Chương 49: Giấc mộng cũ chốn hoàng thành (9)
Tay Thi Khê cầm quyển sách, cậu bước vào từ đường Thiên Tử.
Khói đặc cuồn cuộn, lửa cháy ngút trời, bài vị của các hoàng đế nước Vệ đang bốc cháy dữ dội.
Vệ Khương vận y phục giản dị quỳ trên đệm hương bồ. Hai chân cô ta bị xiềng xích khóa chặt, không thể rời khỏi nơi này nên cũng chẳng còn ý định chạy trốn nữa.
Chiếc nắp lưu ly năm cô ta chín tuổi vô tình làm rơi, sau bao năm tháng nay lại trở về trong tay cô ta.
Vẻ mặt của Vệ Khương bình thản, nâng cánh tay lên, chậm rãi đổ sáp nến nóng chảy lên bàn thờ bằng gỗ.
Nhưng rất nhanh, chiếc nắp lưu ly trong tay cô ta bị cơn gió lạnh thổi bật đi.
"Đoong!" Vàng ngọc vỡ tan, phát ra tiếng vang chói tai.
Linh lực mạnh mẽ ẩn trong cơn gió quét sạch làn khói mịt mù.
Sắc mặt Vệ Khương âm trầm, ngoảnh đầu lại với vẻ dữ tợn, chỉ thấy một thiếu niên áo đen bước qua ánh trăng và ngọn lửa, đi về phía cô ta.
Vệ Khương đã mắc bệnh nhiều năm, thị lực ngày càng kém. Cô ta hơi nheo mắt lại mới thấy rõ khuôn mặt người vừa đến. Vệ Khương quỳ ngồi trên nền đất, thân hình mỏng manh, yếu đuối đến đáng thương. Đôi mắt từng làm say đắm cả Vân Ca thuở nào giờ đây mờ ảo như sương mù, vẫn toát lên vẻ quyến rũ đầy mê hoặc.
Nhưng khi ánh mắt của Vệ Khương, lạnh lẽo và âm ẩm như rắn lướt qua lông mày, sống mũi, môi và cằm của Thi Khê, cô ta đột nhiên nghẹn thở, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy như mất kiểm soát.
Thi Khê không muốn lãng phí thời gian ở Vân Ca, nhàn nhạt nói: "Đưa chìa khóa hoàng lăng nước Vệ cho ta. Ngươi tự nguyện, hoặc để ta ép ngươi tự nguyện."
Vệ Khương quỳ trên đất, không đáp lời.
Ánh mắt cô ta chỉ tham lam lưu luyến trên gương mặt của Thi Khê, ánh nhìn sâu hun hút, vừa như đang ngắm con mình, vừa như đang đối diện kẻ thù không đội trời chung.
"Ngươi chỉ có đôi mắt là giống ta." Vệ Khương khàn giọng nói.
Thi Khê không để tâm: "Vậy sao?"
Vệ Khương nhẹ giọng, kỳ quặc nói: "Ngươi thế mà chưa chết ư."
Thi Khê đáp: "Ừm, mạng ta khá lớn."
Vệ Khương chống tay xuống đất, cổ tay gầy trơ xương, chật vật mượn lực mới lảo đảo đứng dậy từ đệm hương bồ.
Vệ Khương nói: "Chìa khóa hoàng lăng nước Vệ chỉ có Thái tử nước Vệ mới được giữ. Hà tất phải nói vòng vo như thế? Vệ Khê, thừa nhận đi, ngươi trở về Vân Ca là vì ngôi vị hoàng đế."
Thi Khê mỉa mai: "Vậy mà ngươi đoán sai thật rồi."
Vẻ mặt Thi Khê bình tĩnh, tu vi của cậu tỏa ra áp lực nguy hiểm khiến người khác khó thở. Thế nhưng, khi cậu nhếch môi cười, giọng điệu lại có chút ngạo nghễ, bất cần.
"Ta cùng ngươi ở trong Tháp Cao Đường suốt nửa năm, đừng nói ngôi vị hoàng đế nước Vệ, ngay cả Vân Ca bây giờ cũng khiến ta cảm thấy ghê tởm."
Vệ Khương đáp: "Ngươi ghê tởm nơi này, nhưng Vân Ca lại rất thích ngươi."
Hoàng thành đẹp đẽ nhưng mục ruỗng và cô tịch này, từ đầu đến cuối đều luôn dịu dàng đối đãi với hậu nhân duy nhất của hoàng thất nước Vệ.
Thi Khê im lặng.
Vệ Khương bừng tỉnh: "Sau khi vào Tháp Cao Đường, ta cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì chiếc chuông đen trên đỉnh tháp kia cứ xoay tròn mãi không ngừng. Hóa ra, nó ngân lên vì ngươi. Vệ Khê, năm đó ngươi lừa ta đúng không? Ngươi thực ra có thiên phú."
"Nên nói không hổ là con của Đỗ Thánh Thanh sao? Âm hiểm, xảo trá, vừa sinh ra đã biết cách che giấu bảo vệ bản thân." Mái tóc dài của cô ta che đi nét mặt, phải chống vào bàn thờ mới có thể đứng vững, bình tĩnh nói: "Giá như ta là một thuật sĩ là tốt rồi, hễ biết chút thuật pháp thì ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hiện tại."
"Bọn họ nói ta điên rồi. Nhưng ta bị ai hại đây?" Vệ Khương run rẩy ngón tay, giọng đầy oán độc và căm hận.
"Vệ Khê, sau khi sinh ngươi ta đã phát điên. Ta cắm trâm vào tim ngươi rồi lập tức ngất đi. Sau đó, bốn tiếng kẻng báo tang vang lên, hơn hai mươi năm nay ta chưa từng tỉnh táo! Đây là lời nguyền rủa của ngươi sao — Tất cả đều là do ngươi hại ta!" Khuôn mặt Vệ Khương không còn chút màu máu, đôi mắt chất chứa hận thù sâu sắc. Cô ta nở một nụ cười dữ tợn: "Trong Tháp Cao Đường, ta đáng lẽ nên mổ bụng lấy ngươi ra, rồi ném ngươi xuống từ đỉnh tháp!"
"Thứ ngươi nên trách nhất chính là lòng tham của mình." Thi Khê không muốn tiếp tục nói về những chuyện xưa cũ: "Đưa chìa khóa hoàng lăng cho ta."
Sắc mặt Vệ Khương méo mó.
Thi Khê cũng không muốn nói nhiều với cô ta nữa, vẻ mặt lạnh lùng, cách không bóp chặt cổ Vệ Khương. Mối liên kết giữa họ gắn chặt với nhau bởi một sợi dây rốn, giây phút lòng bàn tay áp lên làn da lạnh lẽo trên cổ Vệ Khương, Thi Khê cũng khẽ sững người.
... Đây chính là mối quan hệ mẹ con sao? Dù chỉ qua một lớp da mỏng, nhưng họ lại có nhiệt độ và tốc độ dòng chảy của máu giống hệt nhau.
Sau khi Vệ Khương rời khỏi Tháp Cao Đường, cô ta đã tự tay bóp chết chính mẫu thân thân sinh của mình trên giường bệnh.
Lời nguyền rủa luân hồi của hoàng thất suýt nữa khiến tối nay Thi Khê ra tay bóp chết Vệ Khương.
Tóc tai Vệ Khương bù xù trông như ác quỷ, ánh mắt găm chặt vào cậu. Nhưng khi cái chết đến cận kề, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là một con người bình thường, đáy mắt dần hiện lên nỗi hoảng loạn sợ hãi nghẹt thở. Thấy vậy, Thi Khê buông tay, ném mạnh cô ta xuống đất. Cậu nhanh chóng bước tới, lấy ra một cuộn da dê nhỏ ném lên người cô ta, hạ giọng trầm trầm hỏi: "Ngươi đã giao dịch gì với Đỗ Thánh Thanh để y giúp ngươi trở thành Đế cơ?"
"Khụ, khụ khụ—" Dấu tay trên cổ Vệ Khương trở nên xanh tím, đen xì.
Cô ta ho khạc ra máu tươi, khiến đôi môi tái nhợt nhuốm đỏ.
Vệ Khương ngẩng đầu lên, châm chọc nói: "Ngươi là con trai của ta mà không đọc hiểu được tế văn của Vân Ca sao?"
Nhưng cô ta cũng không định giấu diếm.
Vệ Khương nở nụ cười lạnh lẽo, nhuốm máu.
"Ta nói với y rằng, 【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế chỉ có một lý do duy nhất: để phế bỏ hoàng đế."
"Xã tắc nguy nan, quốc gia lâm nguy cũng không đủ làm kinh động đến【 Chùy Thiên Tử 】. Vì cốt lõi của nước Vệ mãi mãi nằm ở lễ nghĩa quân thần."
"Vệ Khê, ngươi có biết quyền lực của hoàng đế nước Vệ lớn thế nào không? Ta không tin ngươi thật sự không động lòng." Ánh mắt Vệ Khương phát cuồng, nói: "Ngươi mà lên ngôi, tất cả những Nho Thánh yên nghỉ trong hoàng lăng sẽ bảo vệ và hỗ trợ ngươi, cho ngươi mượn lực. Toàn bộ thuật sĩ của thành Vân Ca cũng sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngươi."
"Thánh Nhân Học phủ với cái gọi là giám quốc nghìn năm, thực chất chỉ là vài vị Nho Thánh có quyền quyết định việc lập hoàng đế hay không trước khi cử hành phong thiện."
"Nhưng nếu ngươi trở thành hoàng đế nước Vệ, từ đó về sau, quyền sinh sát hoàn toàn trong tay ngươi, không còn giới hạn! Ngươi muốn ai chết, người đó sẽ phải chết, ngay cả Nho Thánh cũng không ngoại lệ!"
Vệ Khương vừa ho ra máu, vừa cười nói: "Vì chẳng ai có tư cách phế bỏ hoàng đế cả."
"Phế bỏ hoàng đế khó nhường nào chứ. Gần như phải phá bỏ toàn bộ lễ nghĩa quân thần của Nho gia, phá bỏ gốc rễ nghìn năm của Thánh Nhân Học phủ. Chỉ cần hoàng thất nước Vệ còn một mầm non tốt, 【 Chùy Thiên Tử 】sẽ không xuất thế. Nhưng thật trớ trêu..." Vệ Khương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Trớ trêu thay, hoàng thất nước Vệ giờ chỉ còn lại ngươi và ta."
Thi Khê nhướng mày, lặp lại lời cô ta: "Chỉ còn lại ngươi và ta sao..."
Vệ Khương nói: "Sau khi ta ngã bệnh, Thụy Vương nắm quyền thay thế. Gã vốn trời sinh tính đa nghi, biết mình không phải dòng chính thống, sợ để lâu sinh biến nên ngấm ngầm sai người giết sạch tất cả tông thân của họ Vệ. Thậm chí, lo lắng gia tộc bên mẹ liên lụy, gã đã tự tay giết mẹ mình để trừ hậu hoạn."
"Thái Công* của ngươi tuy phong lưu đa tình, nhưng con cháu để lại rất ít. Qua cuộc thảm sát của Thụy Vương, bây giờ chỉ còn lại một nhánh duy nhất của gã."
(*Thái Công (太公) là thụy hiệu của một số vị vua chư hầu trong lịch sử Trung Quốc, sau này nó trở thành tôn hiệu của những vị tiên sư của một ngành nghề hoặc người cha/ông nội/ông cố trong gia đình.)
"Ta mà chết đi, gã sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp nhất của nước Vệ."
Vệ Khương gạt đi mái tóc dài nhuốm máu, tiếp lời: "Thụy Vương giữ mạng ta lại vì sợ nếu ta chết, La Văn Dao sẽ trực tiếp làm phản, bức vua thoái vị. La Văn Dao căm hận gã như thế, nếu ta chết, chưa biết chừng hắn ta sẽ bất chấp mọi điều tiếng, để ngai vàng nước Vệ mãi mãi bỏ trống."
Thi Khê gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra: "Thảo nào cả thành Vân Ca đều muốn mạng của La Văn Dao."
Vệ Khương nói: "Mỗi vị Nho Thánh đều sở hữu một chiếc ngọc giản, đó là bằng chứng cho quyền lực giám quốc của họ. Trên đó ghi lại tên của từng thế hệ Thái tử. Hiện giờ, tên của Thụy Vương cũng đã được khắc lên nhưng vẫn là màu đen. Chỉ khi cả năm vị Nho Thánh của nước Vệ cùng dùng máu nhuộm đỏ, thì mới xem như công nhận tính chính thống của gã."
Vệ Khương chế giễu: "Thụy Vương có thể lưu danh trên ngọc giản nhanh như vậy, ta không tin chuyện này không có bàn tay của Đỗ Thánh Thanh nhúng vào."
"Y muốn giết ta, nâng đỡ Thụy Vương lên ngôi, sau đó lại phế bỏ hoàng đế." Vệ Khương nhìn về phía Thi Khê, đôi môi nhuốm máu nở một nụ cười yêu dị: "Tiểu Khê, ngươi phải cẩn thận đấy. Phụ thân ngươi sẽ không để ngươi sống đâu."
Cô ta lại ho dữ dội, từng câu nói đứt quãng: "Vì chỉ khi hoàng thất nước Vệ không còn ai sống sót, và Vân Ca hoàn toàn bãi bỏ chế độ quân chủ thì mới có thể triệu hồi【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế."
Thi Khê không nói gì, nhưng sau khi biết điều kiện để【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế, mọi thắc mắc của cậu khi đến Vân Ca đều đã được giải đáp, đặc biệt là những nghi hoặc ở【 Quy Xuân Cư 】.
Cậu đã nói sao Nạp Lan Thi lại không bận tâm đến chuyện của【 Linh Khiếu Đan 】như vậy. Tại sao cậu lại có thể điều tra một cách dễ dàng đến thế.
Những cái lồng heo, núi xương, máu tanh, con sông ngầm, tất cả chỉ để dẫn tới bốn chữ: "Thiên Tử bất nhân."
Thi Khê bình tĩnh nói: "Đỗ Thánh Thanh muốn【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế, nhưng ta thì không."
【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế là để phế đế, mục đích ban đầu của nó là vì muôn dân trăm họ.
Nhưng đây là thần khí đứng thứ tư trong thiên hạ, sát chiêu của nó khiến cả một quốc gia trở thành vật tế cũng chẳng khó khăn gì. Chùy Thiên Tử, Chùy Thiên Tử. Thiên tử nổi giận, máu chảy thành sông.
Thi Khê phân tích nói: "Khi ta bước vào Tháp Cao Đường và nhìn thấy bốn chữ "Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa", ta còn tưởng rằng chỉ khi hội đủ bốn điều kiện này mới có thể xứng đáng làm quân vương. Nhưng sau cuộc trò chuyện với ngươi, ta nhận ra rằng, ta vẫn quá đánh giá cao Vân Ca. Từ xưa đến nay, đế vương đều là những kẻ được trời định. Chỉ cần sinh ra trong hoàng tộc, không cần làm gì cả, cũng đã là danh chính ngôn thuận rồi."
"Bốn chữ "Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa" không phải được chuẩn bị để lập đế, mà là để phế đế."
Thi Khê hờ hững nói: "Sau khi Đỗ Thánh Thanh giết ngươi, giết ta thì Vân Ca không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ủng hộ Thụy Vương lên ngôi."
"Nhưng Thụy Vương là loại người gì? Giết mẹ ruột là bất hiếu, luyện người thành đan là bất nhân, mưu hại Đế cơ trong Tháp Cao Đường là bất trung."
"Kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, không xứng làm hoàng đế. Dù có phải lật đổ lễ pháp quân thần, Đỗ Thánh Thanh cũng nhất quyết phế đế."
Suy nghĩ của Thi Khê càng lúc càng rõ ràng: "Ta sẽ không để【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế."
"Nếu người giết ngươi là ta thì sao? Như vậy, tội danh bất trung này sẽ không thể nào gán lên người Thụy Vương được."
Thụy Vương tàn bạo, nhưng hại cùng lắm cũng chỉ đến ngàn người, vạn người.
Nhưng nếu【 Chùy Thiên Tử 】rơi vào tay Đỗ Thánh Thanh, con số thương vong chắc chắn sẽ lên đến hàng trăm triệu.
Thi Khê sẽ không để Thụy Vương sống sót.
Nhưng để đề phòng, trước hết cậu phải tự giành lấy điều kiện phế đế【 bất trung 】này.
—— Nếu cậu giết Vệ Khương, cậu cũng coi như trực tiếp chiếm lấy hai điều kiện phế đế: 【 bất trung 】, 【 bất hiếu 】.
Ánh mắt Thi Khê toát lên một tia lạnh lẽo. Cậu không tiếp tục dây dưa với Vệ Khương, lòng bàn tay tỏa linh lực, trực tiếp xâm nhập thức hải của cô ta, muốn đọc ký ức của Vệ Khương để tìm xem chìa khóa ở đâu.
Tuy nhiên, Thi Khê đã hành động quá vội vàng, khi linh lực của cậu vừa xâm nhập vào thức hải của Vệ Khương thì đã bị một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ và lạnh lùng khác nghiền nát!
Vệ Khương thét lên đau đớn!
Thi Khê cũng lập tức lùi lại phía sau, sắc mặt tái nhợt.
...Đỗ Thánh Thanh. Chỉ cần một tia niệm lực mà vị đại năng đạt đến đỉnh cao cấp sáu của Nho gia để lại trong thức hải của Vệ Khương cũng đủ suýt nữa giết chết Thi Khê.
Thi Khê khẽ thở dốc, ánh mắt thẫm xanh kỳ quái. Tất cả nỗi sợ hãi đối với người cha chưa từng gặp mặt ấy đều hóa thành chiến ý.
Vệ Khương quằn quại trong đau đớn, hai tay bấu lấy tóc, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Cô ta đau đớn đến mức không muốn sống, ngẩng đầu lên, trong mắt đã có vẻ điên cuồng. Thuật pháp mà Đỗ Thánh Thanh để lại trong cơ thể cô ta chính là nguyên nhân thật sự khiến cô ta phát điên suốt bao năm qua.
"Ahhhhh!"
Vệ Khương quỳ trong tông miếu đang rực cháy, thất thanh thét chói tai, toàn thân lạnh thấu xương.
Hơn hai mươi năm trước, trong một trận tuyết mỏng bay lả tả giữa mây trời, cô ta cầm đèn lồng, lặng lẽ nhìn người đàn ông bị thương nặng kia, ngụy trang thành một thợ săn đến gần, nhưng cô ta không ngờ, ngay từ đầu, bản thân đã tự chui đầu vào lưới.
Đỗ Thánh Thanh tàn nhẫn đến cùng cực, y để lại trong thức hải của Vệ Khương một tia thần niệm, chỉ cần phát hiện nguy hiểm, nó sẽ tự động nghiền nát não của cô ta. Lúc này, sự căm hận của Vệ Khương đối với Đỗ Thánh Thanh cũng đạt đến đỉnh điểm!
Đôi mắt cô ta ngập tràn máu nhìn về phía Thi Khê, bỗng bật cười điên loạn.
Cái tên "Khê" cô ta đặt cho cậu xuất phát từ con sông suýt nhấn chìm cô ta năm ấy.
Vệ Khương run rẩy đưa tay lên, tháo cây trâm nhỏ mảnh màu đen mà cô ta luôn giấu kín trong tóc không để bất kỳ ai nhìn thấy.
"Phập!"
Vệ Khương ném mạnh cây trâm xuống dưới chân Thi Khê, giọng khàn khàn như thể máu thịt bị nghiền qua lưỡi dao cùn, từng chữ từng chữ một nói: "Vệ Khê, tốt nhất ngươi phải có cái năng lực thực sự có thể giết chết Đỗ Thánh Thanh."
Linh lực quanh người Vệ Khương bạo loạn. Thi Khê cũng không dám tiến lại gần.
Cậu cúi người nhặt cây trâm đen kia lên.
Ở đuôi cây trâm, có một chiếc chìa khóa nhỏ gắn chặt — chìa khóa mở hoàng lăng của nước Vệ.
Ngọn lửa trong tông miếu vốn đã bị cậu đè xuống, nay dưới ảnh hưởng của sức mạnh từ Đỗ Thánh Thanh, lại một lần nữa bùng lên mãnh liệt!
Hơn nữa ngọn lửa này không còn là ngọn lửa bình thường nữa!
Thi Khê hít một hơi sâu, ôm lấy【 Thiên Kim 】, tay cầm cây trâm quay người rời đi. Mục đích cậu đến Vân Ca ngàn dặm xa xôi này vốn là vì【 Huyền Thiên Mộc 】.
Cậu đi lên phía trên, bước đến đỉnh tháp. Trước khi rời đi, cậu liếc nhìn chiếc chuông câm không lưỡi bay vòng quanh như chim trời một cái. Xem ra Đỗ Thánh Thanh đã sớm tính toán tất cả từ lâu.
Cậu không thể tự mình giết chết Vệ Khương. Người có thể giết chết Vệ Khương, chỉ có thể là Thụy Vương.
Vì vậy, bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa —— Giết mẹ ruột là bất hiếu; Luyện người thành đan là bất nhân; Mưu hại Đế cơ là bất trung. Như vậy, bất nghĩa thì sao?
Rốt cuộc phải là loại bất nghĩa nào mới đủ sức khiến hoàng lăng nước Vệ chấp nhận phế bỏ ngôi hoàng đế?
Cuối cùng, Thi Khê nghĩ đến La Văn Dao.
*
Khi Thụy Vương trông thấy khói bốc lên từ đỉnh Tháp Cao Đường, gã suýt nữa bị dọa cho hồn phi phách tán. Gã vội vã chạy lên thì thấy Vệ Khương đã hóa điên, đang đốt cháy bài vị.
Thụy Vương không thể tin nổi, hét lớn: "Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy!"
Nhưng trong mắt Vệ Khương là một mảng đỏ tươi, khi nhìn thấy gã, cô ta hét lên một tiếng, tay nắm chặt nắp lưu ly, dùng cạnh sắc nhất đập mạnh về phía gã.
"A a a, điên rồi đồ điên! Đồ điên!" Thụy Vương hét thất thanh, hoảng loạn tránh né nhưng không kịp. Gã giơ tay lên cản, không ngờ cú đẩy của mình lại khiến cạnh sắc của chiếc đèn lưu ly đâm thẳng vào tim Vệ Khương.
"Phập!"
Máu bắn tung tóe, "xì" một tiếng, bắn đầy lên mặt Thụy Vương.
Vệ Khương đã mất hơi thở, đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn gã, cơ thể lạnh băng từ từ đổ xuống. Thụy Vương đứng đờ ra tại chỗ, hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngã khuỵu xuống đất. Gã... gã vừa giết Đế cơ sao?
Từ "Đế cơ" ở nước Vệ mang quá nhiều ý nghĩa. Ngay cả Thụy Vương cũng không kìm được mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, cả người đờ đẫn mãi không thể tỉnh táo lại.
*
"Hẳn là Chung Vĩnh Nguyên đã phát hiện ra chuyện【 Cát Thời Gian 】rồi nhỉ." Nạp Lan Thi ngồi trên thuyền, từ xa ngắm nhìn ngọn lửa bùng lên tại Vân Mộng Cao Đường.
La Văn Dao mười tuổi đạt【 Khai Mông Cảnh 】, bế quan tu luyện trong căn phòng đá ở Thánh Nhân Học phủ. Vì vậy, La Hoán Sinh một tuổi đã trải qua năm đầu tiên trong nước, ngày đêm ngạt nước, hít thở không thông.
La Văn Dao hai mươi tuổi đạt【 Trác Ngọc Cảnh 】, luyện "Quân Tử Lục Ngự", chỉ yêu thích cung tên. Vì thế trên cơ thể La Hoán Sinh lúc nào cũng xuất hiện những vết thương chỉ có từ luyện bắn cung.
La Văn Dao ba mươi tuổi đạt 【 Quân Tử Cảnh 】, im lặng không nói, La Hoán Sinh theo đó trở thành một kẻ câm.
La Văn Dao bốn mươi tuổi đạt 【 Tướng Quốc Cảnh 】, chu du biển hoang, bị thương gãy chân. Vì thế La Hoán Sinh bốn tuổi nằm liệt giường cả năm.
La Văn Dao năm mươi tuổi đạt 【 Triêu Văn Đạo 】, du hành khắp ngàn núi vạn sông, ghét ác như thù, bị thương không đếm xuể. Vì thế năm năm tuổi trở thành năm đau khổ nhất đời La Hoán Sinh.
"Sát chiêu của【 Cát Thời Gian 】là Bạch Phát Hoàng Kê."
"Ai bảo nhân sinh không thể trở lại thời trẻ... mười năm là một tuổi. Ngay từ khi sinh ra, nó chính là sự lặp lại số phận của anh trai mình, là bóng phản chiếu của cuộc đời đó."
Khi La Hoán Sinh tròn mười tuổi cũng là lúc La Văn Dao vừa đúng trăm tuổi, cũng là ngày tận mệnh của hắn ta. La Hoán Sinh dùng mười năm để sống hết trăm năm cuộc đời của anh trai mình.
"Cha mẹ nhà họ La đã đến Linh Khư Nhai cầu xin, trải qua muôn vàn khó khăn mới sinh ra La Hoán Sinh, vốn dĩ chỉ để đổi mạng cho La Văn Dao."
"——Nhưng nếu hai người họ cùng chung một đường sinh mệnh, vậy thì làm sao có thể nói họ không phải là cùng một người chứ."
---Tác giả có lời muốn nói---
Ừm, thực ra ngay từ đầu, dàn ý của phần Vân Ca đã xoay quanh Chùy Thiên Tử rồi. Đây chính là vũ khí của Tiểu Khê ở giai đoạn sau mà!
Chùy Thiên Tử nhất định phải xuất thế, nên chắc chắn một trong hai anh em Đại La hoặc Tiểu La sẽ phải chết, thậm chí có thể cả hai đều chết, hahaha.
---Editor có lời muốn nói---
Đầu ong ong, -1 Vệ Khương, tiếp theo như nào chẳng rõ, sao mấy chương này toàn 4k mấy chữ không ấy nhỉ
Hết phần Giấc mộng cũ chốn hoàng thành rồi, tiếp theo là Truyền kỳ nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro