Chương 86: Phong khởi thanh bình (9)
Không biết tại sao, khi nhìn thấy cảnh tượng này, Thi Khê lại cảm thấy thờ ơ như thể đã được dự đoán từ trước. Cậu kìm nén cảm giác buồn nôn và cơn phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, quay đầu, lại nhìn về phía những thuật sĩ Nông gia đang tĩnh toạ bế quan trên【 Phượng Hoàng Đài 】.
Mỗi đệ tử trên Phượng Hoàng Đài đều đang ngồi ngay ngắn, khắc khổ tu hành.
Họ nhíu chặt lông mày, vẻ mặt trang nghiêm, mồ hôi rơi như mưa làm ướt những sợi tóc trên trán.
Sinh lực dồi dào của đại địa sáu châu theo những chiếc lá Phù Tang rực rỡ ánh vàng, biến ảo muôn hình trên không trung.
—— Hai mươi năm mất mùa của nước Triệu, những cánh đồng khô cằn và những người đã chết, hóa ra chỉ là vật hiến tế.
Vậy nên, đây chính là thời đại của thuật pháp sao?
Đến giờ phút này, Thi Khê cuối cùng cũng xác nhận rằng, hóa ra không chỉ có Vân Ca, mà cả lục địa này, ai ai cũng đều là kẻ điên.
Lớp sương xám trong mắt cậu dần dần bao phủ cả tròng trắng và mống mắt. Cuối cùng, Thi Khê khẽ nhếch khóe môi, ngón tay hơi run, nhắm mắt lại, để mọi cảm xúc chìm vào tĩnh lặng.
Cậu cúi đầu, khẽ tự nhủ không được quên mục đích khi đến Thước Đô.
Thi Khê không còn quan tâm đến việc cây Phù Tang còn sống hay chết, cũng không nghĩ về những xác chết đói bên ngoài thành Thước Đô nữa. Cậu quay người, rời khỏi cấm địa.
Bên ngoài cửa đá xanh, Tông Chính Tuyền đang lo lắng đi đi lại lại, khi thấy cậu ra ngoài, cuối cùng, tâm trạng nặng trĩu trong lòng nàng cũng được thả lỏng, thở dài một hơi.
"Thi Khê, cuối cùng ngươi cũng đi ra rồi, có phát hiện gì trong đó không?"
Giọng Thi Khê khàn khàn, cậu thấp giọng nói: "Công chúa, phiền người đưa ta đi gặp Thần Nông đương nhiệm của Thần Nông Viện."
Tông Chính Tuyền: "Hả?"
Nàng ngạc nhiên đến mức mắt cũng mở tròn xoe. Tuy nhiên, vẻ mặt của Thi Khê rất nghiêm túc, không có vẻ đang đùa giỡn.
Tông Chính Tuyền chỉ có thể kìm nén mọi nghi vấn trong lòng, nói: "Thần Nông hiện giờ đang bế quan, ta sẽ cố gắng giúp ngươi gặp ngài. Hay là ngươi quay về quán trọ chờ, khi nào có tin tức ta sẽ ra ngoài cung tìm ngươi?"
Thi Khê: "Được, cảm ơn."
Tông Chính Tuyền sắp xếp một chiếc xe ngựa cho cậu.
Ánh trăng như tuyết, rải rác trên con đường trong cung.
Thi Khê thay bộ đồ thị vệ, ngồi vào kiệu dưới sự che chở của Tông Chính Tuyền.
Vào cung thì dễ, ra cung thì khó, để tránh sự chú ý, Thi Khê lại thả tóc ra, gương mặt tái nhợt, vẻ mặt mơ hồ.
Tông Chính Tuyền vẫy tay chào tạm biệt cậu, nàng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới đột nhiên mở lời.
"Thi Khê, cuối cùng ta cũng biết ngươi giống ai rồi."
"Hử?" Thi Khê ngước đôi mắt dị sắc màu xám lên, nhìn về phía nàng, nghi hoặc hỏi: "Giống ai?"
Tông Chính Tuyền cong môi, nghiêng người một chút, ánh mắt có chút kiêu ngạo, nghiêm túc nói: "Ngươi giống như một người lữ khách."
Thi Khê ngây người, lặp lại lời nàng: "Lữ khách?"
Tông Chính Tuyền gật đầu: "Ừ, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã có cảm giác này, giờ thì càng chắc chắn."
"Ngươi vớt cát bên bờ sông, rồi lại xem bệnh ở Nghĩa Nhai. Những gì nhìn thấy đều là khổ ải nhân gian, nhưng cảm xúc của ngươi vẫn luôn lạnh lùng, lững lờ ngoài cuộc."
"Vậy nên, Thi Khê, ngươi đang xem thiên tai nhân họa của Thước Đô như một màn phong tục tập quán của thế gian sao?"
Thi Khê ngẩn người một lúc, rồi biện minh cho mình.
"Xin lỗi, nhưng ta đối với bách tính Thước Đô không phải là..."
Tông Chính Tuyền lắc đầu: "Ngươi không cần phải giải thích với ta."
Nàng ngẩng mặt dưới ánh trăng, mỉm cười: "Ai quy định ngươi nhất định phải là người nhân từ bi ai vì thiên hạ chứ?"
"Đây là chuyện của nước Triệu chúng ta, nhân quả vốn dĩ nên do chính Thước Đô gánh chịu."
Tông Chính Tuyền thở dài nói: "Ngươi chịu giúp chúng ta chữa trị Phù Tang, ta đã rất cảm kích rồi."
"Ép buộc một kẻ không liên quan phải đồng cảm, mới thực sự là vượt quá giới hạn."
Tông Chính Tuyền trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Ngươi hoàn toàn có thể cứ như bây giờ, coi Thước Đô chỉ là một chặng dừng trên hành trình."
Nàng tiến lên một bước, vỗ nhẹ lên đầu con tuấn mã trắng, rất nhanh sau đó, cỗ xe chậm rãi lăn bánh.
Thi Khê ở trong xe quay đầu nhìn nàng.
Tông Chính Tuyền thoải mái vẫy tay với cậu, tà váy trong gió lấp lánh như ánh sao, nụ cười sáng như tuyết, nàng nói: "Lần sau gặp, nhà lữ hành."
Nhà lữ hành. Khi Thi Khê nghe được ba từ này, cậu ngẩn người rất lâu.
Cậu đột nhiên nhớ lại, rất lâu trước đây, khi Cơ Quyết trò chuyện với cậu, vô tình cười nói một câu: "Lúc đó, tôi coi mình là khán giả."
Vòng quanh một vòng, số phận lại trở lại quỹ đạo.
Thi Khê khẽ nở một nụ cười tự giễu nơi khóe môi.
Không ai có thể ngay lập tức hoàn toàn hòa nhập vào thế giới điên loạn này, một thế giới hoàn toàn khác biệt với hiện đại. Cậu chỉ rất may mắn, từ Thiên Kim Lâu đến Thành Cơ Quan luôn có người che chở, bảo vệ cho cậu.
Sau biến cố của Vân Ca, cậu thực sự trở thành một nhà lữ hành trong thế giới này, đứng ngoài quan sát mọi thứ: yêu, hận, bi, hỉ.
Đây là chuyện tốt sao?
...Đây là chuyện xấu sao?
"Nhà lữ hành." Thi Khê sờ lên mắt mình, tự nói với bản thân: "Nghe cũng khá ngầu đấy."
Sau khi trở về quán trọ, mấy huynh đệ của Thi Khê kéo cậu uống rượu và trò chuyện. Trong số đó, thân là Khỉ Gầy biết tuốt, hắn ta đã thu thập được không ít tin tức trong mấy ngày qua.
Khỉ Gầy nói: "Bên thành Song Bích, hiện tại điều lo lắng nhất chắc hẳn là chuyện dòng dõi của hoàng tộc nước Tần suy tàn."
"Tần Hoàng hậu chỉ sinh được Thái tử và Thất điện hạ. Sau khi Thái tử chết bất đắc kỳ tử, dòng chính chỉ còn lại Thất điện hạ."
"Ta đoán, lần này tại Tắc Hạ Học cung sẽ có công tử tiểu thư quý tộc từ năm quốc gia đến. Mục đích của họ không phải là học tập công pháp, mà là đánh cược một phen, xem có thể nắm lấy cơ hội, leo lên cành cao của hoàng tộc nước Tần hay không."
Đại ca cũng không nhịn nổi, vô cùng ngạc nhiên nói: "Ý của đệ là, nước Tần có ý định cưới vợ cho Thất điện hạ?"
Khỉ Gầy đáp: "Ta đoán vậy."
"Quá hoang đường."
Thi Khê cảm thấy buồn cười.
Chắc đám người này không biết, công pháp của Âm Dương gia gần giống với Vô Tình Đạo.
Thi Khê nói: " Khỉ Gầy, bớt đi nghe những chuyện nghe đã thấy vô lý như vậy đi."
Khỉ Gầy than thở: "Nhị huynh, cái gì mà nghe đã thấy vô lý chứ? Đây là tin từ trong thành Song Bích truyền ra, tám phần là thật đó."
Thi Khê nhắm mắt, trả lời ngắn gọn: "Giả."
Trong khi chờ đợi tin tức từ Tông Chính Tuyền, một sự việc nhỏ đã xảy ra.
Chuyện phu xe bán lá mục cho trại tị nạn đã bị phía trên phát hiện. Người phát hiện ra chuyện này là một quan viên rất trẻ, khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc áo quan màu tím, tay cầm hốt bản, trên mặt là vẻ chính khí non nớt.
Quan mới nhậm chức luôn có chút lửa giận.
Cậu ta tưởng rằng khi vạch trần sự việc này thì phu xe sẽ quỳ xuống dưới công đường để nhận tội, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, ân hận vì đã làm như vậy. Nhưng mặc dù người phu xe nơm nớp lo sợ thì lúc nhận tội chỉ có sự buồn bã và tuyệt vọng.
"Một văn tiền, tôi chỉ cần một văn tiền của bọn họ thôi."
Nước mắt và nước mũi trên mặt gã đã đông lại, trong mắt phủ đầy tia máu, nghẹn ngào nói.
"Đại nhân, tôi không định kiếm lợi từ bọn họ. Mùa đông sắp đến rồi, tôi chỉ muốn mua cho mình một bộ quần áo."
Toàn thân gã đầy những vết nứt do lạnh, sưng tấy và hoại tử.
Dưới áp lực của quan lại, gã sợ đến mức bật khóc.
Thi Khê nhìn kỹ mới phát hiện ra, người phu xe thực ra cũng không lớn tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cậu một chút.
"Cha mẹ tôi đã chết vì lạnh vào mùa đông năm ngoái."
"Đại nhân, tôi chỉ muốn mua một bộ quần áo, tôi chỉ muốn qua mùa đông thôi."
Năm mất mùa, không chỉ là thức ăn khó tìm, mà cái lạnh cũng rất khó chịu.
Có rất nhiều người đứng xem phiên xét xử này.
Quan viên thiếu kinh nghiệm, thấy phạm nhân đến chết không nhận tội, vừa tức giận vừa lúng túng, cuối cùng đập mạnh lên bản án, phái người đưa gã vào đại lao.
"Còn dám tranh cãi! Đưa gã đi ngay cho ta!"
Dân chúng cảm thấy không đành lòng, thì thầm bàn tán.
Quan viên trẻ tuổi đứng ngồi không yên, cuối cùng mặt mũi đỏ bừng, lúc thì trắng lúc thì xanh, vội vã giải thích: "Ồn ào cái gì! Dù thế nào đi nữa thì gã cũng không thể vì lợi ích cá nhân mà hại người! Các trưởng lão của Thần Nông Viện đều nói rồi, lá mục dưới đáy sông Thước Giang có độc, gã đây là đang hại người."
Để chứng minh mình xử án không sai, quan viên vội vàng sắp xếp người ra khỏi thành.
Cậu ta muốn đi nói với những người tị nạn khổ sở rằng những chiếc lá mục này không thể ăn được, ăn vào sẽ chết, và cậu ta phải đi cứu bọn họ.
Trong lòng cậu ta tức giận không thôi. Một đám dân ngu muội! Chỉ vì một người đáng thương thì có thể tha thứ hết mọi tội lỗi sao?
Thi Khê đi theo sau đám đông, tham gia vào cảnh náo nhiệt.
Vào đêm trăng sáng sao thưa, một đám người đông đúc cầm đuốc chiếu sáng tiến đến nơi các lều lán dựng thành từng đám ở trại tị nạn.
Những người tị nạn bụng đói cồn cào giờ đây đều đang tụ tập quanh một nồi canh, khi thấy đám đông đến, họ hoảng hốt đứng dậy.
Đầu tiên, quan viên sai người trực tiếp lật đổ nồi trên đống lửa.
Mặt mũi mọi người tái mét, không hiểu chuyện gì, khóc lóc cầu xin.
"Đại nhân tha mạng."
Quan viên nghiêm mặt nói: "Các người biết mình đang ăn cái gì không?!"
"Tên phu xe bán lá mục cho các người có lòng dạ xấu xa! Đồ này độc chết người!"
Cậu ta giơ tay lên, ra lệnh cho thuộc hạ: "Đi, theo ta đốt hết những chiếc lá đó."
Cậu ta hết lòng vì dân, làm việc quyết liệt, nhưng khi quay người lại, đột nhiên có người phát ra tiếng khóc tuyệt vọng thảm thiết.
Một cụ ông run rẩy quỳ bò đến gần.
Trên khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn tràn đầy sợ hãi, mắt ông đỏ ngầu đầy tuyệt vọng.
"Không thể đốt, đại nhân, không thể đốt mà."
Già, trẻ, gái, trai sau lưng ông cũng nghẹn ngào khóc lóc thảm thiết.
"Đại nhân, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi."
"Các ngươi cầu xin ta làm gì?"
Quan chức nhíu mày, quở trách: "Đây là vật cực độc, ăn nhiều sẽ chết. Các ngươi có hiểu không, ta đang cứu các ngươi!"
Cụ ông lộ ra một nụ cười vừa khóc vừa cười: "Tôi hiểu."
Quan viên: "Hiểu rồi còn không chịu buông tay? Tên phu xe đó lợi dụng các ngươi là người xứ khác, kiến thức hạn hẹp, không biết thứ này có độc ——"
Cụ ông run rẩy giật giật môi khô nứt, nói: "Tôi biết."
Quan viên im lặng, những lời sau đó hoàn toàn không thể thốt ra. Cậu ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cụ ông.
Cụ ông vẫn giữ nụ cười hèn mọn, vừa giống như đang khóc mà cũng như đang cười, trong mắt lấp lánh nước mắt.
"Đại nhân, một văn tiền mua một phần lương thực, tôi biết nó có độc."
"Nhưng con người sẽ đói. Cảm giác chết đói còn khó chịu hơn."
"Đại nhân, tôi biết."
Sắc mặt quan viên tái mét, loạng choạng lùi lại vài bước, cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy.
Thi Khê giơ đuốc lên cao, mặt không cảm xúc đứng giữa rừng.
Ba ngày sau, Tông Chính Tuyền trực tiếp đến quán trọ tìm cậu.
"Thi Khê, Thần Nông đồng ý gặp ngươi rồi!"
Thần Nông tiền nhiệm đã bị Đỗ Thánh Thanh giết chết hai mươi năm trước. Thần Nông mới kế nhiệm là vị Nông Thánh cao tuổi nhất trong Thần Nông Viện, đã sống khoảng hơn ba trăm tuổi.
Thi Khê và ông ta gặp nhau trong cấm địa.
Thần Nông già nua như một gốc cây mục nát ngồi trên một tảng đá. Ông mặc áo choàng màu xám nâu, thân hình gầy gò như cành cây, mái tóc hoa râm trông như lá.
Khi thấy Thi Khê, trong mắt Thần Nông lóe lên một thoáng tâm tư phức tạp. Sau đó, ông trực tiếp nói thẳng vào điểm chính: "Nói đi, mục đích của cậu là gì?"
Thi Khê cũng không giấu giếm, trực tiếp lấy hạt châu xuất xứ từ Lâu Lan kia ra, đặt vào lòng bàn tay.
"Ta muốn giao dịch với Thần Nông Viện."
"Gần đây ta bị thương nặng, linh khí trong đan điền bị rối loạn, cần phải có thần khí để thanh tẩy."
"Nhưng【 Phù Tang 】hiện đang trong tình trạng nguy cấp, sức mạnh đã không đủ để giúp ta ổn định đan điền."
"Vì vậy ta muốn mượn【 Xuân 】, một cây thần khác của Nông gia các người để sử dụng."
Thần Nông giơ bàn tay gầy guộc ra, những đường gân xanh nổi lên trên đó như vỏ cây gồ ghề, vuốt nhẹ qua hạt châu kia.
Giọng ông không lộ vẻ vui hay giận.
"【 Xuân 】? Khẩu khí của cậu không nhỏ đâu, ngay cả các đệ tử của Thần Nông Viện cũng chẳng có mấy người từng thấy【 Xuân 】."
Thi Khê: "Vì vậy mới nói là giao dịch. Thần Nông các hạ, ta có thể giúp các người chữa trị Phù Tang."
Thần Nông ngẩng đầu, vẻ hỗn độn trong mắt như màu sắc nguyên thủy của đất đai.
"Giúp chúng ta, chữa trị Phù Tang?" Ông nhẹ nhàng lặp lại lời nói của Thi Khê.
Sau đó, ông cười bình tĩnh rồi nói:
"Được, ta đồng ý với cậu."
Thi Khê thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thần Nông nói: "Việc sử dụng thần khí thuộc hệ thổ để chữa lành gốc rễ của Phù Tang không phải là chuyện dễ dàng, cậu phải xuống dưới lòng đất."
Thi Khê: "Ngài cứ nói."
Thần Nông nói tiếp: " Mặc dù cây ngô đồng đứng vững, nhưng tâm của nó đã trống rỗng. Phù Tang cũng tương tự như vậy, tâm của nó trống rỗng, cậu phải vào bên trong, tìm ra gốc của nó, sau đó cắt bỏ phần đã mục nát và dùng đất mới để nuôi dưỡng."
Thi Khê gật đầu: "Được."
Thần Nông: "Phù Tang hiện giờ đang trong tình trạng nguy kịch, sức mạnh của nó vô cùng hỗn loạn, cậu chắc chắn muốn mạo hiểm như vậy sao?"
Thi Khê: "Ta chắc chắn."
Khi ở Vân Ca, cảm xúc của cậu rất dễ bị tác động bởi môi trường xung quanh.
Chỉ một cơn mưa xuân kéo dài không dứt cũng đủ khiến cậu cảm thấy phiền muộn.
Nhưng bây giờ, ở Thước Đô, Thi Khê nhìn mọi thứ như thể chúng bị ngăn cách bởi một lớp băng, có lẽ như Tông Chính Tuyền đã nói, cậu đã hoàn toàn trở thành một người đứng ngoài quan sát.
Thực ra, đây là một chuyện tốt.
Vì thực ra, đây vốn chẳng phải là một thời đại tốt đẹp gì.
Trong lòng cậu biết rõ Phù Tang đã không thể cứu sống được nữa.
Tuy nhiên cậu vẫn sẵn lòng phối hợp với Thần Nông Viện, giả vờ kéo dài chút thời gian cho nó.
Ngày thứ ba, Thi Khê cầm theo cát vàng từ di tích Lâu Lan, chuẩn bị đi tu bổ Phù Tang.
Tối đêm hôm đó, Triệu Vương tổ chức một bữa tiệc trong cung để tiễn biệt các sứ giả của Bách Gia Chư Tử.
---Editor có lời muốn nói---
2', cái vụ gả vợ cho Thất điện hạ thì +1 hố đã đào cho anh Q giấu tên
Anh Q: Tôi là nạn nhân của Thiếp Tại Sơn Dương :angry:
À đâu, nhưng mà nước Vệ hẹo rồi sao con khỉ gầy kia vẫn nghe lời đồn đãi z??? hố thật hả
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro