Phiên ngoại 2: 11-15

Chương 11

Sau khi Lý Thừa Bình gây sự và nửa đêm trèo lên giường Phạm Nhàn , Khánh Đế rơi vào tình thế khó xử.

Người ta luôn có tiêu chuẩn kép. Có thể nói cha con hắn đã phạm tội ngoại tình, làm bẩn cung đình. Nhưng nếu là Lý Thừa Bình lừa gạt sư phụ của mình thì thật không thể nói nên lời.

Dù có khó chịu đến đâu thì dù sao thì cả hai đều là con trai của hắn.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, hóa ra dầm trên không thẳng và thì dầm dưới bị cong.

Phạm Nhàn bình tĩnh lại. Bản thân y là nạn nhân và y không cần phải phiền lòng.

Nếu y không suy ngẫm về những điều đáng phải suy ngẫm thì y lo lắng về điều gì?

Điều y lo lắng nhất là hàng ngày đi câu cá những lại thường trở về tay không. Để giữ thể diện, y phải đi chợ mua một ít cho thể diện.

Hồng Trúc có thể đã nhìn thấu y, nhưng anh chàng thông minh này chưa bao giờ vạch trần. Mỗi lần khen ngợi Tiểu Phạm, hắn đều hưng phấn đến mức chỉ đợi lần sau quay lại chợ để tiếp tục mua cá cứu vớt mặt mũi cho đại nhân.

Phạm Nhàn luôn nghi ngờ rằng Hoàng đế bệ hạ đã ảnh hưởng đến vận may của mình. Khi bày tỏ sự nghi ngờ, y suýt nhận thêm một cái tát nữa từ Hoàng đế.

Khánh Đế cảm thấy mệt mỏi: "Ngươi thậm chí còn chưa đặt mồi vào lưỡi câu của mình."

"Ai muốn thì sẽ mắc câu." Phàn Nhàn mạnh mẽ nói: "Khương tiên sinh không cần lưỡi câu cũng có thể bắt cá, ta sao có thể không! Tránh xa ra, đừng ảnh hưởng đến ta!"

Khánh Đế mắng Phạm Nhàn vì đã không làm tốt công việc của mình và cuối cùng bỏ đi.

Hắn muốn thuyết phục Phạm Nhàn .

Cuối cùng, Phạm Nhàn nhìn hai con cá sống động trong thùng, thở dài: "Bệ hạ, ngài thật sự đã anh hưởng đến việc bắt cá của ta!"

Khánh Đế :......

Chương 12

Vào mùa xuân, Phạm Nhàn nhận được hai lá thư từ Đông Di và Bắc Tề gửi đến Hồ Tây.

Thư từ thành Đông Y, Vương Thập Tam vượt qua bình cảnh, chỉ còn cách Đại tông sư nửa bước.

Ngoài ra còn có một lá thư từ Bắc Tề: Hải Đường đã có được một số hiểu biết sâu sắc và sẽ sớm có thể đột phá cảnh giới Đại Tông sư.

Ba thanh niên trẻ nổi tiếng nhất thế giới đã hình thành một tình bạn sâu sắc sau khi cùng nhau giết chết các vị vua, đi bộ trên núi tuyết và cùng nhau đập phá các ngôi đền.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phạm Nhàn và hai người này sẽ là những cao thủ vĩ đại cuối cùng trong tương lai. Từ giờ trở đi, không có đối thủ trên thế giới.

Nhưng Phạm Nhàn lại tức giận một cách kỳ lạ: "Họ đang thi loại bài gì vậy? Họ giỏi đến thế!"

Chưa kể đến việc y chưa đạt đến ngưỡng cửa Đại tông sư.

Ngày 1: Luyện tập.

Ngày 2: Câu cá.

Ngày 3: Câu cá.

Ngày 4: Câu cá.

Ngày thứ 5: Phàm Nhàn, Phàm Nhàn! Sao y có thể sa đọa đến vậy! Tất cả những kế hoạch y đã thực hiện trước đó đã bị lãng quên! Chuyện này không thể tiếp tục như thế này được!

Ngày 6: Câu cá.

Khánh Đế :......

Hoàng thượng bệ hạ không nhịn được nữa, không khỏi lay lay người thanh niên đang nằm trên giường.

Tiểu Phàm lẩm bẩm mấy câu, cuộn lại, sau đó cuộn thành một cuộn dài rồi lại ngủ.

Khánh Đế :......

Quên nó đi, để y yên.

Chương 13

Vào đầu mùa xuân, Phạm Nhàn đón một vị khách khác vào sân nhỏ của mình.

Hoàng đế nhỏ của triều đại Bắc Tề Chiến Đậu Đậu và thánh nữ Hải Đường của triều đại Bắc Tề.

Phạm Nhàn cố gắng hết sức để phớt lờ cái nháy mắt của Hải Đường với mình, ánh mắt rơi vào bình rượu trên bàn, sau đó chuyển sang vị hoàng đế nhỏ của Bắc Tề đang ăn mặc như một người phụ nữ.

"Hôm nay bệ hạ đến đây không phải chỉ để uống rượu với thần thôi phải không?"

Chiến Đậu Đậu đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn có một đứa con với ngài."

Vị hoàng đế nhỏ bé của Bắc Tề này tuy còn trẻ nhưng có quyền lực to lớn, vừa mở miệng đã khiến Phạm Nhàn cứng đờ tại chỗ.

"Ngài đã từ chối tôi hai lần ở Bắc Tề và thành phố Đông Di." Chiến Đậu Đậu bình tĩnh nhìn y, "Chỉ có ba ngày thôi."

Khánh Đế ở một bên cười lạnh: "Nếu An Chí đồng ý, đất nước này sẽ hoàn toàn thuộc về Lý gia của ta."

Chỉ xem náo nhiệt thôi cũng không phải chuyện gì quá lớn.

Phạm Nhàn bình tĩnh trừng mắt nhìn người đàn ông này, sau đó thuyết phục vị hoàng đế trẻ tuổi của Bắc Tề rời đi với nụ cười xin lỗi trên môi.

Hoàng đế là sinh vật khó phục vụ nhất.

Sau khi Chiến Đậu Đậu tức giận bỏ đi và Hải Đường tham gia thuyết phục y nhưng không được, cuối cùng mọi chuyện kết thúc với việc Hoàng đế Bắc Tề vẫn tức giận bỏ đi.

Hải Đường vẫn là bạn của y.

Khu vườn trở lại vẻ trong sáng như xưa, để lại Phạm Nhàn nhìn đống bừa bộn khắp nơi với nụ cười gượng gạo.

"Ngươi khá nổi tiếng với hoàng đế."

Hải Đường an ủi y: "Ta và ngươi không nên tham gia vào các cuộc chiến nữa, thật sự không chịu nổi." Nói xong, nàng nhấc chân rời đi: "Đi thôi, ta mời ngươi một ly. "

Phạm Nhàn le theo sát và không còn quan tâm đến thứ khác nữa.

Hiếm khi được hưởng khí trời.

Khu vườn nhỏ tràn ngập nắng xuân.

Chương 14

Hai vị hoàng đế còn sống trên đời không thể ngủ trên giường của Phạm Nhàn , nhưng không có nhiều quy tắc cho bạn bè.

Vì vậy, Khánh Đế thường xuyên nhìn thấy Phạm Nhàn và Hải Đường mặc quần áo ngủ và trò chuyện.

Hầu hết đều phàn nàn rằng hoàng đế khó phục vụ.

Vài ngày sau, Vương Thập Tam cũng tới thăm.

Thế là ba người chỉ trò chuyện dưới chăn.

Ba cao thủ cấp chín mạnh nhất thế giới bị ép ngồi trên một chiếc giường nhỏ. Nếu người mù mặc áo đen đến từ Đại Đông Sơn không ra tay thì đây sẽ là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Khánh Đế im lặng quan sát vài ngày và nhận ra rằng nếu để lại thế giới cho ba người trẻ tuổi này thì mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc.

Thế giới này cần tự bảo vệ mình.

Phạm Nhàn bị ốm và ho thường xuyên. Nhưng để không bị mất mặt trước mặt hai người này, y đã uống loại thuốc đắng hơn bình thường gấp mấy lần mà cũng không cần đến kẹo trái cây để dỗ dành.

Hải Đường, người đã đảm nhận trách nhiệm pha thuốc, lặng lẽ đập tay với Vương Thập Tam.

Khánh Đế :......

Chương 15

Cuối tháng 3, Hải Đường và Vương Thập Tam nói lời chia tay.

Gần đến Lễ hội Thanh Minh và họ phải đi thăm mộ.

Phạm Nhàn cũng phải đến thăm mộ.

Trên mộ Trần Bình Bình không có tấm bia nào được dựng lên, bên cạnh chỉ khắc một bài thơ: Mùa thu thân già nát, cuồng tiếu nhạo anh hùng.

Y lặng lẽ nhìn mộ Trần Bình Bình , nhìn bạch ngọc bị mưa làm ướt, trầm mặc hồi lâu.

Ngay cả bạch ngọc tốt nhất cũng không thể che đậy được cái bóng to lớn phía sau hắn. Lão già què này rất cô đơn trên thế giới này. Lão già tàn tật này không thể bảo vệ được Diệp Khinh My, cũng không thể hoàn thành sự ảnh hưởng của nàng, cho nên hắn chỉ có thể giao mọi việc cho Phàm Nhàn.

Nhưng Phạm Nhàn đã cố gắng hết sức và cuối cùng nhận được kết cục là mất thầy và bạn.

Chủ yếu chỉ có Phạm Nhàn là người cằn nhằn.

"Trên thế giới này có quỷ, ta cũng không biết khi nào ngươi xuất hiện nhìn ta ."

"Hoàng thượng bệ hạ đang ức hiếp ta, nhưng ngươi mặc kệ, không tới giúp ta."

"Ngay cả trong mơ ngươi cũng không đến gặp ta, ngươi thật keo kiệt."

"Ngươi nếu không tới, ta vẫn luôn hoài nghi ngươi đã đầu thai, bất quá đầu thai cũng tốt, kiếp sau ngươi sẽ không khổ sở như vậy."

Những tiếng thì thầm nhỏ biến mất trong mưa, và những tiếng nức nở nghẹn ngào không thể nghe rõ.

Khánh Đế trôi ra xa năm thước, lặng lẽ cảm nhận được nỗi đau của chàng trai trước mặt.

Con thuyền từ nay đã ra đi, Trần Bình Bình đã để lại cho y nỗi buồn suốt quãng đời còn lại.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro