Nhẹ nhàng

Dưới tán cây cổ thụ to lớn, bóng lá đan xen nhau thành từng mảng sáng tối như tấm rèm thiên nhiên dịu dàng che chở. Ánh trăng lấp loáng qua kẽ lá, khẽ rọi xuống người đang ngồi bên gốc cây. Trên tay cậu là vài trang giấy cũ, góc giấy hơi nhàu như đã qua nhiều lần chạm khẽ. Mỗi nét chữ, mỗi lời ca đều được viết bằng tất cả sự chân thành trong lòng, như thể từng câu hát ấy chính là hơi thở của đêm nay.

Giọng hát khẽ cất lên — trong veo, dịu dàng, nhưng ẩn chứa điều gì đó rất sâu, rất xa. Âm thanh ấy vang trong không gian tĩnh lặng, lan theo làn gió đêm, lướt qua những phiến lá rồi tan vào bầu trời mờ ảo ánh bạc. Tiếng hát ấy khiến cả khung cảnh như cũng lắng lại, mềm đi, và trở nên yên ả lạ thường. Tựa như ánh trăng cũng ngừng chảy, chỉ còn tiếng hát ngân lên, êm ái và tha thiết như một dòng suối chảy trong tim.

Từ xa, một người khác vẫn đang lặng lẽ ngồi đó, tay cầm cây cọ, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của người dưới gốc cây cổ thụ. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người kia, khiến từng đường nét trở nên mềm mại mà sáng ngời, vừa thanh khiết vừa gần gũi. Anh khẽ nhúng cọ vào màu, tô thêm một đường thật nhẹ — mỗi nét cọ đều run rẩy, không phải vì gió lạnh, mà vì trái tim đang đập rộn trong lồng ngực.

Anh chẳng biết mình đang họa lại gương mặt của người kia hay chỉ đang cố giữ lại giây phút này — khoảnh khắc mà tiếng hát và ánh trăng giao hòa, khiến cả thế gian như chỉ còn hai người. Mỗi khi ánh mắt ấy khẽ ngước lên, dừng lại nơi anh, tim anh lại khẽ chao nghiêng. Cái nhìn ấy dịu dàng quá, giản dị mà sâu thẳm, khiến tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Anh muốn cất tiếng gọi, muốn nói ra cảm xúc đang sôi sục trong lòng, nhưng lại sợ rằng chỉ cần một lời thôi, sự yên bình ấy sẽ tan biến. Thế nên, anh cứ im lặng mà tiếp tục họa, tay run nhẹ trên khung vải, còn trái tim thì dần lạc trong từng nét cọ.

Càng vẽ, anh càng thấy mình không còn kiểm soát được — bởi người kia cứ ngân nga hát, từng tiếng như luồn sâu vào tâm trí, đánh thức những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu. Bức tranh dần hoàn thiện, nhưng tâm anh lại hỗn loạn. Anh sợ rằng nếu vẽ thêm, nếu để ánh trăng trôi thêm một khắc nữa, người ấy sẽ đứng dậy, ôm đàn và những tờ bản thảo rời đi, để lại anh cùng bức tranh chưa kịp nói hết lòng mình.

Anh đặt cọ xuống, khẽ ngồi gần lại. Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là hơi thở. Tiếng hát vẫn vang, êm ái như ru ngủ cả đêm dài. Cậu kia vẫn hát, không hay biết có một ánh mắt đang dõi theo mình đầy say mê. Rồi anh khẽ tựa vai vào, chạm nhẹ như sợ phá vỡ không gian mong manh này.

Gió đêm mơn man, mùi cỏ, mùi đất, và mùi hương thoang thoảng từ mái tóc người kia quyện vào nhau, khiến anh muốn nhắm mắt lại, để cảm nhận rõ hơn. Tiếng hát cứ thế trôi, nhẹ và sâu, tựa như đang kể về một giấc mộng cũ mà người nghe chỉ muốn đắm chìm mãi trong đó.

Anh không còn biết đâu là mộng, đâu là thật. Chỉ biết rằng, mỗi lần người ấy khẽ cúi đầu, môi khẽ mấp máy theo lời ca, tim anh lại muốn nổ tung. Một vẻ đẹp giản dị, không tô vẽ, nhưng lại khiến anh mê muội đến quên cả thực tại.

Rồi tiếng hát ngừng lại. Không gian như vỡ ra trong khoảnh khắc. Sự im lặng tràn về, đầy đặn và nặng nề. Người kia khẽ thở ra, đôi môi hơi khô vì những câu hát dài. Anh nhìn, rồi như bị điều gì đó thôi thúc, không còn kìm nén nổi.

Anh tiến gần hơn — từng chút, từng chút một. Mọi âm thanh đều mờ dần, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở giao hòa. Anh cúi xuống, khẽ chạm môi mình lên bờ môi ấy — nhẹ thôi, rất nhẹ, như sợ làm tan đi ánh trăng, làm vụn tiếng hát còn vương trong gió.

Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi, nhưng dài hơn cả một giấc mơ. Trong hương gió đêm và ánh trăng bạc, dường như cả thế gian đều ngưng lại — chỉ còn hai trái tim đang khẽ hòa cùng một nhịp.

Thời gian như tan ra trong gió như một cánh hoa mỏng rơi vào mặt hồ. Không ồn ào, không vội vã — chỉ là một thoáng chạm nhẹ, nhưng đủ để cả hai đều cảm nhận được sự run rẩy len lỏi trong tim.

Anh khẽ lùi lại, ánh mắt còn chưa dứt khỏi bờ môi kia. Dưới ánh trăng, người ấy vẫn lặng im, không trách, cũng không tránh. Chỉ khẽ nhìn xuống, bàn tay siết nhẹ lấy những tờ giấy cũ như muốn giữ lại một điều gì mong manh đang dần tan giữa đêm.

Gió khẽ thổi qua, làm mấy cánh hoa dại dưới gốc cây rung rinh, vài cánh lìa cành rồi đáp nhẹ xuống nền đất. Anh vô thức cúi xuống, nhặt lấy một bông nhỏ, cánh mỏng và trắng ngần như ánh trăng. Một thoáng ngập ngừng, rồi anh đưa tay cài lên mái tóc người kia — động tác chậm rãi, dịu dàng, như sợ làm rơi mất thứ gì đang đẹp đẽ nhất trong đêm.

Bông hoa khẽ rung, vướng vào mấy sợi tóc mềm. Người hát ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh ánh trăng, môi cong thành một nét cười rất khẽ. Cậu chẳng nói gì, chỉ nghiêng đầu một chút, để cho bông hoa yên vị nơi đó. Cử chỉ ấy làm tim anh bỗng nhẹ bẫng — như thể chỉ riêng khoảnh khắc này, cả thế giới đều yên lặng để dành cho hai người.

Anh không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng nghiêng mình, khẽ ôm lấy người vẫn còn ôm đàn trong tay. Cây đàn gỗ chạm vào ngực anh, phát ra âm thanh trầm nhẹ, như nhịp tim đang hòa cùng nhịp thở. Mùi gỗ, mùi tóc, và hương đêm quyện lại, khiến anh chỉ muốn giữ nguyên tư thế ấy mãi — yên tĩnh, ấm áp, không cần lời nào cả.

Gió đêm lướt qua, mang theo mùi cỏ non, mang theo tiếng lá chạm nhau rì rào. Dưới bóng cây cổ thụ, ánh trăng vẫn chiếu xuống, phủ lên cả hai lớp sáng dịu dàng như tấm chăn mỏng. Người hát khẽ tựa vào anh, để mặc cho tiếng đàn gỗ khẽ ngân theo hơi gió, dịu êm như lời ru.

Không ai nói, cũng chẳng cần nói. Bài ca còn dang dở, bức họa chưa hoàn thành, nhưng ánh trăng đêm nay đã vẽ nên một khung cảnh trọn vẹn nhất — nơi lời hát, nét cọ, và một bông hoa nhỏ hòa làm một trong yên lặng.

Ánh trăng dần trôi về phía rặng núi xa, để lại khoảng trời nhạt dần sắc bạc. Trong lòng anh vẫn còn đọng lại hơi ấm của khoảnh khắc ấy — của bờ vai, của nụ cười, của bông hoa trắng đang khẽ rung trong tóc người kia.

Cậu đã thôi hát, chỉ im lặng vuốt nhẹ dây đàn, để âm thanh cuối cùng tan dần trong gió. Đêm mỏng manh như sắp tàn, nhưng nơi đây vẫn còn nguyên vẹn một yên bình chẳng thể gọi tên.

Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh chạm vào tán lá, anh khẽ mở mắt — người kia đã ngủ yên trên vai anh, hơi thở đều và nhẹ. Cánh hoa trắng đã rơi xuống, nằm yên giữa hai người, như dấu lặng cuối cùng của bản nhạc đêm nay.

Góc tâm sự:
- Thật sự là một đoạn tớ viết hơi dài nên mọi người đọc thấy khó chịu hoặc lặp ý nhiều quá thì mn góp ý cho tui nha. Cảm ơn mọi người nhiều lắm ạ💖

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro