Chương 10: Mì gói

Sáng hôm sau, Chi mang tiền đến lớp. Nó nói là "Tìm thấy trong ngăn phụ của cặp." Cô Trang nghe thế thì tin ngay, cả lớp cũng thôi không bàn tán nhiều nữa. Nhưng Nam thì khác. Từ sau chuyện hôm trước, ánh mắt nó càng lúc càng sắc lạnh khi nhìn về dãy bàn trên.

- Xíu ra chơi đợi tao chút được không? Có đồ muốn đưa mày. - Chi nhỏ giọng hỏi.

Nam rũ mắt nhìn nó, đáp:

- Ừm, vậy gặp dưới căn-tin đi. Chút tao đi ăn trưa rồi.

Đến giờ nghỉ, Chi ngoan ngoãn ngồi giữ chỗ cho Nam. Đợi một lát đã thấy nó chậm rãi bước đến. Nam ung dung đi về hướng này, cũng chẳng buồn quan tâm đến những ánh mắt đang dõi theo bóng dáng mình. Chi nhìn nó, chợt nhận ra trước giờ ngoài Minh, Nam cũng là một đứa được nhiều bạn nữ yêu thích.

Minh là kiểu con trai năng động, dáng nó đẹp lại thêm giỏi thể thao, mỗi lần úp rổ trên sân đều dễ dàng đánh gục nhiều trái tim thiếu nữ, bao gồm cả Chi. Còn Nam thì khác. Xưa giờ nó chẳng ồn ào, không thích phô trương. Thân hình thằng này cao ráo, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt thỉnh thoảng lạnh lùng đến mức người đối diện phải dè chừng, tạo cho Chi một cảm giác rất áp lực. Được cái là Nam học rất giỏi, nghe giảng một lần là hiểu ngay. Điểm số của nó lúc nào cũng rất cao, tuy vậy chẳng bao giờ thấy thằng này tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không hề có thái độ khinh thường tụi học dở như Chi. Vậy nên dù nó khá kín tiếng, nhưng với gương mặt và năng lực đó, cũng đủ để nhiều người thầm ngưỡng mộ, dần dần cái tên "Đặng Hoàng Nam" được rất nhiều bạn nữ truyền tai nhau.

Tiếp xúc từ đầu năm đến giờ, thêm việc nghĩa hiệp trèo cửa sổ đưa tiền từ đêm qua khiến Chi cảm thấy mình không nên có suy nghĩ xấu về Nam, càng không nên tìm cách xa lánh nó như trước. Đương nhiên, điều này chỉ có hiệu lực nếu Nam biết thân biết phận mà giữ kín bí mật của nó.

Chợt nghĩ đến vụ tiền, Chi đợi Nam ngồi xuống đối diện rồi cẩn thận đưa quyển vở kẹp một cái phong bì đến trước mặt.

- Gì đây? - Nam nhìn Chi, khó hiểu hỏi.

Chi ngó quanh, chắc chắn rằng đám con gái ban nảy đều đã không còn chú ý đến Nam, mới trầm giọng thì thầm:

- Tiền tiết kiệm của tao, không nhiều bằng phần quỹ lớp mày bù giúp nhưng đây là tất cả tài sản mà tao có. Số còn lại, đợi Tết này được lì xì, tao sẽ gửi mày sau.

Nam cười nhạt, gõ đầu Chi.

- Đêm trước tao đã nói rằng mày không trả cũng được mà. Giờ gom hết tiền rồi, nếu sau này muốn mua gì thì mày phải làm sao?

- Mày đừng lo, tự tao tính được. Nếu mày không nhận, sau này Việt Chi tao không dám nhìn mặt mày nữa đâu.

Chi vừa nói vừa chớp chớp mắt, cố nặn ra vẻ tội nghiệp. Nam nén cười nhìn bộ dạng ngốc ngếch trước mặt, đành gật đầu thỏa hiệp với Chi. Nó cất cái phong bì vào túi quần, rồi đứng dậy đi mất.

Lát sau, Nam quay lại với một tô mì gói thơm lừng. Chi chẳng hiểu mì căn-tin bán có gì khác loại nó tự pha ở nhà, nhưng lúc nào ăn ở trường, nó cũng thấy vị ngon hơn hẳn. Vừa nghĩ ngợi vu vơ, mắt Chi lại trông thấy Nam đứng dậy. Lần này, một phần mì khác được đặt đến chỗ nó.

Chi nhìn tô nước dùng trong veo, nổi lên mấy lát thịt bò mỏng, thêm vài con tôm đỏ au nằm trên mặt, còn có thêm một cây xúc xích và vài cọng cải thìa xanh mướt. Bên cạnh tô mì còn đặt một cái tẩy và chai C2 vị hồng trà đào, loại nó thường hay uống.

- Phần của mày đó, mau ăn đi. - Nam vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

- Của tao? - Chi tròn mắt. - Nhưng... tao đâu có tiền trả.

Nam liếc con nhỏ một cái, ánh mắt vừa bất lực lại có chút bất mãn:

- Ai mượn đem tiền đưa hết cho tao làm còn gì, lúc nảy nói mà không chịu nghe lời. Ngốc ơi là ngốc. Giờ mày tính ngồi không nhìn người ta ăn trưa chắc?

Chi lúng túng cắn môi. Đúng là nó định bụng sẽ nhịn, chờ đến chiều về nhà ăn cơm. Ai dè bị thằng này nhìn thấu hết.

- Ăn đi. Bỏ bữa thì chỉ có thiệt thân thôi.

Nam hừ lạnh nói, nó cẩn thận lau đũa muỗng bằng giấy ăn rồi mới đưa đến trước mặt Chi.

Chi chần chừ một chút, cuối cùng cũng gắp thử sợi mì. Vừa đưa vào miệng, mùi thơm lan ra, vị ngọt của nước dùng quyện với miếng thịt mềm, làm bụng nó reo lên inh ỏi. Nó húp thêm một muỗng nước dùng, đôi mắt liền sáng rỡ:

- Ngon quá trời!

Nam liếc nhìn, khóe môi nhếch rất nhẹ, nhưng vẫn làm bộ thản nhiên. Nó gắp thêm miếng bò viên từ bát của mình, thả vào tô cho Chi.

- Thích thì ăn nhiều một chút.

Chi ngước lên, bắt gặp ánh mắt hững hờ ấy. Dù Nam chẳng hề cười, nhưng con nhỏ lại có cảm giác như bản thân đang được quan tâm theo một cách rất khác. Nó dời mắt sang bát mì đơn giản của Nam, sau khi chia cho nó viên bò, trong ấy cũng chỉ còn hai, ba lát thịt mỏng như giấy.

- Sao mày không mua tô full topping như như tao?

Nam nhún vai:

- Tại không đói lắm. Với lại, tao không thích ăn mấy thứ cầu kỳ.

Chi chợt liếc sang tô mì đạm bạc phía đối diện, trong lòng thoáng nhói. Dựa theo quan sát của nó về Nam bao lâu nay, hình như... thằng này lúc nào cũng cực kỳ giản dị. Không ngờ hôm nay lại sĩ diện mua cho Chi tô mỳ nhiều thịt, trong khi bản thân chọn ăn loại rẻ hơn. Lại nhớ hôm trước Chi làm mất quỹ lớp, Nam không ngần ngại lấy tiền túi ra giúp mình, nó liền bất giác thấy nghèn nghẹn ở cổ.

"Chắc nhà Nam cũng thuộc diện khó khăn. Vậy mà còn nghĩ đến bạn bè..."

Nó tự suy diễn, lòng dâng lên cảm giác áy náy, xúc động. Càng nghĩ, Chi càng cảm thấy may mắn vì mình đã gom hết tiền tiết kiệm trả cho Nam, chí ít có thể giúp cho nó phần nào. 

Đợi Chi ăn xong, Nam đứng dậy giúp nó dọn tô trả lại. Sau đó mới đề cập đến chuyện mà bản thân âm thầm điều tra:

- Tao đã biết ai lấy tiền rồi.

Chi sững người.

- Ai vậy?

- Nhi. - Nam đáp, giọng chắc nịch.

Trong thoáng chốc, Chi như không tin vào tai mình. Nhi, người vẫn hay cười ngọt ngào, dịu dàng với nó ư?

- Mày đừng nói bừa! - Chi phủ nhận.

- Tao không nói bừa. - Nam thở dài. - Thằng Khánh kể nó thấy Nhi đụng vào cặp của mày ngay giờ ra chơi. Đúng ngay buổi sáng trước lúc mày mất tiền.

Nam tiến lại gần hơn, giọng chậm rãi:

- Giờ tao chỉ hỏi, mày muốn xử lý thế nào? Tao có thể báo cho cô Trang, nếu điều tra thêm, Nhi chắc chắn sẽ khai thôi. Nhưng một khi nói ra, coi như nó xong đời trong lớp.

Chi lặng thinh. Trong đầu nó hiện lên hình ảnh Nhi cười giòn tan mỗi lần tập văn nghệ, lại nhớ đến dáng vẻ tự tin khi đứng trên sân khấu tổng kết của trường của Nhi mà bản thân từng ngưỡng mộ. Nó biết, nếu chuyện vỡ lở, Nhi sẽ bị cả lớp quay lưng, còn bị thầy cô và gia đình lên án.

- Tao không muốn làm lớn chuyện. Coi như tao đã sơ ý, tự mình làm mất thôi.

Nam cau mày.

- Mày chắc chứ?

- Ừ. - Chi gật đầu. - Nếu mình không tận mắt thấy nó lấy cắp tiền thì không nên tố cáo. Tao chẳng muốn làm khó hay đổ oan cho ai. Dù gì thì tiền cũng đã có lại rồi.

Nam im lặng nhìn nó thật lâu.

- Được, mọi chuyện nghe theo mày hết.

Chi cụp mắt xuống, lòng nặng trĩu. Nó không biết quyết định này có đúng không. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc đó, nó đã quyết định tin tưởng bạn của mình. Về phần Nhi, nếu chuyện Nam vừa nói là thật, Chi càng muốn biết vì sao nó lại quyết đinh làm như thế, hoặc liệu Nhi có nỗi khổ gì khác trong chuyện này hay chăng. Dù sao, đến cuối cùng, nó nghĩ mình vẫn sẽ chọn tha thứ. Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội để sửa đổi lỗi lầm. Vì trên đời này có mấy ai hoàn hảo được cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro