện với ánh mắt trong sáng của cậu bé, nhưng lời định nói ra đến bên miệng lại bất chợt nghẹn lại, không thể thốt nên lời.

Thành Diệu nhắc nhở một tiếng: "Hòe Nguyệt."

La Hòe Nguyệt khó khăn nở nụ cười, run rẩy nói: "Tiểu Nịch, chị đã đợi em lâu lắm rồi, em bơi lâu như vậy bây giờ có mệt không?"

La Hoán Sinh nghi hoặc, gật gật đầu. Cậu bé mệt thật, nhưng chỉ có như vậy mới có thể sống sót nha.

La Hòe Nguyệt răng môi run rẩy nói: "Tiểu Nịch, em lên bờ nghỉ một chút có được không?"

La Hoán Sinh ngoan ngoãn trả lời "Dạ", rồi nghe lời bơi qua.

Cậu bé sức còn yếu, hai tay và một chân phải vất vả lắm mới lên được bờ.

Ở dưới nước lâu quá, La Hoán Sinh hơi choáng váng.

Cậu bé cứ chóng mặt mơ hồ như thế, chẳng hiểu ra sao, nghe chị gái nói với mình: "Tiểu Nịch, em cho chị mượn viên tị tức châu dùng một chút được không?"

Thành Diệu căm ghét sự do dự của cô ta: "Hòe Nguyệt, em đừng lo lắng cho La Hoán Sinh nữa! Cả nhà họ La nâng niu nó như báu vật! Tam hoàng tử chắc cũng không dám giết nó đâu!" Dĩ nhiên, đó toàn là những lời nói nhảm nhí. La Hoán Sinh chỉ là một đứa trẻ yếu ớt bệnh tật, không có tị tức châu chẳng mấy chốc sẽ làm mồi cho rắn.

La Hòe Nguyệt cố gắng kìm nén nước mắt, giọng vẫn run rẩy như trước: "Tiểu Nịch, em cho chị mượn viên tị tức châu rồi ở đây đợi chị một chút được không? Đừng sợ, chị nhất định sẽ quay lại tìm em." Cô ta gần như van nài nhìn cậu nhóc.

Sắc mặt La Hoán Sinh tái nhợt như tờ giấy, không biết phải làm gì, cứ đứng im tại chỗ.

La Hòe Nguyệt chợt nghĩ đến điều gì đó, luống cuống lấy ra từ túi áo một cây kẹo đã ngấm nước từ lâu. Đôi mắt cô ta đỏ au, ngấn lệ, rồi giống như bao lần trước đây khi cô ta dùng một viên kẹo để lừa La Hoán Sinh ra ngoài giúp mình che giấu tai mắt của người khác, cười gượng nói: "Tiểu Nịch giúp chị lần cuối cùng được không?"

Tuổi thơ của cậu bé luôn là những ngày tháng lẻ loi một mình, vì vậy cậu nhóc đã sớm hình thành thói quen chỉ cần một quyển sách, một viên kẹo là có thể vui vẻ suốt cả một khoảng thời gian dài.

Viên tị tức châu trong miệng bị tước đi một cách thô bạo, rồi bị thay thế bằng một viên kẹo đã ngâm nước, chẳng còn ngọt ngào gì, vị của nó còn lạ lùng hơn cả tị tức châu.

La Hoán Sinh yên lặng nhìn cô ta, chẳng thể thốt lên lời nào.

Thành Diệu đẩy La Hòe Nguyệt đi nhanh hơn.

Cô ta khóc nức nở, toàn thân run rẩy, nhưng sau khi ngoảnh lại liếc nhìn La Hoán Sinh một lần, cô ta không quay đầu lại nữa.

—— Tiểu Nịch, em ở đây đợi chị. 

—— Đừng sợ, chị nhất định sẽ quay lại tìm em.

Trong hang đá tối om vắng lặng, ngay cả sự trôi qua của thời gian cũng mang theo cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo như băng.

La Hoán Sinh cũng không biết mình đã đợi bao lâu, đứng mãi đến mức chân tê dại.

Cậu bé cúi đầu, những ngón tay run rẩy nắm chặt que kẹo kia, cẩn thận đặt nó vào miệng.

Sau đó, cậu bé tìm một tảng đá ở góc hang rồi yên lặng ngồi xuống. Cậu bé tập trung cắn que kẹo, cố gắng không nghe bất kỳ âm thanh nào, và cũng cố không nhìn những con rắn độc đang dần dần nổi lên trên mặt nước, bò về phía mình.

Cậu bé muốn coi lần này giống như mọi lần trước, bị tất cả mọi người bỏ lại, chỉ còn lại mình cậu tự chơi với chính mình.

Nhưng cho đến khi que kẹo bị kéo ra khỏi miệng, đầu kẹo toàn là máu, cậu bé mới chợt nhận ra cơn đau. Hóa ra, que kẹo đã vô tình cắm vào cổ họng cậu bé. Khi ngẩng đầu lên không thể nhìn rõ người trước mặt, cậu bé mới nhận ra không biết mình đã khóc  từ khi nào.

Khi trẻ con khóc, chúng thường không tự chủ được mà nín thở, hàng mi non nớt không thể giữ nổi những giọt nước mắt lớn. La Hoán Sinh cúi đầu, thở không ra hơi, toàn thân run rẩy, kìm nén khóc trong im lặng.

Những nỗi sợ hãi, cô đơn, buồn bã, tuyệt vọng đã sớm đè bẹp trái tim cậu nhóc. Trái tim cậu bé loạn nhịp, đau đớn không thôi.

Mặt cậu bé đầy nước mắt.

Sau đó, một ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy.

Ngón tay của người phụ nữ ấm áp, chiếc váy màu vàng nhạt tựa như dòng cát chảy.

Ánh mắt của Nạp Lan Thi dịu dàng nhìn cậu bé, như một tiếng thở dài, lại như một nỗi hoài niệm.

La Hoán Sinh nghẹn ngào đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn rõ khuôn mặt lạ lẫm.

Nạp Lan Thi mỉm cười, nói: "Tiểu Nịch đi theo ta nhé, ta sẽ đưa em ra ngoài."

---Editor có lời muốn nói---

DCM TÔI ĐIÊN MẤT AAAAAAAAAAA CON CHÓ NÀY PHẢI TRẢ GIÁ TRỜI ƠI SAO MÀ SỐNG THẤT ĐỨC NHƯ THÉEEEEEE

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro