Chương 12: Nước tương

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên kỳ lạ. Im ắng đến mức Chi có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc theo từng nhịp giây.

- Chi, mày thấy sao rồi? - Giọng Minh cất lên, phá vỡ sự im lặng.

Chi ngỡ ngàng nhìn crush đứng trước cửa, nó ngây người vài giây mới đáp lại:

- Cảm ơn Minh nha, tao ổn. Chỉ xước nhẹ xíu thôi, Nam băng lại chút nữa là xong.

Nam không ngẩng lên, chỉ tiếp tục tỉ mỉ quấn lớp gạc quanh cánh tay nhỏ. Mỗi lần băng kéo xiết, Chi hơi nhăn mặt, nó lập tức nới lỏng lực tay, tốc độ băng bó hoàn toàn dựa vào biểu cảm của người ngồi đối diện.

Minh không hỏi thêm, chỉ nhanh chân bước vào phòng y tế, đi đến cạnh chỗ Chi.

- Để tao làm cho. Mấy chuyện này tao có nhiều kinh nghiệm.

Nam ngẩng lên, ánh mắt sắt lẹm.

- Không cần, tao làm được. - Nó đáp gọn.

Minh cau mày, trông như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nó chần chừ một lúc, rốt cuộc đành hạ giọng thỏa hiệp:

- Vậy mày ở đây coi chừng Chi đi. Tao làm nốt phần còn lại. Hôm nay vậy đủ rồi, tụi mày không cần phụ nữa đâu.

- Ê...

Chi định nói với theo nhưng đã quá muộn. Bỗng chốc, phòng y tế lại trở nên im ắng. Minh buông một câu rồi rảo bước ra ngoài, để lại nó và Nam ngồi với nhau trong một không gian chật hẹp. Nó cúi đầu, nhìn ánh nắng chiều lùa qua khung kính, vẽ những vệt vàng mảnh trên nền gạch. Lại ngó xuống cánh tay được quấn băng gọn gàng, còn vương mùi cồn thoang thoảng của mình. Cuối cùng, ánh mắt lơ đãng khẽ rơi trên người Nam.

Nam ngồi đó, vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì. Chi càng nhìn nó lại càng thấy nhịp tim mình đập hơi nhanh hơn bình thường. Không hiểu sao, nó thấy nhiệt độ trong phòng cũng dần dần nóng lên. Cảm giác hồi hộp lạ lùng len dần vào từng nhịp thở. Chi vội dời mắt, đứng phắt dậy.

- Thôi, ngồi nghỉ thêm chút nữa đi. Đứng lâu dễ mệt.

Nam nhíu mày, nói như ra lệnh. Một tay kéo nhẹ vạt áo Chi, khiến nó loạng choạng ngồi trở lại giường.

- Tao ổn mà. Chỉ xước xíu thôi.

- Mày còn cảm thấy đau không? - Nam hỏi.

Chi lắc đầu:

- Không. Cảm ơn mày nhiều nha.

- Có gì đâu.

Thấy Chi vẫn ổn, Nam bèn thu dọn mấy món băng gạc vào tủ. Chi ngồi yên, nghe tiếng gió luồn qua khe cửa sổ, thổi đến tai nó cả nhịp thở khe khẽ của hai đứa, đều đặn vang lên giữa căn phòng.

- Xong rồi, về nhà thôi.

- Ừm...

Chi đứng dậy, khẽ xoay khớp tay một chút, cảm giác hơi rát, nhưng dễ chịu hơn ban nãy. Nam đeo lại balo, chờ Chi bước xuống trước rồi mới thong thả đi theo sau.

Trời đã ngả sang màu mật ong khi hai đứa ra khỏi cổng trường. Chi dắt chiếc xe đạp ra, bánh xe cọ vào nền xi măng nghe sột soạt. Nam đi chậm phía sau, khoác balo hờ một bên.

- Mày không cần theo tao đâu. Nhà mày ngược hướng mà. - Chi nói.

Nam nhún vai, giọng tỉnh queo:

- Tao tiện đường.

Chi nhíu mày, chưa kịp nói thêm, Nam đã đẩy xe đạp ra, bắt đầu chạy theo phía sau nó. Chi đành quay lên, đạp nhanh hơn, nhưng dù tăng tốc thế nào, tiếng bánh xe phía sau vẫn đều đặn theo sát.

- Tiện đường mà đi theo sắp tới tận nhà tao luôn rồi hả? - Chi quay đầu lại, bất lực hỏi.

- Tao đi mua đồ. - Nam trầm giọng.

Chi nhếch môi, nó hỏi tiếp:

- Ra là vậy, mà mày mua đồ gì á ta?

Vừa dứt lời, quả nhiên mặt Nam hơi sượng lại. Nó thấy thằng này đưa mắt nhìn trời, khẽ nuốt nước bọt một cái rồi mới đáp lại:

- Mua... ờ... mua nước tương.

- Ồ... mua nước tương ha. - Chi đáp, quyết định thôi không trêu thằng nhỏ nữa.

Dọc đường, hai đứa chẳng ai nói gì thêm. Thỉnh thoảng Nam lại vượt lên một chút, rồi dừng chờ theo tốc độ của Chi. Có lần, khi Chi thắng gấp ở khúc cua, vết thương trên tay bỗng đau nhói. Nó run người, may thay Nam kịp đưa tay kéo lại, giữ cho xe nó khỏi ngã.

Đạp đến gần cửa lớn, Chi thắng xe, chống chân xuống, quay lại nhìn Nam.

- Tới nhà tao rồi nè. Hôm nay cảm ơn bạn cùng bàn nhiều nha.

Nam dịu giọng dặn dò:

- Ừm. Vào nhà nhớ rửa lại vết thương bằng nước muối sinh lý. Cẩn thận đừng để ướt băng.

Chi gật đầu, còn định nói thêm nhưng Nam đã quay xe, hướng về phía ngược lại. Dáng lưng nó đổ dài trên mặt đường, hòa cùng ánh hoàng hôn đang dần tắt.

Nam đạp xe chầm chậm trên con đường vắng, gió chiều quẩn quanh mái tóc. Trước mắt, ánh nắng cuối ngày đã sắp tắt hẳn sau dãy đồi xa, để lại vệt cam nhạt nhòa.

Khi tới ngã ba, Nam dừng xe. Con đường về nhà cần rẽ trái, còn cửa hàng tạp hóa nằm bên phải, ngay góc đường ban nảy nó và Chi vừa đạp qua. Nam nhìn hai hướng, rồi bất giác bật cười khẽ. Nó xoay tay lái, rẽ về phía tiệm nhỏ.

Bà Hai đang dọn mấy thùng mì tôm trước cửa, thấy Nam đến thì ngẩng lên cười:

- Ủa, Nam? Lâu nay mới thấy ghé. Mua gì vậy con?

Nam ngập ngừng vài giây, rồi đáp:

- Dạ cho con mua một chai nước tương.

Bà Hai cười khà khà, vừa nói vừa lấy đồ cho nó:

- Nhà con hết rồi hả? Hôm bữa mẹ con mới mua hai chai lận mà!

Nam cười gượng, gãi đầu:

- Dạ... chắc hết rồi.

Bà Hai không hỏi thêm, chỉ lục trong kệ lấy ra một chai nhỏ. Nam trả tiền rồi đạp đi. Lát sau, nó dựng xe ngoài sân, bước vào nhà.

Mẹ Nam đang ngồi gọt xoài, thấy con trai vào thì ân cần hỏi:

- Nay về trễ dữ vậy? Mới mua gì đó con?

Nam giơ chai nước tương lên. Mẹ nhìn thấy liền bật cười:

- Trời đất, trong tủ còn cả đống, con mua thêm chi vậy?

Nó cười nhạt, đặt vật trên tay xuống bàn:

- Vậy hả mẹ, chắc con nhớ nhầm. Con cứ tưởng sắp hết.

Mẹ lắc đầu, cười xòa, cũng không hỏi thêm. Khi bà quay đi, Nam lặng lẽ xách balo vào phòng. Nó tựa lưng vào vách tường, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt trầm ngâm. Nam day trán, mắt lơ đễnh nhìn xa xăm.

Ngẫm lại, nó chẳng hiểu bản thân đã ăn nhầm thứ gì, lại vô duyên vô cớ tức giận khi Minh tiến vào phòng y tế lúc chiều này. Cộng thêm màn mua nước tương lúc ban nãy nữa, đúng là xốc nổi hết sức.

- Khó quá bỏ qua. Thôi không nghĩ nữa.

Nam thầm nhủ. Nó không chắc những thay đổi gần đây của mình là đúng hay sai. Chỉ biết rằng, nếu ngày mai Chi lại bị thương, có lẽ nó vẫn sẽ kiếm đại một lý do nào đó để đi cùng. Dù có phải mua thêm chục chai nước tương nữa cũng xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro