Hoàng đế bệ hạ cúi đầu, im lặng nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ, giống như nhìn sức sống của Phạm Nhàn tàn lụi vào ngày nổi loạn, nhưng bây giờ, Phạm Nhànvẫn còn sống và thậm chí còn không chút do dự nhìn hắn.
Giống như đời trước.
Cuối cùng trên khóe môi hoàng đế hiện lên một nụ cười mỉa mai. Tội phản quốc còn chưa bị trừng phạt, hắn đương nhiên không thể làm theo ý muốn của Phạm Nhàn như vậy.
Ngày Đan Bá Hầu nổi dậy, hoàng đế bệ hạ lặng lẽ đứng trước mặt Phạm Nhàn hồi lâu, nhìn tướng quân ngã xuống vũng máu, sắc mặt tái nhợt.
Hoàng đế luôn tàn nhẫn với kẻ thù của mình. Lúc này, hắn hẳn là nên nhìn Phạm Nhàn chết đi.
Chỉ là hắn không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại đạt đến trình độ này, lại một lần nữa đứng về phía đối diện của hắn? Được muôn vàn sủng ái, nổi danh, Phạm Nhàn còn có cái gì không hài lòng! Sao y dám!
Hoàng đế bệ hạ dù sao cũng là phàm nhân, lại một lần nữa bị phản bội sẽ tức giận.
Nhiều năm sau, Hoàng đế nhớ lại kiếp trước, Phạm Nhàn cũng quyết đoán như vậy vì lợi ích của người thân và bạn bè mà dùng kiếm chống lại hoàng đế. Lúc đó An Chi thực sự rất ghét hắn.
Nhưng bây giờ Lão Ngũ vẫn chưa tới, pháp khí cũng không xuất hiện. Không có gì để nương tựa, tất cả đều dựa trên một ý niệm.
Phàm Nhàn chỉ muốn chết.
"Không dễ dàng như vậy đâu, An Chi"
Khi tỉnh lại sau cú sốc, y đã cạn kiệt toàn bộ sức lực.
Phạm Nhàn có thể than thở về sự vô thường của tự nhiên ở thế giới loài người, nhưng y không biết rằng mạng sống của y, vốn được treo bằng vô số dược liệu quý giá, lại có thể quyết định số phận của rất nhiều người.
Lúc này, hoàng đế chỉ hỏi: "Tội phản quốc phải làm sao?"
Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Theo luật, ta nên bị Lăng trì."
Nếu y sinh ra đã sai, thà từ bỏ máu thịt của mình để báo ân cho cha, nếu có thể loại bỏ được mối quan hệ huyết thống thì nỗi đau sẽ có thể chịu đựng được.
Tay áo rộng của hoàng đế vung lên tát thật mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của y..
Phạm Nhàn bị tát một cái, lúc này trên mặt cảm thấy đau rát, cười nói: "Nếu bệ hạ không thích thấy ta quá thoải mái, có thể áp đặt hình phạt gì?"
Những lời này tràn đầy khiêu khích, hoàng đế quả thực tức giận, bởi vì Phạm Nhàn nhìn thấy hai tay hắn nắm chặt, nhưng hồi lâu vẫn không thể nhận được một cái tát nào, cũng không biết hoàng đế đang nghĩ gì.
Im lặng hồi lâu, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên mở miệng: "Vì sao?"
"Bởi vì ta không thích." Phạm Nhàn quay đầu nhìn chằm chằm vào tấm rèm trên giường, cau mày nói: "Ta không thích thời đại này, cũng không thích Kinh Đô."
"Bản chất của một đứa trẻ, ấu trĩ."
Phạm Nhàn liếc mắt nhìn hoàng đế, bỗng nhiên mỉm cười: "Ta cũng không thích ngươi."
Lần này Hoàng đế bệ hạ không trả lời, ánh mắt lạnh lùng cơ hồ xuyên thấu Phàm Nhàn.
Phạm Nhàn ngừng nói.
Hoàng đế Bệ hạ chắc chắn sẽ được ghi nhớ trong sử sách, còn y là một vị thần nổi loạn và phản bội, sẽ chỉ phải gánh chịu nỗi ô nhục vĩnh viễn là tội giết vua và giết cha.
Y biết mình có tội.
Hoàng đế nhìn cung điện yên tĩnh ẩn giấu đầy bí mật này, cụp mắt xuống: "Sống trong yên bình thì lòng con cũng không yên ư." Đây là lần đâu tiên hoàng đế gọi y là con trước mặt những người khác.
Một lời của hắn dễ dàng khiến đám cận vệ xung quanh phải sợ hãi phải quỳ xuống, nhưng thực sự không có ai dám "chia sẻ nỗi lo" cho hắn.
Chỉ có Hồng công công mới có dũng khí hỏi xem sau này hắn nên đối xử với Phạm Nhàn như thế nào. Ông ta rất thông minh, hoàng đế không bao giờ thu hồi tước vị của Phạm Nhàn , cũng như không thay đổi tước vị của nhà họ Phạm.
"Mặc kệ con sống hay chết...." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
Hồng Trúc trong lòng oán hận, tự nhiên không dám thật sự suy diễn, bệ hạ định ngược đãi thiếu gia. Chắc chắn, trong vòng vài ngày, Hoàng đế đã ra lệnh cho các quan trong cung gọi Phạm Tư Triệt đến Vườn mai để uy hiếp Phạm Nhàn.
Trải qua dày vò như vậy, Phạm Nhàn biết lòng của hoàng đế khó lường.
Dù hắn có bước vào Mai Viện cũng chỉ ở lại trong chốc lát rồi nhẹ nhàng rời đi mà thôi.
Phạm Nhàn vẫn còn khó khăn khi di chuyển, nhưng với kinh nghiệm bị bệnh nhược cơ ở kiếp trước nữa, tình hình bây giờ cũng không còn khó khăn như vậy nữa. Ít nhất không có mùi hăng của thuốc khử trùng, và y không còn cô đơn chờ chết nữa.
Hoàng đế bệ hạ hiện tại mỗi ngày đều ở trong vườn Mai, im lặng xử lý chính sự, không nói chuyện với Phạm Nhàn, dường như để Phạm Nhàn tự lo liệu.
Lúc Phạm Nhàn có thể ra khỏi giường, trời đã là mùa đông.
Kinh đô có đợt tuyết rơi đầu tiên, hoàng đế bệ hạ đẩy Phàn Nhàn ngồi trên xe lăn đến ngự hoa viên để tận hưởng tuyết.
Trên tường cung điện, những bông tuyết trắng bay như lông mèo, điểm xuyết những tòa nhà cổ kính gạch xanh ngói đỏ. Một cành mai đông đứng kiêu hãnh, tỏa hương thơm thoang thoảng.
Những bông hoa mai đỏ rực phản chiếu trên tuyết, khiến vẻ mặt chán nản của Phạm Nhàn trông dễ chịu hơn. Vì vậy, y giơ tay lên, Hoàng đế bệ hạ quét sạch tuyết trên cành mai mùa đông và bẻ gãy cành hoa.
"Bông hoa này đáng để bẻ."
Phạm Nhàn cầm lấy cành mai và đột nhiên mất hứng thú.
"Trân trọng những ngày hoàng kim, đừng phụ thanh xuân tươi đẹp."
Bài thơ này lẽ ra không bao giờ được Hoàng đế thốt ra, Phạm Nhàn tự giễu Từ khi còn ở trong phủ y đã biết âm mưu, tuổi trẻ của y đầy tàn nhẫn, bất công làm sao có thể thương hại?
Vì sự bất mãn của y quá rõ ràng, làm cho Hoàng đế bệ hạ cau mày.
Phạm Nhàn được quấn chặt, phủ một bộ lông cáo đỏ rực, nửa khuôn mặt vùi xuống dưới, lộ ra lông mày và đôi mắt. Quả thực so với hoa mai trong sân còn đẹp hơn, cùng ngon hơn.
Ánh mắt Hoàng đế trở nên tò mò, lời nói cũng dịu đi một chút: "Nếu An Chi cứ ở trong cung, ta có thế chống đỡ cho ngươi."
Phạm Nhàn kinh ngạc liếc hắn một cái, lười biếng chỉnh sửa tay áo: "Vậy ta có nên cảm ơn bệ hạ không? Không có bệ hạ, ta thật sự cho rằng những người đó sẽ vô cớ giết ta."
Nụ cười của Hoàng đế bệ hạ dần dần nhạt đi.
"Thiên hạ anh hùng đều ở trong tay ta, nói rằng trong tay ta toàn bộ tài phú quyền thế, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi." Phạm Nhàn vội vàng nói: "Bệ hạ không coi trong người khác, chuyện này, ta coi trọng." Hoàng đế không nghĩ ra cách nào đáp trả lại y. Y hỏi tiếp "Có lý do gì không giết ta?"
Hoàng đế mỉm cười thay vì tức giận: "Ngươi thật tận tâm yêu cầu ta giết ngươi. Phạm Nhàn xứng đáng là tấm gương của một cận thần."
Phạm Nhàn lắc đầu, khàn giọng cười: "Những gì cần nói ta đều đã nói rồi, đều là sự thật, nhưng ngươi hình như không tin?"
Y nghiêng đầu như chợt nghĩ đến điều gì: "Nếu bệ hạ lo lắng về chú Ngũ Chúc, thần có thể cam đoan với ngài rằng chú ấy sẽ không ra tay."
Lời nói thật chân thành. Chỉ là quốc vương và y đã trải qua vô số lần đối đầu, tâm sự nên không ai dám tin tưởng hoàn toàn vào nhau.
"Phạm Nhàn, ta không tin em."
Hoàng đế dùng ngón tay bóp cổ vị đại thần trẻ tuổi của mình và hành động còn ngông cuồng như vậy. Hoàng đế suy nghĩ sâu xa, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo xoa xoa cổ họng Phạm Nhàn mấy lần, sau đó đưa bà tay tay vào trong quần áo của Phàm Nhàn, xoa đi xoa lại.
Chỉ còn một lớp da mỏng nâng đỡ khung người mỏng manh, và phần eo mỏng đến mức tưởng chừng như có thể bị gãy nếu dùng lực.
Phàn Nhàn mở to hai mắt không thể tin nổi: "Đây là bên ngoài!"
Mẹ kiếp hoàng đế! Ta tưởng ngài sẽ giết ta nhưng cuối cùng ngài lại muốn ngủ với ta?
Hoàng đế cuối cùng cũng cười nhẹ, hài lòng nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt Đan Bá Hầu rạn nứt: "Vậy thì sao?"
Khi tình yêu mãnh liệt dâng trào thì phải khiêu khích thôi.
"An Chi, đừng làm mất đi cảnh đẹp của khu vườn này."
Khi đó, khuôn mặt của Phạm Nhàn đỏ bừng vì mùi hoa mai, y phải chịu đựng mọi cử động dưới cơ thể, rên rỉ và không thể chửi bới.
Nó chắc chắn có vị ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro