Chương 12 (H)

Lời editor: Cảnh báo xôi thịt nha cả nhà!!!!!!!

------------------

“Vừa rồi gã chạm vào nơi nào?”

Vừa mới vào cửa, Biện Khánh Hoa tùy tay đem túi mua hàng hướng bên cạnh ném, đem Trần Đình Hiên đè ở trên tường tinh tế mà hôn.

Trần Đình Hiên ngẩng đầu lên tới thừa nhận cái hôn đó, cậu biết lúc này hắn đang nổi nóng, ở bên nhau gần tám năm, dĩ nhiên là ăn ý vô cũng, cũng không ai hiểu rõ tính cách của Biện Khánh Hoa bằng cậu.

Cậu hàm hồ mà trả lời: “Ừm…… Cổ.”

“Còn ở đâu nữa?” Biện Khánh Hoa nghe vậy, cúi người ở trên cổ cậu vừa liếm vừa cắn, như là biểu thị công khai chủ quyền.

Trần Đình Hiên ôm đầu hắn, thở dốc nhớ lại.

“Tay….”

“Hết rồi?”

Chắc là hết rồi đi, ai biết được.

Trần Đình Hiên nhắm mắt lại, chỉ thấp thấp mà “Ừm” một tiếng, tùy ý Biện Khánh Hoa ở trên người châm ngòi thổi gió. Cơ thể này có phúc bị hắn dạy dỗ đến dị thường mẫn cảm, tay hắn cách quần áo ấn lên quả anh đào bên trái, mang theo chút tàn nhẫn mà xoa nắn. Trong chốc lát liền có thể là Trần Đình Hiên phát điên

“Ưm…… Anh, bên kia cũng muốn……”

Bị người ấn ở trên tường như thế thật sự là không dễ chịu, Trần Đình Hiên vặn vẹo eo, cảm thấy vách tường cộm đến sau lưng có điểm đau. Nhưng Biện Khánh Hoa lại không thấy như vậy, đặc biệt còn mềm như bông mang theo chút tình dục mở miệng nói: “Đau……”

Biện Khánh Hoa nâng mông đem cậu bế lên, thân thể đột nhiên rời khỏi mặt đất làm Trần Đình Hiên sợ hãi kêu một tiếng, tay đặt trên vai Biện Khánh Hoa liền như thế bị khiêng lên lầu, ném lên cái giường lớn phủ drap bằng nhung.

“Chờ, chờ một chút……” Trần Đình Hiên một phen đẩy ra nam nhân ở trên người hôn mình, Biện Khánh Hoa có chút bất mãn mà nhíu nhíu mày.

“Làm sao vậy?”

Trong giọng nói của hắn tràn ngập tình dục, hắn nhìn về phía cậu, trong mắt hiện lên tia bất mãn vì bị cắt ngang.

Trần Đình Hiên quả thực muốn che mặt lại. Cậu biết Biện Khánh Hoa sót ruột, cậu cũng là nam nhân bình thường, bị người khiên khích thành như vậy sao có thể không có phản ứng, nhưng vẫn cứ là theo nguyên tắc an toàn hỏi hắn: Bôi trơn mới mua lúc nãy anh có mang lên không?”

“Không có,” Biện Khánh Hoa nghĩ nghĩ, hắn sốt ruột nhưng vẫn không thể làm cậu bị thương, vì thế hắn đứng dậy hướng dưới lầu đi: “Anh đi lấy.”

Trần Đình Hiên nằm trên giường một mình, chờ người yêu mang bôi trơn quay lại thực sự nhàm chán, vật bên dưới trướng đến phát đau. Cậu nghĩ nghĩ, vì muốn lấy lòng người yêu còn đang nổi nóng, nhanh nhẹn cởi sạch hai món trói buộc cuối cùng, ngón tay run rẩy tự anh ủi.

“A……”

Trần Đình Hiên phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái rên rỉ, cậu tự an ủi chính mình, trong miệng lại gọi tên Biện Khánh Hoa. Chờ tới khi Biện Khánh Hoa quay lại thì cảnh tượng nhìn thấy chính là cậu quỳ gối trên giường tự an ủi, lại còn hỗn loạn gọi tên mình.

Máu lập tức dồn xuống, hắn cảm thấy cổ họng có hơi rát.

Đem cửa phòng đóng lại, đi tới bên cạnh Trần Đình Hiên đã rơi vào hố sâu tình dục, cả người đều hồng, Biện Khánh Hoa nghe thấy giọng mình khàn đến đáng sợ: “Tự mình chơi thoải mái không?”

Bôi trơn bị hắn tùy ý mà ném ở trên giường, Biện Khánh Hoa đè Trần Đình Hiên ra hôn, ngón tay dọc theo eo tuyến trượt xuống, cậu ở giữa những mơ màng cảm thấy bộ quần áo của Biện Khánh Hoa thực sự vướng víu, duỗi tay sờ lên dây quần, muốn lột hết mớ vướng bận này.

Hắn chú ý tới động tác của cậu, khẽ cười một tiếng, hơi hơi đứng dậy đem quần áo cởi sạch. Hắn lại cúi ngời hôn cậu, ngón tay duỗi tới huyệt khẩu, nơi này bởi vì hôm qua hoạt động hết công suất nên vẫn còn mềm mại, Biện Khánh Hoa lấy một ít bôi trơn ra tay, hơi tìm tòi đi vào.

“A…… Ha a……”

Hậu huyệt có dị vật tiến vào, Trần Đình Hiên đầu tiên là nhíu nhíu mày, theo sau đó là thoải mái rên rỉ. Cậu nâng tay vòng qua cổ Biện Khánh Hoa, mở mắt nhìn mặt người yêu, hưởng thụ biểu tình hắn vì cậu làm tiền hí, là ẩn nhẫn, là tràn ngập tình dục.

Khi ngón tay thứ ba khó khăn đi vào, Trần Đình Hiên cũng đã chịu không nổi. Cậu đè lại cánh tay Biện Khánh Hoa, thở hổn hển: “A……. Anh, có thể, vào, vào đi……”

Biện Khánh Hoa có chút lo lắng: “Em thực sự có thể? Anh không muốn làm em thương.”

“Ừm……” cảm giác hư không nơi hậu huyệt dần nảy lên trong lòng Trần Đình Hiên, cậu dự vào bên tai hắn, “Anh, vào đi……. Em muốn anh………”

Một câu này thôi, đủ làm Biện Khánh Hoa phát điên.

Thời điểm Biện Khánh Hoa động thân tiến vào, Trần Đình Hiên không khỏi hét lên một tiếng.

Ngay sau đó Trần Đình Hiên chậm rãi mở hai mắt, nhìn Biện Khánh Hoa ở trong cơ thể mình thong thả luật động, hai người đã làm vô số lần, thân thể cũng thích ứng lẫn nhau, cậu không hề kìm nén tiếng rên rỉ của mình, theo va chạm của hắn, cậu càng lúc càng thêm lớn tiếng.

“A…..Ha a, anh thật lớn…..”

Cậu cũng không keo kiệt lời khen đối với người yêu lớn tuổi hơn mình, Biện Khánh Hoa nghe xong càng thêm hung ác mà tiến công, Trần Đình Hiên sảng khoái đến da đầu tê dại, tay không tự giác mà ông lấy sau lưng hắn. Cậu nhìn Biện Khánh Hoa, trên mặt hắn lúc này phủ một tầng mồ hôi mỏng, cặp mắt mang theo tình yêu vô tận dành cho cậu, còn có mỗi khi đỉnh lộng đến càng sâu lại càng cảm nhận được sảng khoái.

Cậu đã yêu chết dáng vẻ này của Biện Khánh Hoa.

Vì thế cậu đem tất cả giao cho hắn, mặc hắn cùng mình lâm vào đại dương tình dục, cậu càng kêu lớn tiếng, hắn cũng càng thêm ra sức.

“Ha…… Anh, em hình như…… sắp không được rồi…….. Ưm……..”

Dưới thân truyền đến khoái cảm làm Trần Đình Hiên ôm sát Biện Khánh Hoa, móng tay cắm vào phía sau lưng. Mỗi lần hắn đỉnh lộng đều là đỉnh tới khối thịt mềm kia, mỗi lần tiến công lại càng thêm hung mãnh, như thể muốn đem Trần Đình Hiên làm chết trên giường.

Trần Đình Hiên thét chói tai, đứt quãng mà bắn ra, tinh dịch dính trên bụng Biện Khánh Hoa. Cậu còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cao trào, dưới thân lại bắt đầu một vòng đỉnh lộng mới, hắn hướng tới nơi sâu nhấ, độc chiếm địa phương chỉ có hắn mới có tư cách chiếm hữu.

“Ha a……” Trần Đình Hiên đã có chút ý loạn tình mê, thừa nhận đỉnh lộng càng lúc càng nhanh của người nọ, hỏi hắn, “Anh còn giận sao? A……”

Biện Khánh Hoa cúi người hôn cậu, nhanh chóng mà đưa đẩy hơn mười cái sau đó tiết tất cả trong cơ thể Trần Đình Hiên, cậu run lên vì nóng nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại cái hôn của hắn.

“Không giận.” Biện Khánh Hoa thấp giọng nói.

Trần Đình Hiên thở dốc, hưởng thụ dư vị sau cao trào, đồ vật của Biện Khánh Hoa vẫn còn lưu lại trong cơ thể cậu, làm cậu có một loại cảm giác thõa mãn cực điểm. Chỉ có giờ phút này, cậu mới rõ ràng chính xác cảm nhận được, Biện Khánh Hoa thuộc về cậu.

- Tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro