Chương 11: Dựng trại

Những ngày sau đó, mọi việc dường như trở lại bình thường. Nhưng Chi nhận ra, mỗi lần vô tình bắt gặp ánh mắt Nhi, nhỏ đó liền lập tức quay đi nơi khác. Lúc thì giả vờ bận rộn với giấy màu, lúc thì chăm chú xem điện thoại. 

Sau một thời gian chuẩn bị, gian hàng của cả bọn dần thành hình. Nay mỗi người trong nhóm đều bận bịu đủ việc. Nhi vẫn kiêm phần trang trí, Minh lo nghĩ dựng dựng gian hàng. Chi thì phụ sắp xếp, kiểm tra đồ lặt vặt, còn Nam, ngoài việc góp sức với Minh... thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh, thi thoảng đưa tay giúp nó một việc nhỏ, thi thoảng lại hỏi han xem nó có mệt không.

- Ê, lát nữa mày đi với tao ra sân sau lấy thêm mấy khúc tre nha. Hai người khiêng mới nổi.

Minh thấy Chi ở cạnh, liền lên tiếng nhờ nó giúp.

Chi gật đầu, vội mừng thầm trong bụng. Được đi cùng Minh, dù chỉ làm một việc nhỏ, cũng đủ khiến nó vui vẻ. Nào ngờ ngay lúc đó, Nam đã chen ngang, nói với Minh:

- Để tao đi với mày, chuyện khuân vác đừng phiền đến con gái.

Chi cạn lời. Nam nói có lý quá nó cãi không được, đành chống tay đứng nhìn hai đứa kia đi khuất mất. Kỳ lạ thay, dạo này trong lòng Chi không còn cảm giác giận Nam như cái cách nó đã từng mỗi lần thằng này phá đám chuyện của mình với Minh.

Mấy ngày tới, những âm thanh ồn ào lúc nào cũng rộn vang khắp lớp học. Mỗi góc phòng trong trường đều đầy ắp học sinh. Không khí gấp gáp, lại có phần nhộn nhịp, rộn rã vì cách thời gian diễn ra hội trại chỉ còn vỏn vẹn có mấy ngày.

Chi ngồi bệt dưới sàn, tay dán từng mảnh giấy lấp lánh lên tấm bảng lớn. Mồ hôi rịn trên trán, tóc mái dính bết lại, nhưng trong lòng nó lại có chút ấm áp. Lâu lắm rồi nó mới thấy cả lớp gắn bó thế này. Tuy lúc đầu cô chỉ giao việc cho bốn đứa, nhưng giờ đây, tất cả mọi người trong tập thể đều ra sức phụ giúp nhóm tụi nó.

- Chi. Mày ghỉ ngơi, uống chút nước đi. - Minh nói, đưa tới một chai suối mát lạnh.

Chi ngẩng lên, tim đập thình thịch. Đôi mắt Minh thoáng qua nhẹ nhàng, như một cơn gió mát thổi nhẹ vào lòng nó. Chi mỉm cười, liền nhanh tay định nhận lấy. Nhưng khoảnh khắc ấy chưa kịp kéo dài, một cái bóng đã vụt đến bên cạnh.

- Ê cho tao đi, để nó dán tiếp cho nhanh. Trùng hợp đang khát khan cả cổ.

Nam bất thình lình đón chai nước trước Chi, tự ý uống ừng ực vài ngụm, sau đó đặt lại ngay cạnh nó rồi đi mất.

- Đồ kì cục. - Chi bực bội lườm, rõ ràng đó là đồ Minh mua riêng cho nó.

Minh nhìn hai đứa bạn cùng bàn này chí chóe đã quen, chỉ lắc đầu, quay đi làm việc tiếp.

Chi ngó về phía Nam. Sau khi cướp đồ của nó thì lủi thủi ngồi một góc, liền cảm thấy giận bản thân. Mới đây nó đã quên chuyện nhà Nam khó khăn, nói không chừng thằng này khát nước mà hết tiền mua nên mới làm liều chịu bẽ mặt như ban nãy.

Suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu Chi. Không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì, nó lại bỏ xuống đống đồ trang trí đang làm dở, cầm ví chạy xuống căn-tin trường.

- Ê! Uống đỡ đi, lỡ mua nhầm.

Nam nheo mắt nhìn nhỏ bạn ôm bình nước suối năm lít đến trước mặt mình. Thầm nhẩm lại xem mấy ngày nay nó có đắc tội gì Chi không.

- Gì đây? Tính đầu độc tao hả?

- Bộ mày nghĩ tao rảnh lắm à? - Chi bĩu môi, vội đặt bình nước xuống cạnh chân nó.

- Ờ...

- Uống thì uống, không trả đây tao đem cho tụi mèo ngoài sân sau.

Nam im lặng nhìn Chi một hồi lâu, ánh mắt như muốn soi thấu suy nghĩ trong đầu nó. Chỉ có điều nghĩ mãi cũng chẳng ra, Nam đành thở dài, đưa tay vặn nắp bình, uống một ngụm đầy trước sự quan sát chặt chẽ của Chi.

- Được rồi, cảm ơn Chi nhiều nha. - Nam vặn nắp lại, giọng bỗng dưng dịu đi, không còn kiểu cà khịa như thường ngày. - Lần sau mua loại nhỏ thôi, mày tính bắt tao vác cả cái bình này về nhà à?

Chi liếc xéo. Vốn nó lo mua chai nhỏ thì Nam không đủ uống, chần chừ mãi mới quyết định vác bình nước to đùng lên lớp cho thằng này cơ mà. Uốn lưỡi mấy lần, nó quyết định thôi không buông lời cãi, sợ nói nhiều thì lộ ra chuyện nó biết nhà Nam nghèo.

Chiều hôm đó, cả lớp cùng nhau ở lại trường. Sân lớn náo nhiệt như một công trường thu nhỏ, học sinh từ đủ các khối lớp đều cùng nhau bắt đầu dựng lên từng khoảng trại của riêng mình. Tiếng đinh đóng chan chát, hòa với tiếng cười đùa vang rộn khắp nơi. Đống tre, nứa, dây thừng, cùng sơn, vải màu ngổn ngang trên mặt đất. Chi mỉm cười nhìn ai nấy đều bận rộn, mặt đỏ bừng dưới nắng chiều nhưng cả bọn vẫn hăng say.

Thấy mọi người bận không ngơi tay, Chi bèn xung phong phụ giữ cây tre để Minh và Nam đóng đinh cố định. Thân tre dài và nặng, nó phải rướn người mới giữ cho chắc nổi. Chẳng mấy chốc, mồ hôi đã đổ rịn xuống thái dương.

- Mày nhớ nắm chắc vào nha, cẩn thận chút. - Nam đứng phía đối diện, cầm búa gõ nhịp, ánh mắt liếc sang nó đầy cảnh báo.

- Biết rồi, tao chẳng phải con nít mà mày dặn mãi. - Chi bặm môi đáp, nhưng ngón tay nó run lên vì căng thẳng.

May sao, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Nhờ Minh vững tay, lại thêm Nam khéo léo, cùng sự giúp sức của mấy đứa con trai khác mà cả khung trại đã nhanh chóng thành hình. Trong góc, Chi nhìn Minh cúi người đóng vài búa cuối cùng, cơ thể dần thả lỏng khi mọi việc gần xong.

Chẳng ngờ đúng lúc đó, một đứa lớp khác đang chạy ngang, vướng phải cuộn dây thừng dưới chân rồi kéo theo khung tre chao đảo. Chi giật mình nghiêng người, nó đứng sát mép góc trại, lúc mất thăng bằng ngã ra, không cẩn thận bị cạnh tre thừa dưới đất cứa mạnh vào cánh tay.

- A. - Chi không nhịn được bật một tiếng kêu nhỏ, mắt nhìn máu đỏ rịn ra tay thành vệt dài.

Không khí đang ồn ào bỗng khựng lại. Minh hoảng hốt ném búa xuống, vội bước đến đỡ lấy nó:

- Mày có sao không Chi?

- Tao... tao không sao. - Nó lắp bắp, cố bình tĩnh, nhưng mặt đã tái đi.

Nam từ phía bên kia chạy vội tới, nó lách qua đám đông, nắm lấy cổ tay Chi.

- Để tao coi! - Sắc mặt Nam nghiêm lại. - Biết giữ kiểu gì đâu mà cũng ráng làm.

- Ê, mày làm gì dữ vậy? - Minh nhíu mày, khó chịu. 

Nam không thèm đáp. Nó lôi từ túi ra một chiếc khăn tay đã sờn, nhanh chóng áp lên miệng vết thương. Chi nhăn mặt, rít khẽ, nhưng Nam chẳng chịu buông.

- Mày nhịn đau một chút. - Nó quắc mắt, song bàn tay thì nhẹ nhàng đến lạ. - Giờ đi rửa ngay thôi, kẻo nhiễm trùng.

Không đợi thêm, Nam kéo Chi đi khuất, mặc kệ Minh đứng đó cau có và ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp. Nhi từ xa nhìn theo, đôi môi mím chặt, ngón tay thầm siết lại sợi dây ruy băng trên tay.

Trong phòng y tế, không khí im lặng hơn hẳn. Nam không thấy cô phụ trách ở đâu, chỉ đành đỡ Chi ngồi xuống ghế, rồi tự nhiên lục tủ thuốc lấy bông gạc, cồn sát trùng. Động tác nó thành thạo đến bất ngờ, trông chẳng hề lóng ngóng.

- Đưa tay đây cho tao. - Nam nói, giọng dứt khoát.

Chi ngập ngừng chìa ra. Khi bông chạm vết xước, nó nhói buốt, vội nói:

- Ê! Nhẹ tay thôi chứ!

- Đồ hậu đậu. - Nam nhăn mặt, giọng thấp xuống. Song động tác khử trùng lần này có phần chậm rãi hơn. - Con gái người ta chỉ muốn phụ việc nhẹ thôi, mày cứ thích chen vào mấy chuyện nguy hiểm làm chi không biết.

- Tại có đứa nào vấp dây nên va vào khung trại, tao đứng không vững mới tự ngã. Chứ đứng giữ cây tre có gì nguy hiểm đâu. - Chi bĩu môi giải thích, mắt hơi ứa nước vì đau.

Nam thở dài, đầu ngón tay khẽ run. Nó chậm rãi băng vết thương, từng động tác đều hết sức cẩn trọng.

Ngoài cửa sổ, nắng chiều đổ nghiêng xuống, vệt sáng vàng trải dài trên sàn phòng y tế. Trong khoảnh khắc ấy, Chi chợt thấy có chút bồi hồi, không kìm được dán ánh nhìn vào góc nghiêng của Nam.

Ngay lúc đó, tiếng mở cửa vang lên. Minh xuất hiện, hơi thở còn dồn dập vì vội vã chạy đến. Ánh mắt thoáng dừng lại nơi bàn tay Nam đang băng bó cho Chi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro