Chương 5-3: An nhàn

Khánh Đế gõ ngón tay lên bàn nhưng không nói gì với sự đề phòng của Phạm Nhàn , hắn mỉm cười dịu dàng và nói: “Tại sao hôm nay ngươi lại nhập cung?”
Cứ làm như không phải ngươi ép ta đến ấy. Phạm Nhàn thầm chửi rủa trong lòng.
“Ta chỉ đến gặp bệ hạ thôi.”
“Gặp ta?” vẻ mặt Hoàng đế rất có hứng thú, “Ta không có ra lệnh này.”
Phạm Nhàn trợn mắt, tự tin chỉ ra: “Cho dù bệ hạ không nói, thần cũng nên hiểu thánh ý. Lần trước bệ hạ không phải muốn ta tới cung thường xuyên hơn sao?”
“Phạm Nhàn, ngươi đang lừa ta sao?” Khánh Đế cười nửa miệng ném bút mực.
Hầu công công vội vàng quỳ xuống trước mặt Phàm Nhàn, điên cuồng nháy mắt với Phàm Nhàn.
Phạm Nhàn trực tiếp không để ý đến hắn, vẻ mặt vô tội: “Ta sai sao?”
“Đúng vậy.” Khánh Đế ngửa người chỉ vào Phàm Nhàn: “Sao không thấy ngươi đeo viên ngọc đó?”
Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu.
Khánh Đế hừ lạnh một tiếng, nhìn thiếu niên càng lúc càng cúi đầu thấp hơn, trầm giọng nói: “Hôm nay ở trong cung ăn cơm.”
Phạm Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, quan sát biểu tình của hoàng đế, cẩn thận nói: “Bệ hạ, không ổn lắm…”
Khánh Đế lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nếu như vậy khi gặp ta mà không quỳ xuống, ngươi không nghĩ tới điều này.”
Phạm Nhàn há miệng muốn nói gì đó, nhưng Hoàng đế bệ hạ xua tay, tiếp tục cúi đầu xem xét chiếu thư.
Phạm Nhàn lập tức trầm mặc, biết hoàng đế bệ hạ đã quyết tâm.
Hoàng đế đã mất rất nhiều thời gian để duyệt lại tấu chương. Phạm Nhàn biết rằng văn kiện chính thức hàng ngày và các bản ghi nhớ đã đủ để Hoàng đế Bệ hạ phê duyệt cho đến tận đêm khuya. Nói cách khác, dù Hoàng đế có thể lực tốt, nhưng trong vòng vài năm nữa sẽ có người phải nằm xuống.
Phạm Nhàn lặng lẽ quan sát một hồi, chờ đợi có chút chán nản, đành ôm tay đi dạo quanh thư phòng.
Hoàng đế bệ hạ rất khoan dung, chỉ liếc nhìn Phạm Nhàn một cách tùy tiện, biểu thị rằng Phạm Nhàn có quyền làm như vậy.
Phạm Nhàn kéo cung của Hoàng đế cũng không có tác dụng, y kết luận rằng việc đó chẳng có gì thú vị, chỉ có thể ngồi cạnh Hoàng đế chơi một cách chán nản.
Khánh Đế vẫn cúi đầu, trong mắt hiện lên nụ cười.
Phạm Nhàn thực sự nhàn rỗi. Cuối cùng, y không thể chịu đựng được nữa nên xin Khánh Đế giấy bút và bắt đầu chép “Hồng Lâu”.
Tiểu hồ ly vẫn bình tĩnh, nhưng Khánh Đế lại ngơ ngác nhìn Phạm Nhàn .
Tính toán kỹ lưỡng, hơn mười năm nay hắn chưa từng thấy Phạm Nhàn như thế này.

Trước đây, khi Phạm Nhàn còn ở đây, Ngự thư phòng luôn náo nhiệt người ra vào.
Sau đó Đan Bá Hầu (Phạm Nhàn- đời trước nhận tước vị của Đan Châu nên gọi là Đan Bá Hầu) bị kết tội phản quốc, mọi người trong cung có liên hệ với y đều gặp nguy hiểm nên Hoàng đế bệ hạ căn bản không có ý định truy cứu sâu hơn.
Chỉ là hắn vẫn chưa quen với cảnh tượng vắng vẻ trong Ngự thư phòng.
Chỉ có Lý Thừa Bình, người trở thành Thái tử, âm thầm chế nhạo hắn khi nghe những lời bàn tán trong cung.
Tất cả mọi người trên thế gian đều biết, Hoàng đế bệ hạ là Thánh Vương, nhưng ai có thể chân chính biết được, lòng của Hoàng đế tàn nhẫn.
Người duy nhất có thể nhìn rõ đã chết, trước khi chết, y vẫn muốn bảo vệ muốn dân, nhưng sau khi chết, y đã phải chịu rất nhiều lời chỉ trích bằng lời nói bằng tấu chương, bằng hành động.
Những học giả cay nghiệt đó không bao giờ có thể tưởng tượng rằng Phạm Nhàn, kẻ phản bội mà họ khinh thường, đã cầu xin Hoàng đế bệ hạ trước khi nổi dậy, cầu xin Ngài đối xử với thiên hạ tốt hơn.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lý Thừa Bình đội vương miện của Thái tử, y quỳ xuống và nghe lời dạy của Hoàng đế, nhìn hắn chiều chuộng các phi tần bên cạnh.
Sau khi Mai phi tự sát vô cớ, Hoàng đế lại phong phi.
Những người khác chỉ cho rằng Hoàng đế bệ hạ muốn có thêm hoàng tử, nhưng khi Lý Thừa Bình nhìn thấy ánh mắt của vị phi tần mà bệ hạ yêu quý, trong lòng hắn trở nên lạnh giá.
Đôi mắt giống nhau quá.
Nếu không giống y, Hoàng đế làm sao có thể cho phép một phi tần nằm cạnh giường, chung chăn.
Lý Thừa Bình dù tức giận đến mấy cũng vẫn hít một hơi.Sư phụ của hắn đã dạy hắn rằng Hoàng đế Khánh Quốc là người khó đoán nhất.
Hoàng đế bệ hạ hẳn là hài lòng với thái tửhiện tại hắn là đứa con trai duy nhất mà Khánh Đế có.
Vì vậy, hắn không muốn truy hỏi Lý Thừa Bình: “Đi xuống.”
Sau khi mọi người rời đi, Hoàng đế bệ hạ vuốt tóc ái phi, khóe môi không cười: “Nàng còn quá nhỏ.”
Vị phi này còn ở độ tuổi thiếu nữ, nên vô cùng sợ hãi khi nhận được vinh dự này, nàng vội vàng cụp mắt xuống để mài mực cho Hoàng thượng, tự hỏi liệu mình có thể thêm một câu nói hay về áo bào đỏ và hương thơm mà bệ hạ ban cho hay không.
Hoàng đế mỉm cười không nói gì, ánh mắt chỉ tập trung vào nghiên mực.
Nó từng được đưa cho Phạm Nhàn , sau đó được Phạm Nhàn đặt trong Ngự Thư phòng, y thường sử dụng nó khi giải quyết các vấn đề quốc gia.
Theo lý mà nói, đồ đạc của kẻ phản bội không nên xuất hiện trước mặt hoàng đế. Chẳng qua là hạ nhân muốn xử lý, nhưng Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy, liền trực tiếp ra lệnh kéo xuống đánh chết.
Khánh Đế trầm ngâm hồi lâu rồi gọi người đến hỏi: “Sao lại hoảng hốt?”
Phi tần cảm nhận được sự vuốt ve của hoàng đế, thân thể dần dần mềm nhũn, mặt áp vào đầu gối hoàng thượng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Bệ hạ…”
Những lời tiếp theo như nghẹn lại trong cổ họng, Ngự thư phòng chỉ vang lên một tiếng giòn tan.
Xương cổ bị gãy và nàng đã chết .
“An táng theo thể chế.”
Mọi người trong cung đều im lặng, ngoại trừ tiểu thái giám họ Hồng nghiến răng nghiến lợi mang thi thể đi bất chấp áp lực của đại tông sư.
Trên đời không có ai giống như người đàn ông đó, từ nay trở đi lòng Khánh Đế sẽ không được yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro