Chương 68: Hoàn ngọc hữu khuyết (9)
Thi Khê xoay người xuống ngựa, đôi ủng đen giẫm lên vũng nước đọng.
Áo choàng trắng như tuyết của cậu không hề bị ướt, tóc dài được buộc cao, lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía người đến. Đôi mắt ấy giống hệt đôi mắt của mẹ ruột, trong màn mưa mờ ảo như có chút sương mờ mộng mị, chỉ là dưới đáy mắt lại phủ đầy giá băng.
Cổ Lâu không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn vị tiểu điện hạ này một cái, trong lòng thầm cảm thán: quả không hổ là con trai của Đỗ Thánh Thanh. Dù bị bỏ rơi từ lúc mới sinh nhưng lại có thể lớn lên với phong thái như vậy.
Khóe miệng Cổ Lâu khẽ nhếch một nụ cười quái dị, nhảy xuống từ bức tường. Chiếc áo choàng rộng màu đỏ thẫm phấp phới trong gió, chiếc roi đen vắt ngang hông như một con mãng xà nhỏ đang ngủ say. Tóc của gã rất kỳ lạ, vừa đen vừa trắng, xen kẽ phức tạp. Nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra phần trắng đều là tơ nhện, mảnh hơn sợi tóc, nhưng dày đặc hơn tóc rất nhiều.
Cổ Lâu cười quái gở, nói: "Tiểu điện hạ, đừng bận tâm đến đám người cố chấp ở Thánh Nhân Học phủ nữa, chủ thượng đang chờ ngài ngoài thành Vân Ca đấy. Ngài là hậu duệ duy nhất của ngài ấy, hà tất phải ở đây chịu khổ cùng bọn họ."
Thi Khê lơ đãng, bình tĩnh nói: "Ngươi và Liễu Tòng Linh liệu có thể khớp lời khai được không? Lần trước ả ta muốn giết ta, chẳng phải còn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng ta là vết nhơ duy nhất trong đời Đỗ Thánh Thanh sao?"
Cổ Lâu "ai da" một tiếng, bắt đầu làm bộ là người tốt khuyên nhủ: "Tiểu điện hạ, ngài đừng nghe Liễu Tòng Linh nói mấy lời điên rồ ấy. Ả ta ngưỡng mộ chủ thượng đã nhiều năm, rất ghen ghét Đế cơ. Một người đàn bà ghen tuông thì nói được lời gì hay ho chứ? Sau khi về, ả ta đã sửa đổi rồi, ngài đừng giận."
Thi Khê mỉm cười: "Cổ Thánh giả xem ta như đứa trẻ ba tuổi sao?"
Cổ Lâu giả bộ nhân từ, dịu dàng nói: "Ở trong mắt chúng tôi, tiểu điện hạ chẳng phải vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi sao."
Cổ Lâu giữ dung mạo ở tuổi hai mươi ba mươi, dù bản chất âm hiểm độc ác nhưng gã luôn giữ vẻ cợt nhả.
Thi Khê gật đầu: "Vậy để ta đổi cách nói, Cổ Thánh giả, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?"
Giọng nói của cậu đột ngột trở nên lạnh lùng.
Nụ cười của Cổ Lâu cũng lập tức cứng đờ.
Cậu không muốn đôi co với gã thêm nữa, Thiên Kim từ trong tay áo bay ra. Cơ quan xoay chuyển, cuối cùng hóa thành một chiếc ô, rơi xuống lòng bàn tay cậu. Những thanh tre mảnh dài ra từng chút một, che chắn cơn mưa xanh lất phất. Mặt Thi Khê không chút biểu cảm, chỉ xoay nhẹ chiếc ô. Từng hạt mưa bay xoáy ra ngoài, trong nháy mắt hóa thành những mũi tên sắc bén nguy hiểm, lạnh lùng lao về phía Cổ Lâu.
Cổ Lâu rút chiếc roi dài bên hông chém đứt những tia mưa. Gã khẽ thở dài: "Tiểu điện hạ, ngài quả thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác."
Giọng gã nửa như thở dài, nửa như ghen tị.
Liễu Tòng Linh là một cô bé mồ côi lưu lạc ở Thước Đô, không nhận ra được【 Thiên Kim 】, nhưng Cổ Lâu thì biết. Gã xuất thân hiển hách, lại từng là người của Thần Nông Viện, làm sao có thể không biết đến thần khí đứng thứ mười thiên hạ này.
Cổ Lâu nói: "Tiểu điện hạ, hôm nay tôi không muốn đối địch với ngài."
Những lời này gã nói thật lòng, bởi từ lúc thấy【 Thiên Kim 】xuất hiện trong tay Thi Khê, gã đã không dám xem nhẹ nữa. Gã biết nếu thực sự giao chiến, chưa chắc gã có thể chiếm được lợi thế trước vị tiểu điện hạ này. Quái vật thật, đúng là quái vật. Ngoài Cơ Quyết ra, suốt mười ngàn năm qua, gã chưa từng nghe nói có ai còn trẻ mà đã được thần khí trong mười món đứng đầu nhận chủ. Nhưng Cơ Quyết giờ đã là gia chủ rồi.
Trước khi gặp vị thế tử này, trong lòng Cổ Lâu ít nhiều vẫn có chút khinh thường.
Không lâu trước đây, khi Đỗ Thánh Thanh vừa từ chỗ Địch Tử Du biết được chuyện xảy ra ở Lang Gia, liền phe phẩy quạt ngọc, cười một cách đầy ẩn ý: "Không ngờ đèn hồn của nó thế mà lại đã từng tắt một lần. Xem ra trời không muốn ta tuyệt hậu."
Người đẹp quỳ bên chân y nũng nịu: "Thiếu chủ phúc lớn mạng lớn."
Đỗ Thánh Thanh khẽ cười khẩy: "Mạng lớn như vậy, ta phải đón nó về bên cạnh dạy dỗ thật kỹ mới được."
Cổ Lâu từng nghĩ, với một người cha như Đỗ Thánh Thanh, một kẻ kiêu hùng trong thời loạn thế thì đời này Thi Khê nhất định sẽ sống dưới cái bóng của phụ thân mình. Con đường tốt nhất chính là làm một đứa con hiếu thảo ngoan ngoãn, đi lấy lòng Đỗ Thánh Thanh rồi sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ như kẻ vô dụng.
Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Thi Khê, Cổ Lâu đã biết người này không phải người tầm thường.
Thật ra, trên người cậu ta có một số đặc điểm của Đỗ Thánh Thanh – là kiểu lạnh lùng, cố chấp, hễ đã quyết định điều gì thì sẽ không dao động. Có lẽ chính Thi Khê cũng không nhận ra điều này, nhưng Cổ Lâu thì nhìn thấy rõ. Hơn nữa trong xương cốt của cậu ta còn chảy dòng máu hoàng gia điên cuồng của nước Vệ, một khi đứa trẻ này nghiêm túc, có lẽ còn chấp nhất hơn cả Đỗ Thánh Thanh.
Chấp nhất...
Gã nhếch môi cười khẽ đầy chế nhạo.
Không, sự khát khao trở thành thần của Đỗ Thánh Thanh đã không thể chỉ đơn giản miêu tả bằng từ "chấp nhất".
Chấp nhất là không thấy quan tài không đổ lệ. Nhưng người như Đỗ Thánh Thanh, thấy quan tài rồi cũng chẳng rơi lệ.
Cổ Lâu lên tiếng: "Chủ thượng biết ngài nhất định sẽ can thiệp vào chuyện của nước Vệ, nên sai tôi chờ ngài ở Vân Mộng Cao Đường này. Tiểu điện hạ, bỏ cuộc đi, Vân Ca đã không thể cứu vãn nữa rồi."
Thi Khê lạnh lùng nhìn gã: "Đỗ Thánh Thanh bắt đầu bày mưu cho ngày hôm nay từ khi nào?"
Cổ Lâu đáp: "Lời này không bằng ngài nên hỏi trực tiếp chủ thượng. Tôi chỉ là người của nước Triệu thì có thể biết được gì chứ?"
Thi Khê nhẹ giọng: "Ta từng nghĩ, y chỉ bắt đầu tính toán sau khi rời khỏi Tháp Cao Đường và biết bí mật của【 Chùy Thiên Tử 】, nhưng giờ ta chợt nhận ra, thực ra các ngươi đã nhắm vào Vân Ca từ rất lâu rồi."
Mỗi một nước cờ của Đỗ Thánh Thanh đều sắc bén như lưỡi kiếm, lại còn một đòn trí mạng.
Đặc biệt là cái "Chính sách cân bằng" mà y đưa ra lúc trước để đào rỗng Vân Ca hoàn hảo đến mức không thể chỉ ra một sai sót nào. Bởi vì ngay cả trong thời đại trước khi Thi Khê xuyên không, vấn đề bất công trong giáo dục giữa các vùng miền vẫn luôn bị chỉ trích. Đỗ Thánh Thanh thật sự hiểu rõ người của Nho gia.
Y hiểu cái thiện của Nho gia, hiểu được tâm nguyện muốn ban phúc cho muôn nhà, truyền đạo khắp thiên hạ của họ.
Y hiểu sự cố chấp của Nho gia, tính toán chắc chắn rằng Thánh Nhân Học phủ sẽ bám trụ tại Vân Ca đến chết.
Càng hiểu rõ bản chất Nho gia là vì "quyền lực", lấy Địch Tử Du làm đại diện, những người chứng kiến sự suy tàn của Thánh Nhân Học phủ chắc chắn sẽ tự nguyện rời khỏi đế đô. Y lợi dụng La Văn Dao, lợi dụng Địch Tử Du, lợi dụng Vệ Khương, lợi dụng Thụy Vương, lợi dụng Nạp Lan Thi, lợi dụng tất cả người dân ở thành Vân Ca.
Thi Khê ngẩng lên: "Tại sao Nạp Lan Thi lại hợp tác với các ngươi? Ả ta cũng không có tên trong danh sách truy nã của Pháp gia, không bị thiên hạ truy sát đến mức cùng đường phải tìm đến các ngươi." Với tính cách của Nạp Lan Thi, ả ta tuyệt đối không thể nào nghe theo mệnh lệnh của Đỗ Thánh Thanh.
Cổ Lâu cười: "Ả ta muốn giết【 Quỷ Tướng Quân 】, nhưng【 Quỷ Tướng Quân 】khi ấy đã quy phục chủ thượng. Nếu chủ thượng muốn bảo vệ người, cả đời này Nạp Lan Thi cũng không thể tự tay báo thù. Vì vậy, ả ta và chủ thượng đã làm giao dịch..."
"...Ả ta đến Vân Ca làm "Đại Quốc Sư", làm việc cho chủ thượng. Điều kiện là ân oán giữa ả ta và Quỷ Tướng Quân, không ai được phép xen vào."
Thi Khê nói khẽ: "Ngươi cũng dám kể chuyện này với ta, không sợ ta nói cho Quỷ Tướng Quân sao?"
Cổ Lâu đáp: "Ngài nói cho hắn cũng vô ích. Quỷ Tướng Quân là người tham lam và tự phụ, sẽ không rời khỏi Vân Ca đâu."
Thi Khê ngẩng đầu: "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Cổ Thánh giả, ngươi không sợ Đỗ Thánh Thanh một ngày nào đó cũng đem ngươi ra bán sao?"
Cổ Lâu cười nhạt: "Đây mà gọi là bán đứng sao? Tiểu điện hạ đúng là quá ngây thơ. Chủ thượng chẳng qua chỉ không quan tâm đến chuyện người dưới tay mình giết chóc lẫn nhau thôi."
Thi Khê hỏi: "Quỷ Tướng Quân bây giờ ở đâu?"
Cổ Lâu đáp: "Hắn sao, chắc đang chờ hoàng cung nước Vệ xảy ra chuyện. Quỷ tướng quân ngấp nghé đế lăng của các người lâu rồi."
Thi Khê trong lòng chấn động, ngẩng lên: "Hoàng cung xảy ra chuyện — chuyện gì vậy?"
Cổ Lâu thở dài, giọng điệu ngạo mạn: "Tiểu điện hạ, mọi người trong hoàng cung Vân Ca đều là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, ngài không cần thương hại bọn họ."
Cơn giận dữ và lo lắng cùng lúc trào lên trong lòng Thi Khê. Cậu lạnh giọng: "Cút đi."
Cổ Lâu hỏi: "Sao vậy, trong cung có người khiến điện hạ không nỡ rời bỏ?"
Thi Khê thu dù, trong chớp mắt【 Thiên Kim 】biến thành một thanh kiếm. Cậu lặp lại: "Cút."
Hiện giờ, người dưới trướng Đỗ Thánh Thanh hoàn toàn giữ thái độ lôi kéo với Thi Khê.
Ban đầu, để làm cho【 Chùy Thiên Tử 】xuất thế, toàn bộ người nhà họ Vệ đều phải chết, bao gồm cả cậu – vị thế tử này. Vì vậy, Đỗ Thánh Thanh mới phái người giết cậu. Nhưng giờ đây bên Lang Gia lại nói thế tử đã chết một lần khi mới ba tuổi. Việc cậu sống hay chết cũng không ảnh hưởng đến kết cục. Đỗ Thánh Thanh vì thế chuyển từ muốn giết sang tận dụng người con trai này, ra lệnh cho thuộc hạ đối đãi Thi Khê như thiếu chủ.
—— Một thiếu chủ có thể sử dụng sát chiêu của【 Huyền Thiên Mộc 】để đả thương nặng Liễu Tòng Linh, lại còn được thần khí của Mặc gia –【 Thiên Kim 】– nhận chủ.
Cổ Lâu tất nhiên sẽ không đối đầu trực tiếp với cậu, dù sao Thi Khê bây giờ có làm gì cũng vô ích. Cổ Lâu cười hì hì thu roi lại, lùi về phía sau một bước.
"Được rồi, điện hạ mời đi, cẩn thận đừng làm mình bị thương."
Thi Khê chém mạnh một kiếm phá vỡ bức tường cao, giọng nói lạnh lùng và mờ nhạt như cơn mưa.
"Bệnh dịch trong thành là ngươi lan truyền sao?"
Cổ Lâu đáp: "Dịch bệnh đúng là do con chuột lớn tôi nuôi mà ra, nhưng chuyện bệnh lây lan thì không phải lỗi của tôi. Là Quỷ Tướng Quân thổi sáo điều khiển đám xác sống tiến vào thành. Sau khi thi thể thối rữa, không khí và nước mưa đều bị nhiễm độc. Một khi tiếp xúc thì sẽ lây nhiễm ngay."
Mưa. Những thuật pháp điều khiển mây mưa liên quan đến linh khí ngũ hành chỉ có thuật sĩ Đạo gia và Âm Dương gia mới làm được.
Thi Khê lập tức nghĩ đến một người – vị sư đệ của Tiêu Dao Tử đã nhập ma trong ảo cảnh Song Ngư.
Người đi theo Đỗ Thánh Thanh nhiều không kể xiết. Những kẻ ác bị Bách Gia Chư Tử truy nã vì muốn bảo toàn mạng sống đều tập hợp lại với nhau.
Lòng Thi Khê tràn đầy lo lắng bước qua đống phế tích, đi sâu vào bên trong.
Cổ Lâu đoán cậu đang định cứu hàng vạn người dân trong thành, nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa phi lý. Gã rất muốn ở lại xem trò vui, nhưng dù Thánh Nhân Học phủ có suy tàn đến đâu thì cũng không dễ đối phó. Cổ Lâu đành tiếc nuối nhún vai, cuối cùng nói ra mục đích của mình.
"Tiểu điện hạ, chủ thượng lúc nào cũng chào đón ngài đến tìm y."
Thi Khê khẽ đáp: "Yên tâm, sẽ có một ngày ta đến tìm y."
Bên ngoài thành Vân Ca, lũ sói vây quanh chờ đợi, những kẻ khét tiếng trên bảng truy nã của sáu châu e rằng đã đến đông đủ. Thi Khê biết Cơ Quyết không cần cậu lo lắng, nhưng vẫn không nhịn được căng thẳng.
Vào Vân Mộng Đài, sau khi liên lạc được với vài vị đại nho và cô quản sự.
Tất cả người trong Thánh Nhân Học phủ đều biến sắc.
Dù bọn họ thất vọng với nơi đây đến mức nào cũng không thể làm ngơ trước cái chết của hàng vạn người. Trong thời khắc này, Thi Khê không còn che giấu nữa, trực tiếp thi triển công pháp của Đạo gia.
Linh khí đất trời bao la bao quanh mũi kiếm của cậu.
Cơn mưa lớn này dù sao cũng là do một vị Đạo Thánh gây ra. Một mình cậu không đủ sức xoay chuyển trời đất. Cuối cùng, nhờ sự đồng lòng của mọi người, mưa mới giảm bớt chút ít, khiến thảm họa và bệnh dịch lây lan chậm lại.
"Thi Khê, con..." Cô quản sự dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, ánh mắt đầy chấn động và phức tạp nhìn vào chàng trai trẻ tuổi có tu vi Đạo gia cấp bốn Nguyên Anh kỳ trước mặt, mãi không thể thốt lên lời.
Thi Khê hít sâu một hơi: "Mọi người đi cứu người dân trong thành đi."
Cậu đã làm hết khả năng của mình, để lại một câu như vậy rồi rời đi.
Khi Thi Khê đến hoàng cung, trời đã tối.
Đèn lồng hoa chiếu sáng, ánh ngọc trên đài sen tỏa rực rỡ.
Tiếng than khóc bên ngoài không thể vọng vào, tất cả đều bị tiếng đàn sáo ca múa che lấp; máu ngoài kia cũng không thể chảy vào, sắc đỏ duy nhất là rượu nồng trong bữa tiệc linh đình
Quỳnh diên ngọc yến, say sưa mộng mị.
Trong ngày vui lớn như thế này, trái tim của những thiếu niên thiếu nữ như nai con nhảy loạn. Mà vài vị phu nhân của phủ An Ninh Hầu cũng tụ lại một chỗ, tay cầm khăn lựa che miệng, vừa tán gẫu vừa trêu đùa.
Có người ném thẻ vào trúng bình, một nhóm người lập tức cười vang và lớn tiếng hoan hô. Các ông lão am hiểu đường lối quan trường tụ thành một bàn, từng chén rượu ngon kính mời các phiên vương nhà họ Vệ đường xa mà đến. Thi Khê muốn đi thẳng đến tìm Cơ Quyết, nhưng lại gặp Thành Nguyên và Thành Diệu trước.
Hôm nay tâm trạng Thành Diệu đặc biệt tốt, uống rượu đến mức mặt đỏ như gấc.
Thành Nguyên nghi ngờ gã đã buồn bực đến phát điên.
Thành Diệu kích động nhảy nhót, đầu óc lúc này toàn là lời mà Đại hoàng tử đã nói với gã ở trong ngục.
【 Giết La Văn Dao rất khó, nhưng cả nhà họ La đều là một lũ vô dụng. Nếu không giết được La Văn Dao, vậy thì để toàn bộ phủ nhà họ La đền mạng cho Tam đệ của ta! 】
【 Ta muốn ngươi, vào đêm đại hôn làm cho La Hòe Nguyệt tự tay giết chết Vệ Tri Nam! 】
Thành Diệu lại rót cho mình một bình rượu, say sưa khoái trá vô cùng.
—— Ngày tân hôn của La Hòe Nguyệt, ngay trước mặt mọi người hạ độc giết phu quân mình. Một tội danh tày đình như vậy cũng đủ để cả nhà họ La bị xử trảm rồi!
*
Bên trong nội điện hoàng cung nước Vệ, Thụy Vương co rúm trong điện Phụng Thiên. Gã hoàn toàn không thể ngờ được, La Văn Dao lại tỉnh lại vào đúng thời điểm này, càng không thể tưởng tượng được La Văn Dao vậy mà không giết gã, ngược lại ung dung tham dự bữa tiệc cưới này.
Kẻ điên La Văn Dao này rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Nỗi sợ hãi đối với La Văn Dao đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy Thụy Vương, nhất là sau chuyện【 Quy Xuân Cư 】, vừa nhìn thấy hung thần này là gã chỉ muốn chạy trốn.
Gã không còn giữ nổi dáng vẻ, quỳ rạp xuống đất, suýt nữa bật khóc cầu cứu quốc sư.
"Quốc sư, sao La Văn Dao vẫn chưa chết chứ?"
Thụy Vương run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói không nên lời, vẻ mặt đầy hoang mang lo lắng.
"Quốc sư, La Văn Dao đang ở trong tiệc cưới —— quốc sư, nếu La Hòe Nguyệt giết Vệ Tri Nam, ta thực sự phải hạ chỉ xử trảm cả nhà họ La sao?"
Nạp Lan Thi dựa vào bên cửa sổ, nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên rồi. Ngài hoàn toàn có lý do để hạ đạo ý chỉ này."
Thụy Vương sợ chết đến tận xương tủy, nuốt nước bọt, hoang mang hỏi lại với vẻ bất an: "Nhưng La Văn Dao thực sự sẽ không giết ta chứ?"
Nạp Lan Thi đáp: "Nếu ngài sợ thì bảo Vệ Cảnh Minh hạ chỉ đi."
Hai mắt Thụy Vương lập tức sáng lên: "Được, được, được." Đối với một kẻ ích kỷ, ngay cả huyết mạch ruột thịt cũng có thể đem ra hy sinh bất cứ lúc nào.
Thụy Vương lập tức bò dậy từ dưới đất, ngay khi hai vị tân lang tân nương còn chưa động phòng hoa chúc đã viết xong thánh chỉ xử trảm cả nhà họ La.
Oán hận thấu xương, từng chữ đều đầy sát ý.
Gã thực sự muốn giết toàn bộ người nhà họ La.
Thế tộc cuối cùng còn ở lại Vân Ca, từng cống hiến hết mình vì thiên tử, giờ đây lại trở thành cái gai trong mắt khiến hoàng đế nước Vệ căm hận đến tận xương tủy.
Ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ.
Được chim bẻ ná, được cá quên nơm.
Bởi vậy mà nói, thiên tử thường bất nghĩa.
Nạp Lan Thi cầm lấy thánh chỉ này, nói với Thụy Vương: "Nếu ngài thật sự sợ La Văn Dao, vậy thì hãy đi trốn đi."
Thụy Vương vội hỏi: "Quốc sư, ta nên trốn ở đâu?"
Nạp Lan Thi: "Trốn đến hoàng lăng đi. Nếu may mắn, tối nay ngài sẽ được đăng cơ."
Thụy Vương đột nhiên cao giọng: "Ngươi nói cái gì?!"
Nạp Lan Thi: "Địch Tử Du đã đồng ý về tính chính thống của ngài trên ngọc giản. Chỉ cần La Văn Dao chết, ngọc giản giám quốc thuộc về hắn ta sẽ mất hiệu lực, tương đương với việc tất cả các Nho Thánh đều công nhận ngài lên ngôi. Ngài sẽ trở thành hoàng đế danh chính ngôn thuận của nước Vệ ngay khoảnh khắc La Văn Dao chết."
Thụy Vương xúc động đến mức không thốt nên lời, sau một hồi đỏ mắt mừng đến bật khóc, run giọng nói: "Cuối cùng... cuối cùng..."
Nạp Lan Thi: "Đi thôi."
Ả tiễn tên ngu xuẩn này đi, rồi bước từ cửa sổ xuống. Nạp Lan Thi đi ra khỏi cung điện, đứng trên bậc thềm ba mươi sáu bậc, ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Quỷ Tướng Quân hiện đang ở ngoài cung, tham lam thèm nhỏ dãi món thần khí trong hoàng lăng nước Vệ, chỉ chờ ả giết chết La Văn Dao để dẫn quân âm binh tấn công vào.
Nạp Lan Thi mỉm cười đầy thú vị.
Vậy ngươi có biết hay không, sau khi ta giết chết La Văn Dao, người tiếp theo sẽ là ngươi.
Khi Nạp Lan Thi nghiêng đầu, chiếc trâm rắn trên tóc khẽ đung đưa. Hạt châu bên trong đầu rắn vàng chạm nhau phát ra âm thanh nhẹ nhàng, giống như tiếng lục lạc buồn tẻ mà ả nghe thấy thời thơ ấu. Không ai biết rằng hạt châu này được tạo thành từ vô số cát vàng, cũng là một món thần khí. Dù không được ghi chép lại, nhưng sau khi nước Lâu Lan diệt vong, nó đã được bồi dưỡng từ biển xác vô tận ở Xuyên La mà sinh ra.
(—— cát vàng và thổ nhưỡng trước nay đều là thần khí của Nông gia. Ả tu 【 Tiểu Thuyết gia 】, ban đầu còn không thể làm cho nó nhận chủ, sau đó tu luyện thành Thánh, ả cũng không nghĩ đến việc di tích của Lâu Lan biến thành một hạt châu nho nhỏ.
Cố quốc của ả, ả không thể nào xuống tay với nó.)
*
Thi Khê muốn tìm Cơ Quyết, nhưng cậu bị hàng loạt thị vệ chặn lại, không thể vào trong.
Thành Nguyên nói: "Cậu đừng mơ nữa, người như chúng ta thân phận bình thường chỉ có thể ngồi ngoài điện uống rượu thôi, bên trong là nơi hoàng thân quốc thích được chiêu đãi."
Thi Khê quay đầu hỏi hắn ta: "Anh có biết bên ngoài cung đã xảy ra chuyện gì không?"
Thành Nguyên ngơ ngác: "Chuyện gì?"
Thi Khê: "Vân Ca sắp không còn nữa rồi."
Thành Nguyên phun rượu ra.
Cậu không muốn phí lời với Thành Nguyên, Thi Khê định ra tay mạnh mẽ xông vào, nhưng đột nhiên khựng bước. Thi Khê nhạy bén cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ kỳ dị, giống hệt như lần đầu tiên cậu vào hậu sơn của Thánh Nhân Học phủ.
Thần khí?! Tại sao ở đây lại có thần khí?!
Thi Khê ngẩng đầu, vẻ mặt biến hóa khó lường.
Tửu lượng của Thành Diệu thật ra không tệ, gã chỉ say một lúc rồi tỉnh. Sau đó gã dụi mắt, thấy Thi Khê và Thành Nguyên đang lôi kéo nhau.
"Hả? Thi Khê? Cậu về rồi à? Phương Ngọc Tuyền đâu, ta muốn cảm ơn con dế của cậu ta, thật sự rất hữu ích."
Thi Khê: "Đưa ta đi tìm La Hòe Nguyệt?"
Thành Diệu: "Hả ?!"
Cậu bị hâm à, hôm nay là ngày cưới của người ta. Ta còn chưa gấp, cậu gấp cái gì?
Nhưng nhìn khí áp thấp quanh người Thi Khê, Thành Diệu nhát gan sợ phiền phức, vẫn không dám làm trái: "Ờ..."
Vệ Tri Nam ở Vân Ca có phủ hoàng tử của riêng mình, nhưng vì sự kiện đại hỷ khiến cả nước vui mừng này, gã và La Hòe Nguyệt đã chọn động phòng hoa chúc tại【 Lâm Hoa Điện 】 trong cung.
Thành Diệu bỉ ổi hả hê khi người gặp họa: "Nói cậu nghe một chuyện thú vị, ta nghe nói Vệ Tri Nam vốn định tự sát bằng cách tuyệt thực để phản đối hôn sự. Cuối cùng là Thái tử an ủi gã, bảo rằng phụ hoàng rất mong nhìn thấy gã thành thân nên Vệ Tri Nam mới không làm loạn nữa. Tên Vệ Tri Nam này đầu óc không được sáng suốt, nhưng lại rất hiếu thảo. Gã làm đủ trò mèo mả gà đồng, ngang ngược càn rỡ ở Vân Ca, ức hiếp đàn ông, áp bức phụ nữ, khét tiếng lẫy lừng, nhưng lúc nào cũng muốn chứng minh mình trước mặt Thụy Vương. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần phụ thân nói một câu tán dương, Vệ Tri Nam liền chấp nhận số phận. Ha ha ha, đứa con hiếu thảo, chết còn không biết vì sao mà chết."
"Ê?"
Gã cười cười, đột nhiên không cười nổi nữa.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, khói đặc nhanh chóng bốc lên.
Thành Diệu cầm chai rượu, nửa say nửa tỉnh, trong mắt phản chiếu ngọn lửa dữ dội như nghiền nát mọi thứ trong hoàng cung, sáng rực như ban ngày.
Lửa?!
*
La Hoán Sinh vốn ngồi cùng anh trai, nhưng anh trai giữa chừng nhíu mày, liếc về phía ngoài thành, sau đó sắc mặt trầm xuống, đứng dậy rời đi.
Chỉ còn lại La Hoán Sinh một mình ngồi xem trọn vẹn lễ cưới, thấy chị gái được cung nữ đỡ vào kiệu ngọc.
La Hoán Sinh ngồi một mình, yên lặng ăn uống. Không ai nhớ rằng hôm nay thực ra cũng là sinh nhật cậu bé, chẳng qua những chuyện đau khổ như sinh nhật, vốn dĩ cũng không cần phải nhớ đến làm gì.
---Tác giả có lời muốn nói---
"Chấp nhất là không thấy quan tài không đổ lệ, thuần túy là dù thấy quan tài cũng không đổ lệ." - trích dẫn từ 《 Những Chuyện Kể Triều Minh 》.
Ôi cuối cùng cũng xong QAQ. Thực ra, tôi vốn khá thích phần Vân Ca. Khi nghĩ về cảnh tiếng chuông vang lên trong đại mạc và mây tan trên Cao Đường, tôi muốn miêu tả sự suy tàn của Vân Ca và sự xuất hiện của Cửu U một cách bi thương và đẹp đẽ. Kết quả vì sinh bệnh và phẫu thuật, tôi gần như quên mất cảm xúc lúc đó, giờ chỉ muốn nhanh chóng tiến triển cốt truyện.
Nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ sửa chữa lại phần cao trào này một cách cẩn thận.
---Editor có lời muốn nói---
2024 ai cũng bệnh lên bệnh xuống, óe
2025 mọi người giữ gìn sức khỏe nhen
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro