Chương 5: Trói buộc trong lòng
Sam bước ra khỏi phòng tổng tài với đôi má đỏ bừng và bước chân nặng trĩu. Cảm giác đau rát nơi làn da vẫn còn âm ỉ, nhắc nhở cô về hình phạt vừa trải qua. Nhưng điều khiến cô bối rối hơn tất cả không phải là cái đau… mà là thứ cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong tim.
Cô đã nghĩ mình sẽ tức giận, sẽ thấy bị xúc phạm. Nhưng không – trong từng cú đánh, giữa sự áp đảo của Zin, Sam lại cảm thấy một thứ gì đó rất khác: một sự run rẩy, vừa sợ hãi vừa… khao khát.
Suốt cả buổi chiều, Sam ngồi trong phòng làm việc nhỏ cố gắng tập trung vào hợp đồng mới. Thế nhưng, những hình ảnh lúc nãy cứ liên tục ùa về trong đầu: bàn tay mạnh mẽ của Zin, hơi thở phả vào tai, giọng nói trầm khẽ nhưng sắc bén như lưỡi dao.
Sam khẽ lắc đầu, tự thì thầm:
– Không được nghĩ nữa. Mình không phải con rối để ai muốn làm gì thì làm…
Nhưng ngay lập tức, một giọng khác vang lên trong tim:
– Nếu thật sự không muốn, sao lúc đó mày lại không vùng dậy, không bỏ đi?
Câu hỏi ấy khiến Sam nghẹn lại. Cô không có lời đáp.
Buổi tối, Sam trở về căn hộ nhỏ thuê gần công ty. Ném túi xách xuống ghế sofa cô ngã người ra, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Bàn tay vô thức chạm vào vùng đau rát nơi hông, cảm giác vừa nhói vừa nóng, như vết ấn còn hằn mãi.
Cô thở dài, nhắm mắt. Trong bóng tối, hình ảnh Zin hiện lên rõ mồn một: ánh mắt lạnh lùng, nụ cười nửa miệng, khí chất quyền lực đến mức khiến cả căn phòng phải im lặng.
– Mình ghét cô ta… đúng không? – Sam tự hỏi.
Nhưng trái tim lại đáp khác: Mình không thể rời xa.
Sam bật dậy, ôm lấy đầu, thì thầm:
– “Không được. Mình đến đây để làm việc, để xây dựng sự nghiệp. Không thể để bản thân bị lạc lối…”
Nhưng những lời ấy nghe thật yếu ớt.
Sáng hôm sau, Sam đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô muốn dồn hết tâm trí vào công việc để quên đi tất cả. Nhưng khi vừa bước ra khỏi thang máy, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
– “Sớm thế này… là để tránh mặt tôi sao?”
Sam quay lại. Zin đứng đó, vẫn với bộ vest đen quyền lực, ánh mắt sắc bén như đang nắm thóp mọi suy nghĩ của cô.
– “Tôi… chỉ muốn làm việc nghiêm túc.” – Sam cố giữ giọng bình tĩnh.
Zin bước đến gần, khoảng cách thu hẹp nhanh chóng. Cô cúi xuống, khẽ ghé tai Sam:
– “Tốt. Nhưng nhớ rằng… nghiêm túc không có nghĩa là không phạm lỗi. Và khi phạm lỗi… cô biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Tim Sam lại đập loạn. Cô quay đi, cắn môi, không dám đáp.
Zin mỉm cười, như thể cô vừa đạt được điều mình muốn: gieo vào Sam một nỗi ám ảnh ngọt ngào.
Trong cuộc họp buổi sáng, Sam ngồi bên cạnh đồng nghiệp, ghi chép cẩn thận. Thỉnh thoảng, cô lại cảm nhận ánh mắt Zin lướt qua. Mỗi lần như vậy, toàn thân Sam lại căng cứng, vừa sợ vừa… chờ đợi.
Khi cuộc họp kết thúc, Zin bất ngờ gọi:
– “Sam, ở lại.”
Cả phòng chao đảo ánh nhìn tò mò nhưng không ai dám hỏi.
Khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn hai người. Zin thong thả ngồi xuống ghế, vắt chân, ánh mắt dán chặt vào Sam.
– “Hôm nay cô làm khá tốt.” – Zin nói, giọng bình thản.
Sam ngạc nhiên, khẽ thở phào. Nhưng chưa kịp vui mừng, Zin nghiêng đầu, môi cong nhẹ:
– “Tuy nhiên… vẫn có một chỗ nhỏ trong báo cáo cô bỏ sót. Cô nghĩ sao về việc đó?”
Tim Sam chùng xuống. Cô biết, dù là sơ suất rất nhỏ, nhưng trong mắt Zin, đó cũng là lý do đủ để áp dụng “luật lệ”.
Sam cắn môi:
– “Tôi… xin lỗi.”
Zin đứng dậy, từng bước tiến lại gần. Bàn tay nâng cằm Sam lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.
– “Xin lỗi… không đủ. Cô đã quên rồi sao?” – Zin thì thầm, giọng khàn khàn, mang theo mệnh lệnh tuyệt đối.
Sam run rẩy, lùi nửa bước.
– “Tổng tài… tôi không chắc… mình có thể chịu thêm nữa…”
Zin bật cười khẽ, nhưng trong tiếng cười lại có sự dịu dàng kỳ lạ:
– “Đừng lo. Tôi biết giới hạn của cô ở đâu. Và chính vì thế… tôi sẽ dạy cô cách vượt qua nó.”
Bàn tay mạnh mẽ ấy trượt xuống vai, rồi buông ra. Zin quay lưng, trở lại ghế.
– “Tạm tha cho cô lần này. Nhưng nhớ rõ… mỗi lần tha thứ, lần sau sẽ nặng hơn.”
Sam đứng bất động, trái tim dậy sóng.
Cô không hiểu, tại sao trong sự áp đặt ấy lại có thứ gì đó làm mình thở không nổi, vừa muốn chạy trốn, vừa muốn ở lại.
Khi bước ra khỏi phòng, Sam khẽ thì thầm với chính mình:
– “Mình đang dần sa vào vòng xoáy… và mình không biết liệu có còn đường quay lại không.”
Tối hôm đó, Sam ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố rực sáng. Bàn tay cô đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim dồn dập.
Zin không chỉ là tổng tài. Zin là ngọn lửa – một ngọn lửa có thể thiêu rụi, nhưng cũng có thể sưởi ấm. Và Sam, dù biết nguy hiểm, vẫn không thể rời mắt khỏi ánh sáng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro