1
Bài hoá học hóc búa,
liệu tôi có thể đánh cược vào bản thân?
────────────────
Lâm Phúc Khang nhíu mày nhìn chằm chằm vào đề bài môn Hóa học nâng cao đang nằm trước mặt. Phòng học yên ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng bút sột soạt và chiếc đồng hồ treo tường tích tắc từng giây trôi qua. Bài tập hôm nay là do chính cô Kim Dung hay còn được học sinh gọi với cái tên "Phượng Tím" - giáo viên khó tính bậc nhất trường, giao cho – một đề bài được mệnh danh là "hạ gục cả lớp chỉ trong một tiết".
Khang cắn bút. Cô từng nghĩ mình sẽ không bao giờ chạm được đến trình độ của Huỳnh Bửu Trung – tên con trai luôn đứng đầu lớp, ánh mắt lạnh như băng và nụ cười nhạt chỉ dành cho bảng tuần hoàn hóa học. Cậu ấy đúng kiểu người khiến người khác vừa khâm phục vừa... muốn đấm một cái cho hả giận. Còn cô – Lâm Phúc Khang – là đứa con gái từng bị gán mác ngổ ngáo, nghịch ngợm, học hành làng nhàng. Nhưng mấy ai biết được, bên trong vẻ ngoài bất cần ấy là một tâm nguyện lớn hơn cả những trò quậy phá – giấc mơ trở thành bác sĩ, để không bao giờ phải đứng nhìn người thân đau đớn mà bất lực nữa.
"Sau một thời gian điện phân 200 ml dung dịch CuSO4 với điện cực graphit, khối lượng dung dịch giảm 8 gam..." – Khang lẩm bẩm. Mỗi một dòng chữ trên đề bài như một trận thử thách. Cô đã học suốt đêm, nghiền ngẫm từng phản ứng, thuộc từng phương trình điện phân, đánh dấu hàng tá ghi chú lên vở học. Không phải để điểm cao. Mà là để vượt qua Bửu Trung – để một lần, cô có thể đứng ở vị trí mà cậu luôn chiếm giữ. Danh xưng "quái vật hóa học" – nghe có vẻ trẻ con, nhưng với cô, đó là mục tiêu.
Ánh mắt vô thức liếc sang bên trái – nơi Bửu Trung đang ngồi, tay lướt nhẹ trên trang giấy, ánh mắt chuyên chú, hàng chân mày khẽ nhíu lại như đang tính toán điều gì đó phức tạp hơn cả đề. Không một chút lúng túng. Không một chút chần chừ. Phúc Khang siết chặt tay, hít một hơi sâu. Cô sẽ đánh cược. Không phải vì một cái tên trên bảng thành tích, mà vì lời hứa với chính mình năm mười bảy tuổi. Cô không muốn là gánh nặng. Cô muốn gia đình tự hào. Dù chỉ một lần thôi, cô muốn nghe ba mẹ khoe về mình với hàng xóm, muốn bạn bè nhìn cô bằng đôi mắt tự hào cùng lòng kiêu hãnh. Và để làm được điều đó – cô phải thay đổi. Phải chiến đấu. Phải thắng.
Dưới đầu bút, từng phương trình hiện ra – chập chờn lúc đầu, nhưng dần rõ ràng. Cô cảm nhận được mình đang hiểu vấn đề. Một cảm giác rất lạ, rất mới, nhưng đầy phấn khích. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bản thân không phải là kẻ chạy sau nữa. Lần đầu tiên, cô không chỉ học để đuổi theo Trung, mà là học để chiến thắng bản thân mình.
Cuối tiết, khi tiếng chuông vang lên, cô Kim Dung thu bài. Bửu Trung đứng dậy, liếc nhẹ về phía cô – ánh mắt không có vẻ khinh thường như trước, chỉ là một cái nhìn... mang chút bất ngờ. Khang không biết cậu nghĩ gì, và cũng không quan tâm. Cô nhìn vào tờ giấy của mình – đầy kín công thức, đầy kín suy nghĩ. Lòng nhẹ bẫng.
Liệu lần này, cô có thắng?
Có thể không. Nhưng ít nhất, cô đã dám cược.
Và đó là điều khiến Phúc Khang khác với ngày hôm qua.
Cuộc chiến hóa học – chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro