🦇Chương 08🦇

Những người có kiến ​​thức về phép thuật trong làng đều tỉnh dậy khi cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần, tiếng cú rít bay theo gió từ phía Tây, về hướng nơi thầy Pharan ở, một thầy cúng được người dân trong làng kính trọng.

Mọi người thức dậy, bỏ những vật dụng cần thiết vào túi vải của mình.

Trong đó có chú 'Chaiya', chủ nhân của ngôi nhà số bốn mươi sáu. Một trong mười thầy cúng tài giỏi nhất làng này.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy ông?" Dì Kaew cũng có linh cảm không lành. Nhìn thấy chồng đột nhiên đứng dậy thay quần áo, có vẻ vội vàng như đang định đi đâu đó.

"Tôi sẽ đến nhà thầy Pharan, coi bộ có điều gì đó không ổn sắp xảy ra. Dù sao thì hãy chăm sóc mấy đứa nhỏ cho đến sáng, đừng để chúng thức dậy và đi ra ngoài." Dì Kaew gật đầu. Nếu chồng bà có ý định giúp đỡ thầy Pharan, bà cũng không nghĩ đến việc ngăn cản vì người đàn ông có ơn với ơn gia đình bà và ngôi làng này.

"Ông hãy cẩn thận nhé!" Chú Chaiya gật đầu rồi xách túi ra khỏi nhà. Đứng trước nhà chú Chaiya còn có chú 'La' và chú 'Mek', những người có trình độ hiểu biết phép thuật tương đương nhau đang đứng đợi. Sau khi trò chuyện một chút, họ tiến đến nhà thầy Pharan.

Lúc đó Chanwit vẫn không thể ngủ được vì cảm thấy bồn chồn. Tai cậu ta nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng trò chuyện ồn ào từ phía trước nhà.

"Khuya rồi mà ai còn làm gì vậy?" Chanwit cau mày. Khi cậu ta không nhịn nổi sự tò mò, cậu ta bèn đứng dậy, khẽ mở cửa sổ nhìn ra ngoài thì trông thấy chú Chai và hai người đàn ông. Chanwit nhận ra hai người còn lại cũng là người trong làng.

'Họ đang đi đâu vậy?'

Trong đầu Chanwit tràn ngập sự nghi ngờ. Bởi vì ngoài ba người này thì còn có nhiều thanh niên với vẻ mặt nghiêm trọng đang đi tới, ngang qua trước nhà Chanwit, hướng về phía Tây.

Chẳng phải con đường đó... là con đường mà Jetna và Khemjira đã đi vào buổi tối sao?

Chanwit vẫn chưa được giải đáp cho sự việc xảy ra trên xe buýt du lịch, lần này lại là chuyện gì vậy?

Hai người đó và những người trong làng này đang che giấu điều gì?

Chanwit mở cửa định đi theo chú Chai để báo cho chú biết. Nhưng khi cậu ta cửa mở đã nhìn thấy dì Kaew, đang ngồi khâu vá giữa nhà dưới ánh sáng từ chiếc đèn dầu.

"Ơ, con đi đâu thế?" Bà Kaew hỏi. Bản thân bà cũng ngạc nhiên, lúc này mà Chanwit vẫn chưa ngủ.

Mặc dù trước khi đi, chồng bà đã niệm bùa chú khiến mọi người trong nhà đều ngủ say, ngoại trừ một mình bà. Hai cô gái đang ngủ ở phòng khác, bà cố đánh thức họ thì phát hiện họ đã ngủ say. Làm sao chàng thanh niên này vẫn đứng đây?

"Chú Chai đi đâu rồi, dì Kaew?" Chanwit bèn hỏi thẳng, dì Kaew nhìn chằm chằm vào mắt chàng trai trẻ một lúc lâu, biết Chanwit là một người có tinh thần rất mạnh mẽ. Nếu nói ra, có thể thằng bé sẽ không tin, và cho rằng chuyện này thật ngu ngốc.

"Không có gì đâu con. Chú Chai có chút việc với một người bạn. Đã rất khuya rồi, con hãy quay lại giường đi và đừng đi đâu cả, nghe lời dì." Chanwit đấu tranh tư tưởng một lúc rồi thở dài và gật đầu vâng lời dù có tò mò thế nào đi nữa. Cũng không nên làm dì cảm thấy khó chịu, thế là cậu ta quay trở lại phòng. Nhưng cậu ta cũng chẳng thể chợp mắt ngủ được dù làm thế nào đi chăng.

Một ngôi chùa nhỏ nằm trong một ngôi làng với các nhà sư và người mới tu tập đều ở đó. Lúc này chỉ có mười ba nhà sư, sư trụ trì Suea đi dọc theo con đường và dừng lại trước cửa nơi ở của nhà sư, ông nhẹ nhàng gọi.

"Sư Amon!" Cánh cửa tu viện của sư Amon mở ra, sư Amon đang quỳ sau cánh cửa, cúi đầu ba lần rồi chắp tay hỏi.

"Con có thể giúp gì cho thầy không ạ?"

"Hãy đi cùng với các nhà sư và người mới đến đình... ngay bây giờ." Từ giọng điệu của Trụ trì, sư Amon đã biết rằng sắp sửa xảy ra điều tồi tệ gì đó. Sau đó, vị hòa thượng trẻ nhận lời và cúi lạy rồi tách ra để thực hiện nhiệm vụ được giao.

Chẳng bao lâu, mười ba nhà sư và người mới tụ tập tại đình, có người im lặng, không biết giờ này Trụ trì gọi bọn họ đến vì chuyện gì, có người tỏ ra giật mình nhưng cũng không lên tiếng hỏi. Người lớn yêu cầu gì thì họ đều làm theo.

Chú tiểu trong chùa đã chuẩn bị sẵn chỗ cho tất cả chư tăng ngồi thành một hàng, nắm tay cầm sợi chỉ thánh được truyền đi khắp nơi cho đến hết, khi Trụ trì bắt đầu tụng kinh, tất cả chư tăng cùng nhau đọc tiếng.

"Burapharasming, Phra Kunang

Burapha Rasming Phra Dhammetang

Burapha Rasming Phra Sangkhanan

Dukkharokhabhayang Vivanchaiye

Đau khổ, phiền muộn, bệnh tật, thiên tai

Sabbakroh Seniyadchanrai Vivanchaiye

Sabbathanam sabbalabhaṃ bhavantume rakkhantu surakkhantu..."

Âm thanh tụng kinh du dương, mời gọi khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng và bình yên, vang vọng khắp khu vực của chùa. Những ký tự Pali vàng lấp lánh không thể nhìn thấy bằng mắt thường bỗng tạo thành một bức tường bao quanh ngôi làng để bảo vệ ngôi làng khỏi mọi điềm xấu xa chực chờ xâm chiếm.

Các nhà sư có con đường tu tập riêng biệt và những nhà sư có pháp thuật cũng có con đường tu hành của riêng mình. Nhưng trên hết, tất cả đều có cùng một mục đích đó là để bảo vệ bản thân, gia đình và người dân trong ngôi làng này.

Khi mọi người đến trước nhà thầy Pharan, một số người tản ra đứng quanh nhà chuẩn bị chiến đấu. Mười người còn lại với kỹ năng phép thuật thành thạo đều xếp hàng và bước vào nhà.

Tiếng chân bước lên cầu thang vang lên chói tai.

Dưới chân cầu thang, hai cậu bé có vẻ ngoài y đúc ngồi đối diện nhau, quỳ gối nắm tay nhau như mời nhóm thầy cúng tiến lên.

Nếu một ngày, ai đó muốn đến đây mà không thấy hai hồn ma này đang đợi ở cầu thang thì có nghĩa là hôm đó thầy Pharan không tiện gặp ai. Tất cả các thầy cúng đều biết điều này.

Chaiya, La và Mek từng là đệ tử của thầy Sek, là ông của thầy Pharan. Khi ông qua đời, ông đã truyền lại kiến ​​thức về bùa phép cho cháu ruột của mình, nên ba người họ đều xem thầy Pharan là một người có công đức to lớn từ khi sinh ra. Tất cả những đặc điểm và tính cách vốn có từ khi còn nhỏ của thầy Pharan đã nói lên điều đó.

Thầy Sek rất yêu quý đứa cháu trai này, trước khi ra đi ông đã giao cho người dân trong làng giúp đỡ chăm sóc cháu trai mình. Nhưng phần lớn đều là thầy Pharan chăm sóc người dân trong làng. Ví dụ như mười năm trước, cậu con trai sáu tuổi của Chaiya rất tinh nghịch, đi lang thang trong rừng và biến mất ba ngày ba đêm. Không ai có thể tìm thấy cậu bé, thầy Pharan được phong tu sĩ vào thời điểm đó đã tìm được cậu bé và bế ra ngoài trong tình trạng mệt mỏi. Hình ảnh đó in sâu trong lòng Chaiya mà ông sẽ không bao giờ có thể quên được. Về phần La và Mek, họ đã nhiều lần được thầy Pharan giúp đỡ, giống như những người đã từng du lịch đến đây.

Ngày trước không có cơ hội trả ơn, lần này chắc chắn họ sẽ không bỏ qua khi có rất nhiều tà ma đang tiến về phía ngôi nhà này.

Lúc bước lên nhà, họ nhìn thấy tấm lưng sừng sững trước bàn thờ Phật. Mọi người đều quỳ xuống và cúi chào một cách kính cẩn.

Pharan vẫn ở trong trạng thái thiền định, nhận thức được rằng các đệ tử của mình và của cả ông nội đã đến đây, nhưng miệng anh vẫn tiếp tục niệm chú không ngừng.

Chaiya, người được coi là lớn tuổi nhất trong mười người, bò lên phía trước, bưng một cái khay, thắp nến và phân phát cho mọi người giúp thắp sáng, xếp chúng cạnh nhau thành hình vuông bao quanh họ và thầy Pharan.

Sau đó, ông tới và quỳ phía sau thầy. Một số lấy ra những cuốn sách viết bùa chú bên trên và trải chúng ra, miệng lặp lại câu thần chú. Tất cả đồng loạt niệm chú.

"Sakke kame charupe kirisukharatabe."

Jet cũng cảm nhận được điều gì đó đáng sợ. Thực ra, cậu ấy đã cảm thấy điều đó được một lúc rồi.

Tiếng kêu của con cú lớn đến mức như muốn xuyên thủng màng nhĩ khiến Jet tỉnh dậy ngay lập tức, nhưng Khem vẫn ngủ say.

Nó kêu một lúc rồi im bặt, bay đi về các hướng khác nhau, nhưng Jet dù mệt mỏi đến thế nào cũng không dám ngủ tiếp. Cậu ấy không dám ra ngoài xem bởi vì thầy đã bảo không được ra khỏi phòng cho đến sáng.

Một lúc sau, có vài tiếng bước chân đi lên cầu thang của ngôi nhà. Jet đã hoàn toàn tỉnh táo ngồi dậy, nhìn Khem đang ngủ ngon lành trên giường.

"Khem... Khem..." Jet gọi với giọng to hơn bình thường một chút. Nhưng Khem không chịu thức dậy. Cậu ấy cố gắng nhổm dậy và đưa tay lên mũi Khem rồi thở phào nhẹ nhõm vì bạn mình vẫn còn thở.

Nhưng điều này thật lạ lùng khi Khem ngủ càng lúc càng sâu hơn, đến mức có thể bị mộng du. Chuyện này sẽ gây ra rắc rối bởi bên ngoài đang nguy hiểm vô cùng. Jet sợ rằng Khem có thể chìm sâu vào giấc ngủ và không thể tỉnh lại nữa.

Jet bồn chồn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Nhưng sắc mặt của cậu ấy lập tức tái nhợt khi tiếng tụng kinh vang lên.

Những tiếng tụng kinh này là những tiếng tụng kinh mời gọi các vị thần trong vũ trụ đến để giúp đỡ và bảo vệ con người khỏi những nguy hiểm và những điều xấu xa.

Người ta tin rằng người tụng kinh càng nhiều thì công đức càng cao. Âm thanh tụng kinh ngày càng to hơn cho đến khi chạm tới tầng trời cao nhất.

Sau sự cố ở nghĩa trang năm năm trước, Jet đã không nghe thấy lời tụng kinh của thầy. Không cần phải phỏng đoán chuyện gì đang xảy ra khi câu thần chú này được cất lên một lần nữa.

Jet vội vàng đứng dậy cầm một cây nến thắp lên rồi đặt trước mặt, chắp hai tay vào giữa ngực, nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe tiếng tụng kinh bên ngoài rồi miệng bắt đầu niệm chú.

"Titthinta Santikeyang Munivarava ..."

Tâm trí của Pharan nhìn thấy rất nhiều ma quỷ và linh hồn, tổng cộng hơn một trăm con đang tiến về phía ngôi làng này. Những linh hồn độc ác đó lao tới đây với ý định cuớp đi mạng sống của Khemjira.

Tại sao lại như thế này?

Pharan chỉ có thể thắc mắc trong lòng. Các linh hồn tản ra tìm kiếm linh hồn của Khemjira. Một người phụ nữ đến từ thời đại bốn trăm năm trước trong trang phục của nô lệ đương thời.

Nhưng dù Pharan tìm kiếm thế nào cũng chẳng thể tìm thấy linh hồn người phụ nữ đó, ngay cả linh hồn của Chayot, em trai anh ở tiền kiếp, cũng không xuất hiện.

Chính xác thì họ đang ở đâu?

Những linh hồn đã lang thang trong rừng núi một thời gian dài, hình ảnh trước mặt Pharan đột nhiên thay đổi.

Từ một đám ma với hình dáng ghê rợn đang chạy, đang bò đến bỗng nhiên biến thành một ngôi nhà Thái cổ hoang vắng, không có người ở, phủ đầy bụi bặm và mạng nhện.

"Ta ở đây?"

Pharan chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ, nhưng thầy không nhìn thấy người nói nên không đáp lời.

"Đừng nhiều chuyện nữa, hãy giao đứa trẻ đó và linh hồn của mẹ nó cho ta, và ta sẽ giải thoát tất cả các ngươi."

Pharan nhẹ nhàng trả lời.

"Thằng bé đó đã làm gì ngươi? Các ngươi không thể buông tha cho nó sao?" Những thầy cúng ngồi phía sau nghe được lời này nhưng họ vẫn tiếp tục tụng kinh.

"Câm miệng! Ta làm gì cũng không liên quan đến ngươi!"

"..."

"Ngươi muốn tự mình giao người cho ta hay phải để ta đến bắt bọn chúng!

"..."

"Nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết lão Sek đã làm những gì. Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi đừng dính dáng gì tới việc này!"

"..."

"Bởi vì ta chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng!"

Tâm trí Pharan quay lại, đôi mắt đen tuyền sắc bén mở ra nhìn ngọn nến, nghe thấy tiếng thét chói tai cách đó không xa, mùi thối rữa của ma quỷ lẫn vào gió. Cả trăm linh hồn đứng xung quanh nhà Pharan, nhưng không thể vào được vì có nhiều lớp ma thuật được tạo ra bởi những người có pháp thuật.

Chaiya và những người khác cũng nghe thấy, ngửi được và cảm nhận được sự xuất hiện của họ, nhưng nghi lễ vẫn phải tiếp tục. Họ chẳng hề biểu hiện ra bất kỳ những dấu hiệu hoảng loạn quá mức nào. Mặc dù áo của Chaiya đang uớt đẫm mồ hôi, nhưng ông vẫn nắm chặt hai tay nhau chờ xem thầy Pharan sẽ làm gì tiếp theo.

Sau khi tụng kinh mời gọi các vị thần và tất cả những đấng thần linh tối cao trong vũ trụ.

"Mọi người hãy tập trung, giải phóng tâm trí, buông bỏ những ham muốn, đừng để bị phân tâm dù chỉ một giây." Pharan nhắc nhở trong khi vẫn ngồi quay lưng lại. Anh lại nhắm mắt lần nữa để tụng kinh.

"Con là Pharan Rueangdet, cầu xin sức mạnh của tất cả các vị Đại thần, các vị Chư Phật, vua, Tăng, Ni, cha mẹ, ông mụ bà mụ, trong mỗi đời, hãy bảo vệ con. Các vị Đại Thần, các Đại Bồ Tát, tất cả các bậc thánh nhân trong 19 tầng trời, 16 vị Phạm Thiên, 15 tầng trần gian, 14 tầng đất, 21 vị thần Mae Thorani và thần Mae Kongka, xin người hãy che chở và bảo vệ con, bảo vệ các đệ tử của con, bảo vệ những người dân trong làng an toàn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."

Trụ trì Suea giống như nghe thấy giọng của thầy Pharan vang vọng trong gió, dường như cảm nhận được tấm lòng trong sáng và tốt bụng của chàng trai trẻ - người muốn bảo vệ ngôi làng này khỏi nguy hiểm.

Dường như Trụ trì đã nhận được tinh thần và lời khẩn cầu đầy tha thiết. Trụ trì Suea tăng âm lượng tụng kinh của mình, điều đó buộc những nhà sư khác phải làm theo.

"Đón nhận những điều tốt lành của vũ trụ ở tất cả tám hướng, hãy biến nó thành một bức tường kính bảy tầng để bảo vệ vạn vật"

Sau khi tụng xong câu cầu nguyện mời chư Thiên và sức mạnh siêu nhiên trong vũ trụ, bầu trời bỗng sáng rực một ánh vàng, mưa rơi nhưng không phải cơn mưa bình thường, các nhà sư la hét và quằn quại trong cơn đau rát do hạt mưa gây ra. Mười ba tia sét đánh xuống mười ba con ma tạo ra âm thanh lớn đến mức khiến cả căn nhà rung chuyển. Jet giật mình và mất tập trung nhưng Khem vẫn đang ngủ ngon lành.

Cơn mưa lớn đã khiến mặt đất trở thành vũng bùn hút những linh hồn tà ác chìm xuống dưới mặt đất. Tiếng la hét thảm thiết của những linh hồn vang lên rồi dần chìm xuống vũng bùn trước sự chứng kiến của những thầy cúng vẫn đang đứng niệm chú dưới mưa.

Mọi người đều nghĩ rằng những giọt mưa và tia sét được Thần Phirun tạo ra để giúp đỡ họ, còn vũng bùn hút những linh hồn tà ác là do Thần Mae Thorani tạo ra.

Hai vị thần đã nghe thấy được lời khẩn cầu. Nếu người khẩn cầu không phải là người có tấm lòng cao thượng hay thanh khiết thì yêu cầu đó sẽ không thực hiện được.

Chẳng mấy chốc mọi thứ biến mất và sự yên bình trở lại. Ánh nắng của ngày mới tràn vào nhà chiếu đến thầy Pharan vẫn đang ngồi im trong giây lát. Sau đó tất cả các thầy cúng, các đệ tử đều đồng loạt cúi lạy Pharan.

🏵🏵🏵End chap 08🏵🏵🏵

Tuần mới vui vẻ và nhiều niềm vui💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro