Chương 79: Phong khởi thanh bình (2)
Thi Khê là một người... thật khó để miêu tả.
Nhưng khi ở bên cạnh cậu, Cơ Quyết thật sự đã dần dần tìm lại được bản thân mình ngày xưa.
Khoảnh khắc cắt đi mái tóc dài, mọi chuyện ở đỉnh Anh Ninh đều tan biến như mây khói.
Hắn ngồi trước gương đồng, thầm nghĩ: Từ Bình Nhạc, cuộc đời mới đã bắt đầu rồi.
Đông Quân đã dồn rất nhiều tâm sức vào hắn, một lòng muốn bồi dưỡng hắn thành vũ khí để đối phó với【 Anh 】. Vì vậy, lần này hắn thất bại trong việc đột phá đã khiến Đông Quân vô cùng phẫn nộ.
Chủ gia Âm Dương gia đã trục xuất hắn, trong khi hoàng thất nước Tần vốn dĩ đã rất e sợ hắn.
Cơ Quyết không còn đường lui,【 Thiên Kim Lâu 】 trở thành nơi duy nhất hắn có thể đến.
Ban đầu, Cơ Quyết thực sự không có ý định kết giao sâu sắc với Thi Khê. Điểm neo chỉ cần tồn tại là đủ.
Nhưng duyên phận quả thật kỳ diệu như vậy.
Nhờ một tờ giấy mệnh lệnh từ lâu chủ Thiên Kim Lâu, họ tình cờ cùng chung sống dưới một mái nhà.
Thi Khê làm việc ở cửa hàng quan tài, ngày nào cũng bận rộn kiếm tiền, xoay tới xoay lui như một con quay nhỏ.
Nhưng cậu hoàn toàn không hiểu giá cả trong thế giới này, vì vậy dù có kiếm được tiền, cậu cũng thường mơ mơ hồ hồ bị người ta lừa.
Ví dụ như chi ra năm mươi lượng bạc để mua một viên "Ích Cốc Đan" giả, rồi ôm lòng hận ngậm đắng nuốt cay, đến tiền cơm cũng không còn.
Lão Hoàng ở tiệm quan tài suýt bị Thi Khê làm tức chết mỗi ngày, nhưng ông cũng cố tình rèn luyện cậu, chẳng buồn để ý đến cậu nữa.
Một đêm nọ, Thi Khê thật sự không chịu nổi cơn đói nữa, cậu im lặng hướng ánh mắt về phía "bạn cùng phòng" mà cậu chưa từng nói chuyện quá vài câu.
Cơ Quyết thường Quan Tinh vào ban đêm ở đỉnh Anh Ninh, từ nhỏ đã hình thành thói quen này.
Khi tâm trạng không tốt, hắn thường thích chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn lên dải ngân hà trên bầu trời. Trước đây Quan Tinh là để xem số mệnh của thế giới này; sau này Quan Tinh chỉ đơn giản là muốn nhìn ngắm bầu trời hiện đại.
Thi Khê cứ thế mà không thèm suy nghĩ, bê một cái ghế ngồi cạnh hắn, đầu óc choáng váng, ngồi một lúc lâu mới nói: "À này, Từ Bình Nhạc, anh có nhận thấy trong phòng chúng ta có thêm rất nhiều đồ tốt không?"
Cơ Quyết thu ánh nhìn lại, nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt u ám và lạnh lẽo như nước.
Thi Khê cầm lên một chiếc chuông trầm hình tròn, che mặt mình lại, nói: "Chiếc chuông trầm này là tôi bỏ ra ba lượng bạc mua đó, anh không thấy sao, từ khi có nó, giờ giấc sinh hoạt của chúng ta đã trở nên bình thường, đến giờ là đi ngủ."
Cậu lại tiện tay cầm lên một cọng cỏ dài, giương mắt nhìn đầy trông đợi: "Còn cái này nữa, dùng để đuổi muỗi đó, là tôi đã bỏ một lượng bạc mua từ Nông gia về. Anh không để ý à, mùa hè này trong phòng chúng ta chẳng có con muỗi nào?"
Cơ Quyết: "..."
Ba lượng bạc mua một chiếc chuông vô dụng báo giờ bị loạn, một lượng bạc mua một cọng cỏ đuôi chó ven đường.
Hắn đã nói sao Thi Khê càng cố gắng lại càng nghèo.
Cơ Quyết lạnh nhạt nói: "Ừ, còn gì nữa không?"
Thi Khê lại giơ tay lên, lắc lắc sợi dây cỏ trong tay, ra vẻ rất nghiêm túc: "Cái này mười lượng bạc, người Y gia bán cho tôi, họ nói đeo lâu thì người sẽ không bao giờ bị bệnh, có thể tiết kiệm được một đống tiền thuốc."
Cơ Quyết cười một cái: "Thật là lợi hại nhỉ."
Sau khi khen ngợi, Cơ Quyết chân thành khuyên: "Thi Khê, từ nay cậu đừng liên hệ với người trong Y gia nữa."
Thi Khê: "Hả? Tại sao?"
Cơ Quyết: "Tôi sợ cậu năm mươi tuổi lại đi mua đan trường sinh bất lão của họ."
Thi Khê: "..."
Cậu mơ hồ cảm thấy Từ Bình Nhạc đang chế giễu mình, nhưng vì thực sự quá đói, cậu cũng không để tâm.
Có chút ngượng ngùng thu tay về nhưng lại không muốn mất mặt, Thi Khê ấm ức nói: "Ồ, vậy à, tôi chắc cũng không đến mức ngu ngốc vậy đâu. Tin đi, cái này thật sự hữu dụng, ít nhất tôi đeo vào người thấy cũng thoải mái hơn."
Cơ Quyết: "Ừ."
Thi Khê thấy Từ Bình Nhạc có thái độ hờ hững, cậu biết rằng có lẽ hắn đã hết kiên nhẫn và sắp không thèm để ý đến mình nữa.
Khẽ cắn răng, Thi Khê quyết định đưa tay kéo lấy vạt áo của hắn.
"Anh không tò mò sao tôi lại có nhiều tiền như vậy sao?"
Cơ Quyết cúi đầu thờ ơ nhìn cậu.
Thi Khê ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương cầu xin: "Anh mời tôi ăn một bữa cơm đi, tôi sẽ dẫn anh cùng nhau phát tài, được không?"
Cơ Quyết: "..."
Hắn thật sự đã mời Thi Khê ăn một bữa cơm.
Thi Khê đói lâu rồi, vừa cầm bát lên là bắt đầu ăn uống ngấu nghiến. Cơ Quyết không có thói quen ăn chung với người khác, ngay cả đũa cũng không động vào.
Sau khi ăn no, Thi Khê đứng dậy kính cẩn bưng trà rót nước cho hắn để cảm ơn, đồng thời nói được làm được, phải dẫn hắn cùng nhau phát tài.
Cậu dẫn hắn đến đấu trường dưới lòng đất. Cơ Quyết liếc nhìn xung quanh một lượt rồi hiểu ra: "Cậu ở đây liều mạng để phát tài sao?"
Thi Khê cắn cọng cỏ ngọt, nói: "Anh thật sự coi trọng tôi quá rồi. Tôi làm sao đánh lại ai ở đây được, tôi đương nhiên không phải đến đây để đánh nhau, mà là đến để đánh cược."
Cậu cười khẽ, nhỏ giọng thì thầm âm mưu bên tai hắn: "Không phải tôi đang làm việc vặt ở hiệu thuốc sao. Mỗi ngày tôi đều lén xem sổ sách, biết được ai ở đấu trường này mua thuốc cấm. Hầu như ai ở đây cũng mua cả, chỉ cần anh đặt cược vào người mua nhiều nhất là được, tôi không tin là hắn ăn thuốc rồi mà vẫn thua người đối diện!"
Cơ Quyết: "Thật sự là mười ván thắng chín ván sao?"
Thi Khê: "Thật." Cậu lóe lên một ý nghĩ, "Anh cho tôi mượn một lượng bạc, hôm nay tôi sẽ trả lại anh tiền cơm."
Cơ Quyết nhìn hai người chuẩn bị sẵn sàng sắp đánh nhau ở đấu trường, rồi lại nhìn Thi Khê tự tin đầy mình, cười nói: "Được."
Hắn cho Thi Khê mượn một viên linh thạch, tương đương với một trăm lượng bạc.
Thi Khê ngớ người, ngập ngừng: "Tôi không cần nhiều như vậy đâu... Cá cược nhỏ thì vui, cá cược lớn thì hại thân, anh..."
Cơ Quyết: "Không sao, đi thử đi. Tôi tin cậu."
Thi Khê cắn răng, quyết định liều: "OK."
Sau đó cậu đi thử, lần này thì thua trắng tay.
Thi Khê: "..."
Tối hôm đó, Thi Khê đã có cái nhìn mới về cái tên gọi thành ác nhân của Thiên Kim Lâu: "Trên đời sao lại có những người xấu như vậy! Họ lại dám bán thuốc xổ như thuốc kích thích!"
Cơ Quyết thừa nhận rằng tối hôm đó hắn cố ý làm vậy.
Hắn bị cắt ngang lúc đang Quan Tinh, khi quay lại nhìn Thi Khê, trong lòng cảm thấy một chút phiền muộn.
【 Quan Tinh 】đối với người Âm Dương gia là một chuyện cực kỳ riêng tư. Đặc biệt là khi Thi Khê kéo áo hắn, hắn không nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ đã thân thiết đến mức độ này.
Tuy vậy, Thi Khê tội nghiệp cầu xin hắn, hắn cũng không từ chối.
...Thật kỳ lạ.
Sau chuyện này, Thi Khê đã nợ hắn một trăm lượng bạc.
Cơ Quyết không có ý định bắt Thi Khê trả lại, họ cùng sống dưới một mái nhà, chỉ cần làm bạn cùng phòng nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng Thi Khê không thích chiếm lợi của người khác, từ đó về sau, cậu không dám mua đồ linh tinh nữa, mỗi ngày tính toán chi li, chuẩn bị tiết kiệm tiền để trả dần cho hắn.
Cơ Quyết đau đầu, quyết định giao cho Thi Khê một nhiệm vụ.
"Tôi nợ người trong Y quán một ân tình. Thi Khê, từ nay mỗi tối cậu đi giúp người ta ở Y quán một chút, coi như là tiền công trả cho một trăm lượng bạc này."
Thi Khê cảm kích rơi nước mắt: "Được, cảm ơn anh!"
Hắn chỉ muốn ở một mình nên mới đuổi Thi Khê đi. Nhưng Thi Khê lại hiểu nhầm, nghĩ rằng đó là lòng tốt của hắn.
Ấn tượng của Thi Khê đối với hắn về sự hiền lành và dịu dàng khi ở Thiên Kim Lâu có lẽ cũng là do cậu là người vô tư mà phỏng đoán ra được như vậy nhỉ.
Ban đầu hắn chỉ coi Thi Khê là một điểm neo, về sau, càng ngày càng cảm thấy Thi Khê thú vị.
Tuy nhiên, quỹ tích đời người của chính mình lại càng thú vị hơn ——— Làm thiên tài suốt bao nhiêu năm như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình tu luyện dễ dàng. Kết quả là sau khi công lực tiêu tán, hắn ngay lập tức gặp được một thiên tài có thể so với mình năm xưa, mới hiểu được thế nào là "chênh lệch".
Vận mệnh thật vô thường đến nỗi hắn cũng muốn cười.
Thật ra, hắn nên ngưỡng mộ Thi Khê, vừa xuyên không đã vào ngay Thiên Kim Lâu, không phải trải qua những cơn cuồng loạn của thế giới này, lại có thiên phú cao, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Nhưng Thi Khê quá thú vị, thú vị đến mức hắn thậm chí không có chút tâm tư ghen tị nào.
Ngược lại, hắn còn nghĩ rằng Thi Khê cứ mãi như vậy, coi việc xuyên không như một chuyến du lịch đến thế giới khác cũng khá tốt.
Vô số lần "thú vị", đổi sang một từ khác có lẽ dễ hình dung hơn, hắn cảm thấy Thi Khê "dễ thương".
Trong thời gian làm quan trị an, mỗi ngày hắn đều cùng với Thi Khê xem đủ loại chuyện vặt vãnh không dứt.
Ở đỉnh Anh Ninh, chỉ cần giết người là đủ.
Nhưng khi làm quan trị an ở Thiên Kim Lâu, chuyện nhà chuyện cửa gì hắn cũng phải ra tay "phán xử" một chút.
Ban ngày bị bà chủ trọ đóng cửa từ chối tiếp, buổi tối nhà ai làm mất thú cưng, hắn cũng phải xách đèn đi tìm.
Thi Khê thích hóng chuyện, lần nào cũng ngậm một que kem, cùng hắn đi làm việc.
Cầu thang nối tiếp từng tầng, dưới ánh sao chẳng thể thấy được điểm cuối.
Tiếng ve râm ran, đom đóm lập lòe, gió thổi làm áo sơ mi bay phấp phới.
Cơ Quyết cầm một chiếc đèn trong tay, hắn cứ thế cùng Thi Khê bước đi bên nhau suốt vô số đêm hè.
Thi Khê thường kể với hắn về những món "vừa đẹp vừa rẻ" mà mình nhìn thấy ở chợ hôm nay. Cơ Quyết chê đồ vô dụng trong nhà đã đủ nhiều rồi. Thi Khê nói đến món nào, hắn lại giải thích về món đó, tóm lại chỉ có một câu: "Đừng tin, đừng mua."
Thi Khê ủ rũ: " Sao mấy thứ tôi thích đều là đồ giả vậy chứ."
Cơ Quyết cười nói: "Cậu bớt ham rẻ một chút thì sẽ không bị lừa nữa."
Thi Khê cạn lời, cắn vỡ que kem, có vẻ không vui: "Ý anh là gì, ham rẻ cái gì chứ? Tiền có nhiêu đó, chẳng lẽ tôi không nên dùng vào chỗ đáng dùng sao?"
Cơ Quyết: "Cậu lúc nào cũng tiêu vào những thứ vô ích."
Thi Khê: "..."
"Tạm biệt!"
Cậu thật sự nổi giận, quay người bước đi.
Nhưng hành lang ban đêm quá tối, Cơ Quyết lo Thi Khê bước hụt, liền vươn tay kéo cậu lại, cười nói: "Cậu đi chậm thôi."
Thi Khê bị hắn kéo tay cũng không hất ra, cậu nói: "Lần sau anh đi chợ với tôi đi. Tôi xem anh sẽ mua những gì."
Cơ Quyết: "Được thôi."
Lần đầu tiên cùng Thi Khê ra chợ, hắn mới thấy hết toàn bộ quy trình mua bán của cậu.
Hắn cảm thấy Thi Khê rất thú vị, rõ ràng là không biết mặc cả nhưng lại cứ giả vờ mình rất thông minh, không dễ bị lừa.
Một gói hạt giống không đáng giá gì mà người bán lại đòi ba mươi lượng bạc. Cậu cầm lên, liếc qua liếc lại một lúc, cuối cùng quả quyết "hai mươi chín lượng."
Mắt người bán sáng lên.
Cơ Quyết bị sặc nước bọt, lập tức che miệng Thi Khê lại, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Ý cậu ấy là, bớt hai mươi chín lượng. Một lượng bạc thì chúng ta lấy."
Người bán "À?" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi vẫn đau lòng bán đi, "Được, thành giao."
Thi Khê: "?"
Cơ Quyết nói: "Cậu phải quen với việc thế giới này có sự tồn tại của thuật pháp. Rất nhiều thứ nghe có vẻ lợi hại, thực ra lại có thể tìm thấy ở khắp nơi. Chẳng hạn như cây cỏ có thể phát triển vô hạn mà cậu mua với một lượng bạc, thật ra chỉ là rêu trong khe đá dưới lầu nhà chúng ta. Còn nữa, những thứ cậu tích trữ ở nhà, cộng lại chắc cũng vừa đủ một lượng bạc."
Thi Khê: "..."
Thi Khê: "......"
Thi Khê rất bình tĩnh: "Anh dám nói thế à, không sợ tôi nhảy lầu sao?"
Cơ Quyết nhịn cười suốt dọc đường.
Lòng Thi Khê như tro tàn, về nhà rồi thật sự có ý định nhảy lầu. Nhưng may thay, cậu rất dễ bị thu hút sự chú ý, vừa nhìn thấy cà chua ra quả, lập tức lại tập trung nghiên cứu quả xanh.
Thi Khê không phải người nhớ lâu, cậu rất nhạy cảm với cảm xúc nhưng lại rất dễ làm chủ được chúng.
Mọi người ở Thiên Kim Lâu thích trêu chọc cậu, đặc biệt là lão Hoàng. Sau khi biết về chuyện viên linh thạch giữa họ, mỗi lần gặp Thi Khê, lão lại phải nói một câu: "Dạo này lại kiếm được bao nhiêu rồi, Tiểu Khê?" Thi Khê không nói lại được, nghiến răng, chỉ cố nén lại một câu: "Các người như vậy thật sự rất vô vị."
Ngày trước, sự tĩnh lặng của cậu là trong sáng thuần khiết, khi tập trung vào một việc gì đó thì cậu sẽ trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhưng khi gặp lại trong hoàng cung Vân Ca, Cơ Quyết nhận thấy ở sự yên tĩnh của Thi Khê có một chút cô đơn và đau khổ ẩn chứa bên trong. Nó rất mờ nhạt, như có như không, nhưng nó vẫn tồn tại.
Có lẽ đêm đẫm máu khi trăng đôi cùng treo trên bầu trời năm ấy thật sự đã để lại một bóng ma trong lòng Thi Khê.
Tại phủ An Ninh Hầu, lời mà em muốn nói với tôi nhưng lại ngập ngừng không nói ra là gì?
Xương trắng rời khỏi quan tài.
Ngọn lửa đỏ như máu nuốt chửng cả đế đô.
Cơ Quyết chỉ đơn giản là che chở cho Thi Khê rời đi mà thôi, hắn không dây dưa quá lâu với Đỗ Thánh Thanh.
Chùy Thiên Tử ở lại trong tay Đỗ Thánh Thanh thì mới thuận tiện hơn cho kế hoạch sau này.
Bách Gia Chư Tử đều đang theo đuổi con đường trở thành Thần, nhưng Đông Quân đã sớm lĩnh ngộ được cách duy nhất để trở thành Thần của Âm Dương gia là — giết 【 Anh 】. Chỉ có nuốt chửng sức mạnh của【 Anh 】thì mới có thể trở thành Thần.
Và trên thế gian, chỉ có thần khí mới có thể giết chết【 Anh 】.
Nó vẫn còn trong truyền thuyết, chưa từng tồn tại trên đời.
【 Chùy Thiên Tử 】chỉ là phần chuôi của thanh kiếm hợp thành mà thôi...
Khi rời khỏi Vân Ca, bốn phía ở đây đều tràn ngập chướng khí, giống như sương mù trong rừng rậm Nam Chiếu năm nào.
Cơ Quyết nhận được truyền tin từ chim xanh, hắn phải trở về đỉnh Anh Ninh rồi.
"Chờ một chút nữa."
Những vệt máu trên đầu ngón tay hắn tan vào gió.
"Ta còn phải đi gặp một người."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro