Chương 14-4: Đại Đông Sơn
Sự yên bình trong cung điện bị phá vỡ.
Ánh kiếm soi sáng thế giới đen tối, những viên gạch xanh dưới chân từng tấc từng tấc vỡ vụn, những bức tường đỏ cổ xưa giờ đã trong tình trạng đổ nát.
Nhưng không có ai bị tiếng động này hấp dẫn. Suy cho cùng, đây là cuộc đấu tranh giữa hoàng tử và hoàng đế.
Một khi hành động đã được thực hiện thì không còn lối thoát.
Phạm Nhàn bước đi vài bước, dựa vào thanh kiếm để giảm bớt chút sức lực, y miễn cưỡng đứng yên trước khi phun ra một ngụm máu. Vừa rồi y dựa vào kỹ năng độc đáo của mình để đón đòn tấn công của Hoàng đế, đương nhiên phải trả giá là gãy rất nhiều xương.
Thanh kiếm của Ngụy đế bị nứt một đường nên Phạm Nhàn chỉ có thể bỏ kiếm.Y không biết mình có thể chịu đựng được bao nhiêu đợt công kích nữa. Hoàng đế không có ý định dừng lại, và y cũng vậy.
Lúc này gạch ngói nhuộm đỏ máu, Phàn Nhàn ủ rũ đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn bóng dáng Hoàng đế bệ hạ dần dần đi vào.
Hoàng đế bước về phía trước, từ từ sắp xếp lại khí lực bá đạo trong cơ thể, khí của hắn đang có dấu hiệu bất ổn.
Đối với hắn mà nói, kết quả đã được định đoạt, vấn đề là phải đối phó Phạm Nhàn như thế nào.
Lúc này một bóng trắng xuất hiện, Hải Đường quét tới phía sau Khánh Đế , dùng toàn bộ tu vi của mình để ném thanh kiếm của Phạm Nhàn vừa quăng ra về phía Khánh Đế, rồi chạy đi thật xa để tránh sự bùng nổ của khí từ Khánh Đế .
Giữa chớp nhoáng và thiểm điện, Phạm Nhàn lao đến nhận kiếm mới. Cùng lúc đó, nắm đấm của Hoàng đế đang đến gần.
Y thực sự không thể thoát khỏi cú đấm này.
Phạm Nhàn bay về phía sau như một cái bao tải cũ, đâm vào ba bức tường khiến chúng đổ nát.
Thân thể y vốn đã nát vụn, nhưng y vẫn còn có chút ý thức cuối cùng, nhìn Hoàng đế bệ hạ đang đi đến, ý rút trường kiếm xuyên qua ngực hắn, còn hắn như kẻ chiến thắng đi về phía y.
Phạm Nhàn bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, lời nói lẫn máu, lời nói không rõ ràng.
Nhưng y biết, Hoàng đế bệ hạ có thể nghe được.
"Bằng cách này, Bệ hạ sẽ bất khả chiến bại và từ nay trở đi sẽ thống trị thế giới."
Hoàng đế bệ hạ làm sao có thể không hiểu, khi sờ vào vết thương trên ngực, tay hắn đỏ bừng và nhớp nháp. Vết thương nhìn có vẻ nguy hiểm nhưng đối với Đại tông sư lại không gây tổn hại gì, hắn chỉ thấy trong lòng lạnh buốt.
Đó chỉ là cuộc chiến giữa hai người, thanh kiếm tranh khỏi điểm yếu hại và những lời cuối cùng của y thế hiện việc ý vốn không có ý định sống sót.
Khánh Đế không còn có thể che giấu sự tức giận của mình: "Phạm Nhàn, em muốn chết trong tay ta, nhưng ta không muốn em chết."
Những lời này là không cần thiết, Phạm Nhàn đã bước một chân vào cổng địa ngục. Y đã đạt đến giới hạn của những gì y có. Lúc này, y đã bất tỉnh.
"Không dễ dàng như vậy, An Chi ." Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi.
Trên quảng trường trước cung điện, không thể phân biệt được đó là máu của ai, chỉ vào lúc này máu mới thực sự hòa quyện vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro