Quyển 3 - Chương 20:
Giải quyết xong chuyện Nhất Diệp cùng Trục Nhật, Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi. Gió đông thổi đến lạnh buốt, hắn chỉ mặc tiết y hơi run rẩy, kéo kéo vạt áo, xoay người muốn về phòng nghỉ ngơi.
Nào biết mới vừa quay đầu lại, Tiểu Thất nhìn thấy, phải nói là cảnh tượng khiến người kinh hãi đến da đầu đều run lên.
"Sư, sư huynh... Ngươi về từ lúc nào?" Thanh âm Tiểu Thất cũng run run.
Lan Khánh cả người là máu, đứng ở lối vào tiểu viện. Trong tay hắn túm dây thừng buộc chặt gà rừng, đầu vài con gà trong đó đã bị cắn rụng, thân mình co rút co rút rung lên.
Lan Khánh miệng đầy máu tươi, đôi mắt cũng màu đỏ. Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm lạnh hơn cả gió đông, trực tiếp khiến Tiểu Thất run lẩy bẩy.
Lan Khánh nói: "Từ lúc ngươi nói để tên kia thích ngươi, không để ý đến đoàn loạn trướng nữa, dẫn hắn quay về Phù Hoa cung tiêu dao."
"..." Tiểu Thất run run hỏi: "Ta có nói hai chữ 'tiêu dao' sao?"
"Trong lòng ngươi không phải nghĩ thế sao?" Lan Khánh cười nịnh một cái, tay cầm gà giơ lên, sau đó vận nội lực, đột nhiên vang lên một tiếng "phanh" thật lớn, chuỗi gà trong tay toàn bộ nổ bung, biến thành một đống vụn thịt. Máu gà, thịt miếng, gan, ruột toàn bọ phụt ra đương trường, văng đến trên tường ở một bên, cũng bám lại trên gương mặt trắng nõn cùng một thân ô y của Lan Khánh.
Lan Khánh nói: "Hôm nay ta ở trên núi chạy cả ngày mới chọn được mấy con gà rừng phì ú, vốn muốn mang về cho ngươi ăn, nhưng nếu ngươi muốn về Phù Hoa cung, cũng muốn để tên kia thích ngươi, vậy gà này khỏi đưa ngươi cũng được."
Nói xong xoay người, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Lúc thấy sắc mặt Lan Khánh, trong lòng Tiểu Thất chính là chấn động, hơn nữa khi Lan Khánh nói lời kia, vẻ mặt thống khổ không cam lòng còn mang theo thương tâm khiến lồng ngực hắn tức khắc nhói đau, hắn vội vàng chạy tới trước.
"Sư huynh ngươi hiểu lầm rồi." Tiểu Thất bắt lấy cổ tay Lan Khánh, muốn kéo người lại.
"Buông ra!" Lan Khánh gầm nhẹ. Hắn vùng khỏi tay Tiểu Thất, cũng không quản phía trước có gì liền đấm đá bừa bãi đi thẳng.
"Sư huynh!" Tiểu Thất quát to một tiếng.
Lan Khánh không thấy đằng trước, chỉ nghĩ phải ly xa nơi này, kết quả đi được hai bước, đầu liền đập phải một đạo tường thấp bê ngoài viện tử, bởi vì lực đạo quá mạnh, lập tức "không" một tiếng một lớn.
Lan Khánh đau đến cả người ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm trán choáng váng.
"Đụng rồi phải không? Bị đụng có nặng không, ta xem xem, mau để ta xem xem!" Tiểu Thất khẩn trương vặn tay Lan Khánh xuống.
Ngay tại lúc này, đạo tường phía trước phát ra thanh âm quỷ dị, đầu tiên là phách lý ba lạp rất nhỏ, tiếp đó bỗng dưng ầm ầm ầm, cả bức tường đổ sụp.
Tiểu Thất nghẹn họng nhìn trân trối.
"Ô ô..." Lan Khánh hút hút mũi, đau đến nước mũi cũng chảy xuống.
"Nãi nãi cá hùng, bị đụng mạnh như vậy, đầu óc chắc không bị đập phá hư chứ?" Tiểu Thất vừa sốt ruột vừa khẩn trương nhìn trán Lan Khánh, nhưng đầu đập đổ tường không hiểu làm bằng gì, vậy mà chỉ sung đỏ một chút, ngay cả rách da đổ máu cũng không có.
Lo âu cẩn thận nhìn một phen, cuối cùng lấy ra thương dược rịt một tầng, lại nhè nhẹ thổi thổi phía trên, Tiểu Thất lo lắng hỏi: "Sao rồi, còn đau không? Nếu đau quá, ta gọi đại phu tới xem một chút được không?"
Choáng váng trong óc bởi vì đụng tường mà nổi lên qua đi, Lan Khánh ngẩng đầu, hướng lên trên phiêu mắt liếc Tiểu Thất một cái, hắn hừ một tiếng, không thèm nói chuyện với Tiểu Thất.
Lan Khánh hàm lệ không tiếng động lên án, Tiểu Thất thật sự chịu không nổi Lan Khánh như vậy, tâm hắn thoáng cái hoàn toàn mềm nhũn, âm giọng cũng không cứng rắn được nữa, hắn nhẹ nhàng nói: "Có phải rất đau hay không? Ai, ngươi trộm nghe ta nói làm gì, tường cũng sụp, nhất định rất đau. Ta giúp ngươi xoa bóp được không? Đã thoa dược, nắn nắn dược sẽ phát huy nhanh hơn, cũng sẽ không đau như vậy, ta xoa bóp được không?"
Lan Khánh không để ý tới Tiểu Thất, chỉ ngồi chồm hỗm trên mặt đất hai tay khoanh trước ngực, sau đó đem mặt xoay đi.
Tiểu Thất đau lòng xoa nắn một chút chỗ vừa thoa dược cho Lan Khánh, xoa đều toàn bộ dược.
Lan Khánh hừ một tiếng, nói: "Giúp ta xoa làm gì, ta đau chết cũng là chuyện mình ta, ngươi không phải yêu thương cái tên Nhật Nhật gì đó kia hơn sao, muốn cùng hắn về Phù Hoa cung, không cùng ta trở về Quy Nghĩa huyện sao? Ngươi xoa ta làm gì, muốn xoa bóp đi tìm hắn kìa!" Tiếp theo tỏ vẻ đứa nhỏ nổi cáu, gạt phắt tay Tiểu Thất.
Tiểu Thất cũng không tức giận, chỉ nhẫn nại tái vươn tay ra, lại giúp Lan Khánh xoa xoa.
Lan Khánh tái gạt tay, Tiểu Thất tái giương tay.
"Trần Tiểu Kê!" Lan Khánh cả giận nói.
"..." Tiểu Thất ấp úng vài tiếng, sau nói: "Mới rồi ngươi đụng đầu, quả thực như muốn đụng nát tâm ta, trong tâm ta ngoại trừ ngươi không có khả năng chứa người khác, sao ngươi đã cho rằng ta thích Trục Nhật? Lúc nãy nói tòan bộ chỉ để kích Nhất Diệp thôi, ta vì phiền trong lòng mới nói vậy..."
Tiểu Thất giải thích, Lan Khánh liền sững cả người.
"Cho nên ngươi vẫn thích ta?" Lan Khánh hỏi.
"... Ân." Tiểu Thất gật đầu.
"Ta biết mà!" Nhãn tình Lan Khánh sáng lên, nổi cáu tới nhanh đi cũng nhanh, vừa nghe Tiểu Thất vẫn là của mình không biến thành của người khác, lập tức cười tươi.
"Ai..." Tiểu Thất cảm thấy người này cười quả thực tựa như phóng pháo hoa trên mặt, cực kỳ sáng lạn.
Lan Khánh còn nói: "Vì sao ngươi phiền lòng? Là ai khi dễ ngươi sao? Không cần sợ, có Tiểu Hắc đại nhân ta ở đây, ai dám khi dễ gà yêu của Tiểu Hắc đại nhân, ngươi nói đi, ta lập tức đánh vỡ đầu hắn giống vừa rồi đánh nổ đầu gà." Hắn thề son sắt.
"..." Tiểu Thất cũng không thể nói người làm cho hắn phiền lòng chính là vị Tiểu Hắc đại nhân trước mắt này đây.
Tiểu Thất bất đắc dĩ kéo người dậy, nói: "Toàn thân đều là máu cùng vụn thịt gà, về phòng rửa sạch trước đã! Nếu không, để người khác trông thấy, người ta còn tưởng rằng phát sinh thảm án gì."
"A." Sau đó, Lan Khánh ngoan ngoãn để Tiểu Thất kéo đi.
Bởi vì lần này Tiểu Thất trở lại, cho nên, đại nhân hắn cũng không tức giận nữa. Tiểu Thất muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ phối hợp.
Dường như cũng đụng phải mũi, cho nên trên đường về phòng, hai dòng máu mũi liền chảy xuống, Tiểu Thất cả kinh chanh chóng thay Lan Khánh bịt mũi cầm máu.
Sai hạ nhân đưa tới một bồn nước ấm, Lan Khánh chưa trở về khách phòng mà ở lại trong phòng Tiểu Thất.
Cả phòng nhiệt khí mờ mịt, Lan Khánh an phận ngồi trong bồn tắm tùy ý Tiểu Thất dùng gáo múc nước thay hắn tắm rửa, đổi hai lần nước cuối cùng cũng tắm sạch cho Lan Khánh đầy người máu gà.
Lan Khánh lấy tay vỗ mặt nước, miệng nhẹ nhàng ngân nga, Tiểu Thất không nghe cũng biết Lan Khánh đang hát cái gì.
"Của ta, của ta, toàn bộ là của ta..." Lan Khánh ngâm như vậy.
Vừa nãy sau khi nhìn thấy gương mặt tái mét cùng thần sắc bi thương của Lan Khánh, Tiểu Thất đã hiểu bản thân đời này không thể buông xuống người này.
Hắn quan tâm Lan Khánh, mà Lan Khánh cũng quan tâm hắn.
Cho dù sau này bệnh tình Lan Khánh có tiếp tục lặp lại, sẽ lại quên mất hắn, nhưng Tiểu Thất tin tưởng chỉ cần mình lưu lại bên cạnh người này, người này nhất định còn có thể nhớ ra hắn lần nữa.
Lời Lan Khánh từng nói Tiểu Thất đều nhớ rõ, người này từng nói sẽ đối tối với hắn, mà hứa hẹn kia cũng luôn luôn được thực hiện, so với sự tàn nhẫn lúc mới tương kiến, tính tình Lan Khánh cũng vì hắn đã sửa không biết bao lần.
Lan Khánh có khả năng làm được như thế, Bách Lý Thất hắn sao không thể thông cảm một chút cho bệnh tình của người kia.
Nhân sinh mà, có ai tránh được không ngừng dậy sóng, hắn cũng đã quen Lan Khánh bỗng dưng điên điên dại dại, bỗng dưng cuồng tính, huống chi nếu hắn thực sự ly khai người này, ngày sau người này liệu có ai tới chăm sóc, có ai tới đề phòng hắn xằng bậy, ai tới hộ hắn nửa đời sau bình yên.
Một viên Bích Ly Châu này đó, hắn bị buộc đến bên người này.
Nhưng trải qua mỗi ngày ở chung, từ hết thảy mọi thứ người này cho hắn, Tiểu Thất cảm thấy lời thề ngày ấy đã trở thành mong muốn trong lòng hắn. Hắn thật sự thật sự muốn cứ tiếp tục ở bên Lan Khánh như vậy, bảo hộ hắn một đời bình an, hai người cùng nhau đến bạch đầu giai lão.
Đã thích, vậy thích đi.
Bách Lý Thất hắn đã hiểu rõ.
"Tốt lắm, tắm sạch rồi, đứng lên mặc y phục đi!" Tiểu Thất lấy khăn tới.
Lan Khánh không chút che chắn từ trong nước đứng lên, một thân da thịt trơn nhẵn, thân tuyến rắn chắc, đôi mắt hiện thủy quang, hai gò má mang theo hồng nhuận do hơi nước ấm bốc lên.
Lan Khánh như vậy, trong nét ngây thơ lại mang theo một tia quyến rũ, đôi phượng mâu nhẹ nhàng liếc Tiểu Thất, khóe miệng cười nhàn nhạt, Tiểu Thất liền đỏ mặt, ánh mắt không biết nên nhìn vào chỗ nào, chân tay có chút luống cuống.
"Sao ta lại cảm thấy gnươi rất quen hầu hạ người? Ngay cả thay người tắm rửa đều làm thuận tay như vậy? Hả? Trước kia ngươi thay ai tắm rồi?" Trong thanh âm tô từ của Lan Khánh mang theo sự hung tợn.
Tiểu Thất vội vàng dùng khăn cuốn người, sau đó đưa Lan Khánh ra khỏi bồn tắm nói: "Đại nhân oan uổng a, tiểu nhân đời này là lần đầu tiên hầu hạ người ta tắm rửa."
Lan Khánh đi đến trước giường ngồi xuống: "Nếu để ta biết ngươi thay ai khác làm việc này, nhất định phải chết."
"Người nào chết, người tắm hay được tắm?" Tiểu Thất hỏi.
Lan Khánh liếc Tiểu Thất: "Cả hai đều chết."
"Ai..." Tiểu Thất nói: "Ta thật sự chưa từng giúp người khác tắm."
"Hừ." Lan Khánh ứng thanh như vậy.
Tiểu Thất gọi người mang bồn tắm ra ngoài, sau khi hơi nước trong phòng tán đi, hắn cầm tiết y lại gần, nói: "Đây là y phục sạch sẽ, ngươi thay đi!"
Lan Khánh chậm rãi đứng lên, khăn trùm trên người liền rơi xuống. Hắn phiêu mắt liếc Tiểu Thất, nói: "Ngươi tới thay."
Tiểu Thất lại nhìn thấy thân thể mỹ nhân xích lõa, cả người lại run lên.
"Ách..." Mắt hắn không biết nên nhìn vào đâu.
Lan Khánh nhìn thoáng người này, cảm giác không thoải mái nhiều ngày tất cả đều tan thành mây khói. Chỉ cần Tiểu Thất cùng hắn nói chuyện, tâm tình hắn sẽ tốt lên, vì thế hắn mang theo ý cười tiến sát lại, cắn miệng Tiểu Thất một chút.
Mặt Tiểu Thất có chút hồng, nói xong: "Không mặc y phục sẽ lạnh."
Nhưng khi tay Tiểu Thất chuyển đến muốn thay hắn mặc tiết y vào, Lan Khánh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người Tiểu Thất truyền đến, trong lòng rung động, khàn giọng nói: "Ta đột nhiên không muốn mặc."
Lan Khánh ôm lấy Tiểu Thất, trước tiên nhẹ nhàng hôn Tiểu Thất một chút, làm hại tay Tiểu Thất ở phía sau hắn không biết nên ôm lại hay là tiếp tục giúp hắn mặc y phục.
Lan Khánh mặc kệ Tiểu Thất, tiếp theo lần thứ hai hung hăng hôn môi Tiểu Thất, đầu lưỡi dùng sức khiêu khai miệng Tiểu Thất, liếm hàm răng hắn, đầu lưỡi ấm áp ma xát, sau đó đẩy ngã xuống giường cả người nhào tới, lập tức bắt đầu giở trò cởi y phục Tiểu Thất.
"Sư, sư huynh..." Tiểu Thất lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, liên tục nói lắp.
Lan Khánh ngừng, cặp mâu tử mang theo hào quang bình tĩnh nhìn vào mắt Tiểu Thất. "Sao?" Hắn hỏi.
"Ai... Ngươi là muốn... ấy ấy sao?" Tiểu Thất xấu hổ hỏi.
"Ngươi cứ nói đi?" Lan Khánh dùng hạ thân mình húc Tiểu Thất một chút.
Tiểu Thất run lên. Hạ thân Lan Khánh không biết từ khi nào đã cứng rắn, vừa nãy tắm rửa vẫn còn hảo hảo, không ngờ tới sau lại như vậy, với Tiểu Thất mà nói, thật sự là khiếp sợ không thôi.
"..." Tiểu Thất đỏ mặt, lát sau mới nói: "Không tốt đâu... Phòng Nhất Diệp ngay cạnh phòng ta, huống chi tường nơi này mỏng, có động tĩnh gì đều bị nghe nhất thanh nhị sở, hay là ngươi nhẫn một chút, chúng ta quay về nha môn rồi tái ấy... được không?"
Lan Khánh cầm lấy một tay không biết nên đặt ở đâu của Tiểu Thất khoát lên vai mình, một tay thì chế trụ, trực tiếp kéo xuống phía dưới đặt phía trên nơi sưng đến phát đau của hắn.
"Ngươi cho là đã như vậy, ta còn có thể chờ sao?" Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người. Hắn dùng tiếng nói ôn nhu tô từ tận xương của hắn: "Bằng không, trước tiên ngươi giúp ta xoa nắn tốt lắm, ngươi trước tiên nắn nắn, xem nó có đáp ứng không rồi nói sau."
"Xoa... xoa nắn?" Tiểu Thất cả khuôn mặt đỏ lựng.
Lan Khánh kéo tay Tiểu Thất, thăm dò vào dưới tiết khố của mình. Lòng bàn tay ấm áp đụng tới phân thân nóng bỏng, Tiểu Thất run rẩy một chút, Lan Khánh thì cúi đầu rền rĩ một tiếng.
Lan Khánh mị nhãn như tơ, thản nhiên liếc Tiểu Thất, tiếp đó, Tiểu Thất cũng không biết mình trúng tà gì, Lan Khánh không bắt buộc hắn, hắn lại thật sự cầm lấy vật kia của Lan Khánh, từ từ vuốt ve lên xuống.
Thở dốc từ khinh thiển hóa nồng trọng, động tác tay cùng tứ chi quấn lấy cũng từ thong thả trở nên kịch liệt.
Ngay khi phân thân Lan Khánh khiêu động vài cái, Tiểu Thất cho đã đến lúc hắn phát tiết, Lan Khánh đột nhiên cười với Tiểu Thất, tà khí nói: "Thực không có biện pháp, nó cùng ta nói nó không đáp ứng, cho nên ta sẽ không đợi."
"A?" Tiểu Thất cũng bị Lan Khánh sờ đến động tình một mảnh mơ hồ, không rõ Lan Khánh đang nói gì.
Lan Khánh hôn Tiểu Thất, đầu lưỡi quét qua hai răng nanh nhỏ trong miệng Tiểu Thất, sau đó lại quấn lấy đầu lưỡi hút mút, tay phía dưới nhanh chóng kéo tiết khố Tiểu Thất xuống, lại nâng đầu gối Tiểu Thất lên, sau đó cả người sát nhập giữa hai chân hắn, tiếp theo cũng không nói một tiếng, thắt lưng ưỡn thẳng, đem phân thân sưng tựa như thiết trụ vùi vào trong cơ thể Tiểu Thất.
"Ân..." Đau đớn thình lình xảy ra làm cho Tiểu Thất rên một tiếng, nội bích chặt chẽ cũng vì bỗng nhiên bị xâm nhập mà gắt gao siết lấy Lan Khánh.
Lan Khánh nguyên bản tên đã ở trên dây bị Tiểu Thất kẹp như vậy, giật mình một cái, lập tức bắn trong cơ thể Tiểu Thất.
Lan Khánh sảng khoái thở ra một hơi, sau đó dùng gương mặt cọ cọ Tiểu Thất. "Có phải rất đau hay không?"
Tiểu Thất thở hổn hển, thanh âm nghẹn nơi cổ họng, không có cách nào đáp lời.
Lan Khánh thở ra nói: "Nhưng mà ta thật thoải mái..."
"Ô..." Đáng giận. Tiểu Thất khóc không ra nước mắt. Sao hắn lại mềm lòng gặp trúng người này, thật sự là tự mình chịu tội.
Lan Khánh ngừng không bao lâu, không mất một hồi, phân thân trong cơ thể đã có dấu hiệu sống lại, hắn chậm rãi rút ra, tái chậm rãi tiến vào, lần này có trọc dịch lúc trước lưu lại, ra vào cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Lan Khánh hôn miệng Tiểu Thất thỏa thích, liền chuyển trận địa đến lỗ tai Tiểu Thất. Đôi tai Tiểu Thất mềm mềm lại có chút dẻo, cắn vào hương vị phi thường hảo.
Lan Khánh cắn, hôn, ngậm, động tác dưới thân cũng càng lúc càng hung mãnh hơn, thắt lưng Lan Khánh dao động dao động, tốc độ kia cực nhanh quả thực khiến Tiểu Thất khó có thể chống đỡ.
Rên rỉ từng chút từng chút tràn ra nơi cổ họng, mang theo một chút khàn khàn, một chút ngọt lịm. Khóe mắt Tiểu Thất bị buộc trào nước mắt, hai tay siết chặt lưng Lan Khánh, Lan Khánh mang trên mặt nụ người làm người ta mê say, càng không ngừng hôn hắn, cắn hắn.
Trên người Tiểu Thất bị in lại rất nhiều ngân tích sâu đậm, đại biểu hắn đời này đều thuộc về một người.
Mà người kia, cũng vĩnh viễn đều thuộc về hắn.
"Tiểu Thất..." Lan Khánh thấp giọng gọi tên hắn.
Âm giọng như nước, như nước ôn nhu.
Tiểu Thất cùng Lan Khánh hai ngày liên tục không ra khỏi cửa phòng, ba bữa cơm đều là hạ nhân đưa tới cửa, tái do Lan Khánh lấy vào.
Đến ngày thứ ba Tiểu Thất vác theo tay nải cùng Lan Khánh hiện ra ở đại thính, Nhất Diệp vừa thấy hắn, sắc mặt biến hóa khó lường thật sự làm... Tiểu Thất ngay cả tâm muốn chết cũng có...
Đã nói vách tường mỏng... quả thực bị nghe hết...
Sau khi cáo biệt Nhất Diệp, Lan Khánh mang theo Tiểu Thất hướng về Quy Nghĩa Huyện.
Trên đường, Tiểu Thất cùng Tiểu Xuân thư từ qua lại vài lần, kể tình huống trước mắt của Lan Khánh. Tiểu Xuân gửi lại dược phương, nói là cho Lan Khánh dùng dưỡng thân mình, quẻ khảm lúc trước nói Lan Khánh chịu đựng không quá ba năm đã qua, kế tiếp hảo hảo chăm sóc là được. Mà phong thơ cuối cùng, còn báo lại Tiểu Xuân đã về tới Thần Tiên cốc, nói trong cốc mọi người đều khỏe mạnh, bảo Tiểu Thất không cần lo lắng.
Hồi trình lần này, Lan Khánh không vội vã gấp rút chạy về, dọc đường đi cùng Tiểu Thất đi một tí ngừng một tí, nơi này nhìn nhìn nơi kia ngó ngó, trong lòng Tiểu Thất bởi vì không có sự tình lo lắng nên cũng thoải mái rất nhiều, liền cùng đại sư huynh nhà hắn tùy ý đi loạn. Vì thế đến lúc trở lại Quy Nghĩa huyện, đã qua gần ba tháng.
Trở lại nha môn vừa vặn là ngày hưu mộc, nha môn không làm công.
Tiểu Thất cùng Lan Khánh một bước vào nha môn, Oa Tử cùng Cái Tử đang vẩy nước quét sân ngẩng đầu nhìn thấy hai người bọn họ lập tức kinh ngạc kêu to chạy vào bên trong, một bên chạy một bên la: "Thất ca đã trở lại- Đại nhân, Nam tiên sinh, Kim ca Trung ca Báo ca Quốc ca, thất ca đã trở lại-"
Toàn bộ nha môn lập tức nổ tung, hơn nữa quả thực là hoan thiên hỉ địa, vài tiểu bộ khoái cao hứng hô: "Thất ca Thất ca!" Thiếu chút nữa muốn treo pháo hoa ngoài cửa, đốt chúc mừng Tiểu Thất trở về.
Thi Vấn cùng Nam Hương đang dùng cơm cũng chạy ra. Thi Vấn thấy Tiểu Thất, trong mắt tràn đầy vui mừng, gật đầu nói: "Hảo, trở về là tốt rồi!"
Nam Hương thì ngậm cười nói: "Công tử vất vả."
"Hanh hanh." Lan Khánh nói: "Cũng không quá vất vả."
Kim Trung Báo Quốc trong ban phòng đánh mã điếu nghe thấy tin tức cũng chạy ra, bọn họ thấy Tiểu Thất, vui mừng nghênh đón, mỗi người một quyền đánh vào ngực Tiểu Thất.
An Quốc giận cười nói: "Tử tiểu tử, chịu trở lại a?"
Trần Báo nói: "Ta đã nói mà, Tiểu Đầu Nhi không thấy xác định chắc chắn là do đi tìm Tiểu Thất, đã bảo các ngươi đừng nóng vội."
Đinh Kim cười nói: "Hai người các ngươi nhất định cũng đói bụng, ta đi phân phó phòng bếp làm vài món."
Lý Trung thì cảm động không nói ra lời, hắn nhìn Lan Khánh, lại nhìn nhìn Tiểu Thất, vỗ vỗ vai Tiểu Thất, một lúc lâu mới tìm được thanh âm: "Tốt lắm tốt lắm, chung quy là đến được vân khai kiến nguyệt minh." Sau đó hàm lệ nói với Lan Khánh: "Về sau cần phải hảo hảo đối hắn a!"
Lan Khánh lại hanh hanh hai tiếng nói: "Ta vốn đã hảo hảo đối hắn!"
Tiếp đó Tiểu Trư không biết có phải ngửi thấy mùi Tiểu Thất mà vọt ra từ trong nha, ở bên chân Tiểu Thất mạnh cọ mạnh sát, "hầu hầu" kêu không ngừng.
Tổ điểu Lan Khánh cùng Tiểu Thất dưỡng thì chim to mang theo chim nhỏ đứng ở đằng trước mái hiên, chiêm chiếp kêu, ngắm bọn họ.
Tiểu Thất một tay ôm Tiểu Trư, nhếch môi cười nói với mọi người đối diện: "Không đi thì không biết đại gia được người kính yêu như vậy, nhìn xem, không chỉ toàn bộ trên dưới nha môn, ngay cả Thi đại nhân cùng Nam tiên sinh đều tự mình ra nghênh đón ta, đại gia ta cũng thật có mặt mũi a!"
Tiếp theo một đám người thất chủy bát thiệt kể lể nha môn mấy ngày nay không có hai tôn đại thần bọn hắn, trộm xem, Quy Nghĩa huyện không biết đã biến thành bộ dáng gì nữa. Hơn nữa gần đầy lại xảy ra vài án tử chưa giải quyết, Thi đại nhân cũng đang lo lắng không biết giải quyết thế nào, hiện nay hai người bọn họ trở về thật tốt.
Chỉ cần mọi người trong nha môn liên thủ, trên dưới một lòng, vô luận trọng án chưa giải quyết gì đó, đại tặc tiểu tặc gì đó, nhất định đều có thể đánh đâu thắng đó, đem đại án từng cái trinh phá, sau đó hoàn cho oan giả công bằng, cho dân chúng an bình.
Năm sau, Thi vấn vì liên tiếp phá kỳ án, được đề bạt thăng ba cấp quan, cũng phụng mệnh triều hồi kinh. Nhưng vì nhớ nhung dân chúng trong hạt, khéo léo cự tuyệt điều lệnh. vẫn ở lại Quy Nghĩa huyện như trước.
Mùa đông, triều đình cho người tới tuyên chỉ, mang theo một thanh Thượng Phương bảo kiếm có thể trên trảm hôn quân dưới trảm nịnh thần, mà người tiếp chỉ là Thi Tiểu Hắc.
Thánh chỉ viết: "Thi Tiểu Hắc có công cứu giá, hơn nữa kỳ phụ Thi Vấn một lòng vì dân không mang tới quyền cao chức trọng, đặc biệt phong Thi Tiểu Hắc là nhị phẩm tuần án ngự sử, ban thưởng một thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể thay mặt thiên tử tuần thú thiên hạ, trợ cha bình oan xử án, tất cả quan lại không được gây trở ngại. Khâm thử-"
Từ đó về sau, Quy Nghĩa huyện ngoại trừ có một huyện lệnh đại nhân, lại thêm một tuần án ngự sử đại nhân.
Hai người thanh như nước, minh như gương, mắt như đuốc sáng, công chính nghiêm minh. Một cha một con, được dân chúng xưng tụng "Thi thanh thiên", chỉ cần có hắn tồn tại, nhân gian tất thấy thanh thiên; con được xưng là "Tiểu thanh thiên", mặc có có điểm điên điên, bất quá cho tới nay đều vì dân.
Lại thêm sư gia Nam Hương đa mưu túc trí thông minh tuyệt đỉnh, cùng Tứ đại kim cương Kim Trung Báo Quốc võ công trác tuyệt, còn có Trần Thất dịch dung thuật không ai bằng ngày trước quang vinh thăng bộ đầu, cùng Tiểu Trư và tiểu điểu truy tung thuật đứng đầu. Nha môn thanh thủy này, bắt sạch gian tà, trừ sạch ác bá, vì một tiểu huyện lụi bại nơi tây nam xa xôi vốn giặc cỏ đạo phỉ mọc thành bụi, mang đến an hòa thái bình trước nay chưa từng có.
(hoàn chính văn)
Khánh trúc nan thư chi bích hải thanh thiên (hạ)/ Phiên ngoại: Tiểu Kê thành thân ký.
Hôm nay, Tiểu Thất cùng Lan Khánh tuần thành mới được một nửa, khi đi ngang qua trà lâu phố đông thì bị người bên trong gọi lại.
"Tiểu Đầu Nhi, Tiểu Thất, đây này!" Lý Trung cách cửa sổ nhô đầu ra ngoài gọi hai người.
Giữa tháng bảy, lại đúng độ nắng gắt chính ngọ, Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn trời nói: "Thật sự quá nóng, vào trà lâu uống chén nước lạnh rồi mới tiếp tục tuần thành đi!"
Lan Khánh gật gật đầu, liền cùng Tiểu Thất đi vào trà lâu.
Trong lâu, ngoại trừ Lý Trung đang ngồi còn có Đinh Kim, Đinh Kim gọi cho bọn hắn mỗi người một chén canh hạt sen đá, Tiểu Thất ừng ực ừng ực uống cạn.
Lan Khánh thổi còi miệng, Hắc Hắc từ ngoài phòng bay vào ngoan ngoãn đậu trong tay Lan Khánh. Lan Khánh chọn một hạt sen cho nó ăn, tiểu điểu nhi ăn rất vui, lúc này Lan Khánh mới uống vài hớp canh ngọt.
"Hôm nay sao không mang heo theo?" Lý Trung hỏi.
"Hôm qua không biết Tiểu Trư ăn phải thứ gì, hôm nay vẫn tiêu chảy, cho nên ta xin sư huynh cho nó nghỉ ngơi, không mang nó ra." Tiểu Thất đáp.
Lan Khánh lạnh lùng hừ một tiếng. "Không hiểu phòng bếp đang làm cái gì, hôm qua Tiểu Trư chỉ ăn có hai chân gà thôi mà bụng đã hỏng, đợi lát nữa quay về ta tuyệt đối sẽ đánh bọn họ mấy bản, nhất là Tiểu Lan Hoa làm chân gà, tuyệt không tha nàng."
Tiểu Thất nói: "Sư huynh ngươi nghĩ oan cho Tiểu Lan Hoa, mẹ nàng đã xin nghỉ cho nàng mấy ngày này, nàng cũng toàn ở nhà, không có tới nha môn nấu nướng. Tám phần là các trù tử khác gây ra chuyện, lát nữa về ta nói với họ là được."
"Cho dù là vậy, đó cùng là nàng sai." Lan Khánh cả giận nói: "Nàng làm gì lại xin nghỉ về nhà, phòng bếp hiện nay không phải đều là nàng trông nom sao? Nàng không ở đó, những kẻ khác liền tạo phản, còn hại đến heo của ta."
Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: "Nghe nói là mẹ Tiểu Lan Hoa cảm thấy tuổi nàng không còn nhỏ, cho nên tìm nhà chồng cho nàng, mấy ngày nay nàng đều học thêu thùa nữ công, mẹ nàng còn tìm họa sư tới họa đan thanh
, cả ngày đều bận bịu liên miên."
Tiểu Thất thốt ra lời này, cái chén trong tay Đinh Kim lập tức "khách" một tiếng đập phải nắp chén, thiếu chút nữa đổ nghiêng.
Đôi hoa đào mắt của Tiểu Thất nhíu lại, tà tà nói với Đinh Kim: "Hơn nữa ta còn nghe nói a, trong Quy Nghĩa huyện có rất nhiều tiểu hỏa tử ái mộ nàng đã lâu, đan thanh còn chưa có họa hảo, họa sư chỉ tiết lộ chút ẩn ý, một đống người đã hăm he xắn tay áo muốn bà mối tới cửa làm mai."
"Muội tử của ta a, phương hoa chính mậu, thật sự là khiến một đống người đạp nát môn khảm muốn cướp a! Không giống ai kia, thích người ta lâu như vậy lại không có động tĩnh gì, cứ khiến người ta si ngốc chờ đợi, là muốn người phải chờ tới địa lão thiên hoang, sông cạn đá mòn, hoa tàn ít bướm có phải không?"
"..." Đinh Kim rầu rĩ nói: "Nếu như ta đi cầu hôn, mẹ nàng cũng chưa chắc đáp ứng. Mẹ nàng từng nhờ người nói cho ta biết, làm bộ khoái phải trải qua những ngày lưỡi đao liếm máu, bà không muốn sau này nữ nhân phải ngày ngày lo lắng sợ hãi."
"Cho nên người liền rút lui?" Tiểu Thất xùy một tiếng. "Mẹ nàng yêu con gái đến nóng lòng, sợ con gái chịu khổ mới nói như vậy. Nhưng Tiểu Lan Hoa là kiểu người gì ngươi không biết sao? Muốn nói lưỡi đao liếm máu, nữ oa nhi kia từ nhỏ lưng đeo huyết hải thâm cừu, đã sớm đi lại trong tinh phong huyết vũ, nếu nàng vừa ý ngươi, cho dù theo ngươi vất vả mấy nàng cũng sẽ không kêu một tiếng, nhưng nếu ngươi không có tâm cùng người ta một chỗ, nàng cũng không nhất định không phải ngươi không lấy."
Tiểu Thất nói như vậy, Đinh Kim liền nóng nảy: "Ta có muốn cùng nàng một chỗ, cũng đang xoay sở sính kim. Nhưng mẹ nàng nhanh chóng tìm chồng cho nàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn này, ta nào có biện pháp?"
Tiểu Thất ha ha cười, nhãn châu xoay một vòng nhìn Đinh Kim, đôi mày hướng hắn nhíu nhíu. "Nếu là người khác, tuyệt đối không có biện pháp, nhưng nếu bổn đại gia chịu xuất mã, vậy tuyệt đối dễ như trở bàn tay. Đừng nói là lan hoa, nếu ngươi muốn thược dược, mẫu đơn hay là sơn trà, đại gia ta đều có thể mang đến cho ngươi."
"Tiểu Thất, ta biết đầu óc ngươi linh hoạt, có biện pháp nào mau giúp ta nghĩ đi!" Đinh Kim nói.
"Hanh hanh, gọi một tiếng Thất ca nghe coi!" Tiểu Thất ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt lưu manh.
"Thất ca!" Đinh Kim đúng là gọi thật.
Lan Khánh ở một bên nhìn quả muốn đánh lên cái mặt Tiểu Thất, người này chẳng bao giờ chịu đứng đắn một chút. Hắn nhìn nhìn sắc trời, sau đó liếc Tiểu Thất một cái. "Đừng đùa nữa, không còn sớm, phải tuần thành!"
"Vâng vâng, sư đệ không đùa nữa. Ta cứ tiếp tục tuần thành thôi." Chỉ cần đối với Lan Khánh, Tiểu Thất lập tức biến nhược.
Lan Khánh gật đầu rời chỗ ngồi, lấy một ít bạc vụn trong túi tiền để trên bàn, bắt chim rồi đi.
Tiểu Thất cùng đi theo Lan Khánh, sau đó quay đầu nói với Đinh Kim: "Ngươi không cần khẩn trương, Đàm đại mụ bên kia để ta cùng Tiểu Hắc đi nói một tiếng là được, hai chúng ta cũng coi như từng giúp Đàm Hoa, nếu không thành, ngay cả Thi đại nhân ta cũng thỉnh tới giúp ngươi nói tốt, vậy không phải được rồi sao."
"Về phần sính kim," Tiểu Thất nhíu mày. "Đại gia ta gần đây bán được tấm nhân bì diện cụ, một đống vàng đang lo không có chỗ ném, ngươi xem khi nào rảnh, đến phòng ta tự mình lấy là được."
Tiểu Thất nói rất đơn giản, nhưng kỳ thực đúng là chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi Tiểu Thất cùng Lan Khánh đi tới nói chuyện với Đàm đại mụ, hôn nhân liền đính hạ. Việc Đinh Kim muốn thành thân truyền ra, tất cả các huynh đệ cao thấp nha môn cũng đều là có tiền xuất tiền, có sức giúp sức, kéo hồng thiệp mời chữ hỉ, mua lễ phẩm lo liệu hỉ sự tất cả sự tình đều nhận làm hộ, thậm chí ngay Lan Khánh cũng thỉnh lão tài phùng chuyên may y phục cho hắn đến giúp Đinh Kim cùng Tiểu Lan Hoa đo người, muốn may một bộ hỉ phục cho bọn họ.
Khi đo chiều cao, Tiểu Lan Hoa xấu hổ lại nhút nhát nhìn Đinh Kim, Đinh Kim cũng tràn đầy ý cười say lòng người ngắm Tiểu Lan Hoa.
Lan Khánh có chút không hiểu ở bên cạnh gặm trái cây, gặm đến "khách lạp khách lạp" vang vọng, gọi Tiểu Thất: "Chẳng phải chỉ cần người này thích người kia, người kia cũng thích người này là được rồi? Vì sao còn muốn thành thân làm hỉ sự?"
Tiểu Thất đáp: "Đương nhiên là sau khi thành thân, ai cũng sẽ không cướp được, có thể cùng đối phương nương tựa lẫn nhau đên địa lão thiên hoang."
Tiểu Thất vừa nói vừa gặm trái cây, cũng không nhìn thấy sau khi mình nói lời này, Lan Khánh thần tình bừng tỉnh đại ngộ.
Tiểu Lan Hoa cùng Đinh Kim đo xong, Lan Khánh cũng gọi lão tài phùng đến đo cho mình cùng Tiểu Thất.
Tiểu Thất bị lão tài phùng xoay đến xoay đi, chẳng biết tại sao hỏi: "Đây là để làm chi?"
"Để may y phục cho ngươi." Lan Khánh đáp.
"Y phục của ta vẫn còn, không cần may đâu." Tiểu Thất nói.
"Đương nhiên không được." Lan Khánh phản lại như vậy.
Ngày Đinh Kim cưới Tiểu Lan Hoa, Lan Khánh thức dậy từ rất sớm, bận trong bận ngoài không biết đang làm gì. Tiểu Thất thì tiếp tục ngủ giấc ngủ của hắn, đến tận lúc trong phòng đột nhiên có vài đại thẩm phúc thái xông vào lôi hắn từ giường dậy, hắn mới giật mình cảm giác có chuyện không ổn.
"Các bà là ai? Muốn làm gì?" Tiểu Thất la to. "Đừng tới đây a!"
Nhưng đại thẩm chẳng những hoàn toàn không nghe Tiểu Thất, mà còn ba chân bốn cẳng lột sạch trơn hắn.
"A a-" Tiểu Thất hai tay ôm ngực, cả kinh kêu to. "Phi lễ a-"
"Ầm ĩ muốn chết, Trần Tiểu Kê ngươi câm miệng cho ta!" Thanh âm Lan Khánh từ bên ngoài truyền vào.
Tiểu Thất vừa nghe lập tức kêu la: "Sư huynh cứu mạng, có ba nữ nhân béo ú xông vào phòng cởi y phục ta a-"
Lan Khánh đi đến cửa nhĩ phòng, nói: "Nhanh nhanh cởi hết, cởi hết rồi nhanh mặc, tóc tùy tiện chải là được rồi, bằng không sẽ không kịp giờ lành!"
Lan Khánh vừa mở miệng, Tiểu Thất mới phát giác Lan Khánh nói là nói với mấy đại thẩm, hơn nữa thực quỷ dị chính là, trên người Lan Khánh cư nhiên vận tân lang phục đỏ toàn bộ.
Tiểu Thất cứng họng, cả người sững sờ tại chỗ. Đây là muốn làm gì? Tiểu Thất run như cầy sấy mắt miết vài vị đại thẩm kia, tiếp theo cẩn thận nhìn mấy thứ đại thẩm cầm trong tay...
"Không thể nào..." Tiểu Thất mặt khóc tang, nhìn lại đại sư huynh nhà hắn.
"Hanh hanh hanh! Nhân sinh bốn việc đắc ý chính là : khi hạn lâu gặp mưa lành, tha hương ngộ cố tri, đêm động phòng hoa chúc, và tên đề bảng vàng. Hôm nay Tiểu Hắc đại nhân ta liền muốn đắc ý." Lan Khánh tay bắt phía sau, nhảy nhót nhảy nhót rời đi.
Đại hỉ của Đinh Kim cử hành trong nha môn, Tiểu Lan Hoa mặc hỉ phục được dẫn vào, trên người phục sức phượng quan hà bí (mũ phượng và khăn quàng trên vai), trên đầu đội một chiếc khăn đỏ, dáng vẻ tân nương xuất giá khiến Đinh Kim rất kích động, lập tức đi tới trước dắt người, đưa đến phía trước chủ vị.
Cha mẹ Tiểu Lan Hoa mất sớm, lúc sau nhận Đàm đại nương làm mẹ nuôi, vì thế, Đàm đại nương đương nhiên ngồi ở vị trí nữ chủ nhân, mà Tiểu Lan Hoa coi Thi Vấn như phụ mẫu tái sinh, Thi Vấn đương nhiên được thỉnh ngồi ở ví trí nam chủ nhân.
Người trong này đều là quan sai nha dịch nha môn, nhưng trên mặt mọi người đều là vui cười, toàn bộ đại thính tràn ngập không khí vui mừng.
Sau khi chiếu theo lễ nghi, có một thanh âm bắt đầu xướng: "Nhất bái thiên địa-"
Lúc này ngoài thính đột nhiên truyền đến một tiếng: "Chậm đã!" Sau đó Lan Khánh cũng mặc hỉ phục kéo một tân nương tử cũng hồng khăn, phượng quan hà bí kích động chạy từ bên ngoài vào.
"Tốt lắm, có thể tiếp tục!" Lan Khánh dồn Đinh Kim cùng Tiểu Lan Hoa sang một bên, hướng cha hắn cười không ngừng.
Mọi người sững sờ tại chỗ, ai cũng không nghĩ tới lúc này Lan Khánh cư nhiên mặc hỉ phục kéo theo người chạy vào.
Người xướng lễ hồi lâu không thốt ra tiếng, Lan Khánh cao hứng phấn khích chờ đợi, lại đợi chờ, rốt cuộc hung tợn nói với người nọ: "Nếu ngươi còn không mau hô 'nhất bái thiên địa!', để lỡ mất giờ lành, Tiểu Hắc đại nhân ta sẽ vặn đầu ngươi xuống, làm cầu cho heo ta chơi."
"Vâng vâng vâng!" Vì thế người nọ lập tức hô: "Nhất bái thiên địa-"
"Từ từ, Tiểu Hắc người làm gì vậy?" Thi Vấn kinh hãi.
"Chờ bái xong nói sau, cha, ngươi ngồi xuống trước đã." Lan Khánh chạy tới ấn cha hắn về vị trí, sau đó hoan hoan hỉ hỉ chạy trở lại chỗ cũ xoay người ra ngoài, nhưng khi khóe mắt dư quang nhìn thấy người bên cạnh giống như đầu gỗ không nhúc nhích, mặt Lan Khánh biến dữ tợn, bồi thêm câu:
"Trần Tiểu Kê, nếu ngươi dám không bái, buổi tối chúng ta liền ấy ấy."
Một tiếng uy hiếp này của Lan Khánh đầy đủ lực đạo, Tiểu Thất dưới hồng khăn nhớ tới buổi tối mấy lần trước, hôm sau hắn đều mềm chân, không cách nào xuống giường được, liền hàm lệ xoay người cúi đầu trước trời.
Con bà ngươi...
Lan Khánh lập tức vô cùng cao hứng cúi đầu.
"Là Tiểu Thất!" Bên cạnh có người kinh hô.
"Ai da, thật sự là Thất ca đáng thương... Lại bị Tiểu Đầu Nhi chộp tới bái đường..."
"Nhị bái cao đường-"
Hai đôi tân nhân đồng thời quay người lại, cúi đầu trước hai người ngồi trên chủ vị.
"Sao không ai nói với ta hôm nay cũng là ngày vui của Tiểu Đầu Nhi và Thất ca a? Ta không chuẩn bị tiền lì xì cho bọn hắn, phải làm sao bây giờ ?" Một bên có người than thầm.
"Phu thê đối bái-"
Lan Khánh vội vàng xoay Tiểu Thất lại, tiếp đó dùng sức cúi xuống. Nhưng bởi vì đứng quá gần, cả đầu Lan Khánh hung hăng đập lên ót Tiểu Thất, Tiểu Thất bị đập choáng váng, thiên toàn địa chuyển.
"Đưa vào động phòng-"
Thanh âm cuối cùng kia vang lên, Lan Khánh lập tức vô cùng cao hứng kéo gà yêu của hắn hô: "Cha, ta cùng Tiểu Thất đi động phòng, buổi tối không cần chờ cơm ta a!" Sau đó không quay đầu lại thẳng hướng tiểu viện bọn hắn trở về.
Tân khách bị lưu lại, mỗi người kinh ngạc sững sờ tại chỗ, bọn họ chưa từng thấy tân lang gấp gấp gáp gáp muốn nhập tân phòng như vậy.
Thi Vấn liếc nhìn Nam Hương bên cạnh, trên mặt Nam Hương cũng là ngũ thải tân phân. Nam Hương quay lại nhìn Thi Vấn hồi lâu, mới thong dong chắp tay, nói tiếng: "Chúc mừng đại nhân có được một hảo tức phụ hiền lương thục đức, ôn nhu cung kiệm..."
"Ai..." Thi Vấn vỗ trán, thờ dài một hơi thật sâu.
Đứa con này của hắn a...
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro