Chương 14: Tuyệt vọng không thể giấu
Tiếng của loa phát thanh, những tràng cười và âm thanh từ bước chân người qua lại dần kéo Chi ra khỏi cơn mơ màng. Nó dụi mắt, chớp mấy cái liên tiếp, đầu mũi hít vào hương nước xả vải quen thuộc. Phải mất vài giây, Chi mới nhận ra áo khoác của Nam được choàng quanh người nó từ khi nào.
Cùng lúc, tiếng loa vang lên giữa sân trường:
- Các lớp chuẩn bị tập trung! Trò chơi tập thể buổi chiều sẽ bắt đầu trong vòng ba mươi phút nữa!
Chi kéo áo khoác xuống, định đứng dậy trả lại thì phát hiện Nam đã không còn ngồi bên cạnh. Nó kéo thằng Cường đến giữ trại thay mình, quyết định đi tìm Nam giữa dòng người đông đúc. Tiếng cười, tiếng trò chuyện, kèm cả tiếng nhạc sôi động vang lên khắp sân trường khiến nó khó lòng gọi Nam được, chỉ đành lặng lẽ nhìn xung quanh. Đang loay hoay, chợt Chi nghe giọng quen quen vang lên ở góc gần cổng trại bên phải.
- Bữa nào rảnh nhớ sang nhà tao chơi nha.
- Ừm, có dịp tao với gia đình sẽ ghé. Cũng lâu rồi chưa qua thăm cô chú.
Chi khựng lại. Giọng thứ hai, âm thanh thấp và trầm ấy chính là Nam.
Nó nép người ra sau tấm bảng trang trí của lớp 11A3, len lén ngó đầu ra. Đập vào mắt là bóng lưng Nam đang đứng nói chuyện với một bạn nữ mặc áo nhóm của lớp khác.
- Mày làm lại phần số liệu cho thầy Lâm chưa?
Bạn nữ ấy hỏi, mắt hướng về phía Nam, khẽ đưa tay vuốt tóc mai.
- Làm rồi. Tao thêm cả biểu đồ phần năng lượng cho đủ luôn.
- À. Biểu đồ cột hay tròn á?
- Cột cho dễ so sánh.
- Siêng với giỏi ghê, tao còn chưa đụng tới. Thôi mai gửi file qua giúp cho tao với nha, cảm ơn nhiều nhiều.
- Ừm, tối mai tao gửi.
- Hì, Nam là nhất.
Giọng hai người nói chuyện từ tốn, đúng kiểu "học sinh gương mẫu cùng giúp nhau học tập". Điều này vốn bình thường thôi, nhưng nhìn từ chỗ Chi lại chướng mắt một cách lạ lùng.
Đúng lúc đó, Duyên từ xa chạy lại, thì thầm vào tai nó:
- Mày làm gì trốn ở đây vậy? Cô Trang gọi lớp mình tập trung kìa!
Chi giật thót, đưa tay che miệng Duyên, vội đáp:
- Suỵt, tao... đi dạo thôi...
- Dạo gì mà lén lén lút lút vậy?
Chi đỏ mặt, lườm Duyên:
- Nói bậy bạ. Về trại thôi, không cô Trang trừ điểm thi đua bây giờ.
Nó lên tiếng rồi kéo nhỏ bạn quay đi thật nhanh.
Trên sân, loa phát thanh lần nữa kêu gọi:
- Các lớp tập trung về khu vực trung tâm, chuẩn bị cho trò chơi đầu tiên: Vượt chướng ngại vật!
Chi hậm hực bước về phía sân lớn, áo khoác vẫn nắm chặt trong tay. Duyên đi kế bên, vừa nhai bánh vừa trêu nó:
- Cái mặt mày nhìn buồn cười ghê ấy. Y như mèo bị mất cá.
- Sao thường ngày tao không nhận ra mày lắm lời thế nhỉ? Để tao yên đi...
- Xì! Tao nói đúng mà, bớt giận cá chém thớt. Vả lại người ta chỉ bàn chuyện học hành thôi, cần gì phải phản ứng dữ vậy?
- Tại sao lại không được phản ứng chứ?
Chi chống chế. Nó "hừ" nhẹ, không hề nhận thức được bản thân đang bước đi nhanh hơn.
- Cuối cùng cũng chịu nhận là mình đang giận thằng Nam rồi à.
- Không! Ai thèm giận nó cơ chứ. Tao bận lắm, chẳng rảnh để quan tâm ai đâu.
Duyên thở dài nhìn con bạn đã bỏ xa mình mấy mét, "Đúng là hết thuốc chữa."
Cô Trang tập hợp lớp lại, phát bảng danh sách đội thi cho mọi người.
- Nhóm kế tiếp: Nam, Chi, Nghị, Trâm. Các em gố gắng phối hợp nha!
Chi ngẩng đầu, suýt nghẹn.
- Cô ơi, đổi giùm em được không ạ?
- Không được, chia ngẫu nhiên rồi. Sáng giờ cô thấy đứa phối hợp tốt lắm mà. Cố gắng giữ tinh thần đó nha!
Chi thở dài, tuyệt vọng không thể giấu...
Đợi cô Trang đi khuất, Nam mới từ đâu sải bước đến gần. Nó cười nhạt, quay sang nhìn Chi:
- Bạn Việt Chi thân mến, được ghép nhóm cùng tao có vui không?
- Vui cái đầu mày ấy. - Chi trả lời, dúi mạnh áo khoác vào tay nó rồi xoay lưng đi về hướng khác.
Nam nghiêng đầu nhìn Chi đi khuất, khẽ nhíu mày. Không hiểu vì sao nhỏ này có thể sáng nắng chiều mưa, buổi trưa giông bão được như vậy.
Lát sau, Chi bước ra sân, tiếng nhạc nền "We Will Rock You" vang rền, những hồi trống dồn dập và giọng hò reo của hàng trăm học sinh hòa vào nhau, làm không khí nóng lên hơn bao giờ hết. Trên một tấm bạt ni lông được trải dài, các thầy cô sớm đã dựng sẵn chướng ngại vật: hàng loạt dây thừng chăng ngang lối, các ống tròn được phân bố rải rác, những băng ghế gỗ đặt nối tiếp nhau và cuối cùng là một bể nước nhỏ dẫn tới trước vạch đích.
Tiếng còi hiệu lệnh vang lên. Các đội ào ra. Nam đi đầu, Chi theo sau, rồi tới Nghị và Trâm.
- Ê, coi chừng dây bên phải kìa, thấp lắm đó. - Nam nói.
Chi cố tình không trả lời, chỉ cắn răn bò qua. Nhờ cái miệng thối của thằng này, đuôi tóc của nó đã thật sự bị vướng vào sợi dây.
- Thấy chưa, tao nói rồi mà. - Nam vừa lách người theo sau Chi vừa chê trách.
- Ai mượn mày nhắc!
- Ờ, tao sai, lỗi tại tao thở cùng chỗ với mày. Tất cả đều do tao hết, có chịu chưa?
Chi đảo mắt, nó giận tím cả mặt, cố vượt qua khung dây tiếp theo mà không thèm liếc nhìn Nam lấy một cái. Nghị với Trâm theo sát phía sau, vừa thở hổn hển vừa cố nín cười vì bị sợ hai đứa đang chí chóe ở trước nghe thấy.
Ra khỏi khung dây, trước mặt cả bọn là một ống nhựa tròn to cỡ người, dài chừng ba mét.
- Tới lượt mày chui đó, lẹ lên! - Nam giục.
Ống trơn tuột, Chi vừa bò vừa càu nhàu:
- Ai thiết kế ra trò này vậy trời, bí muốn chết!
Từ đằng sau, Nam cũng chui theo, tiếng nó vọng lại bên trong đường ống hẹp:
- Nhanh nhẹn xíu đi nhỏ ơi, kẹt trong đây lâu là tao phải đẩy ra đó nha.
- Mày mà đụng vô một cái là tao đạp lại liền nhá!
Câu dọa của Chi khiến đám đông bên ngoài phá lên cười. Vừa bò khỏi đầu ống, nó liền thở phào một hơi. Còn Nam, vừa ló ra liền bị ném cho một ánh nhìn cảnh cáo:
- Mày nói nhiều quá đó, biết không?
- Tại tao ngồi gần mày riết bị lây đó.
- Ơ cái thằng này!
- Hai đứa bây mau tiếp tục đi! - Giọng cô Trang gào lên.
- ...
Chướng ngại thứ ba là một dãy ghế gỗ nối liền nhau, được bôi thêm xà phòng cho trơn trượt. Thử thách này khiến ai nấy đều phải nín thở, dang tay giữ thăng bằng mà bước. Nam quyết định đi trước, nó dần tìm được cảm giác, bước nào bước nấy đều vững chắc. Đến phiên Chi, chẳng ngờ vừa đặt chân lên băng ghế đầu tiên, cả cơ thể nó đã liên tục lắc lư. Chi nghiến răng, miệng lẩm bẩm:
- Cái trò khùng gì đây không biết...
Nam ngoái đầu lại, chìa tay ra:
- Nắm lấy, không thì ngã bây giờ.
- Không cần! Tự! Tao! Đi! Được!
Chi hất tay, cố đi thêm một bước nữa. Chỉ tiếc là miệng cứng chân mềm. Cả cơ người nó chao đảo, chỉ vừa "á" lên một tiếng đã lập tức mất đà.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Hoàng Nam đã túm lấy cổ tay nó, kéo gọn vào lòng. Tiếng cười của mọi người xung quanh vang rộ lên, nhiều giọng hò reo, thích thú liên tục truyền đến sau pha cứu bồ vừa rồi. Chi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Nam ở khoảng cách cực gần, gần đến mức thấy rõ cả hàng mi dài phía trên đang khẽ rung.
- Cảm... ơn... - Nó lắp bắp.
- Ờ, giờ đã chịu hết khùng chưa? - Nam nói nhỏ.
- Mày! Nói! Ai! Khùng! - Chi tức giận, nó giật tay ra, vội bước xuống băng ghế cuối cùng.
Nghị đi đằng sau hét với theo:
- Hai người làm gì mà lâu quá! Nhanh lên, còn bể nước nữa kìa!
Chướng ngại cuối cùng là bể nước nhỏ, các thành viên phải lần lượt nhảy qua từng tấm phao tròn nổi mới tới vạch đích. Cả đội A1 lúc này đang ngang điểm với 11A3, nơi có cô bạn khi nãy vừa cười nói với Nam.
Chi liếc thấy đối thủ đang gần đuổi kịp mình, nó hừ nhẹ:
- Kèo này không thua được.
Tiếng còi phụ vang lên. Cả hai gần như cùng lúc nhảy lên tấm phao đầu tiên. Phao trơn, nước bắn tung tóe, Chi loạng choạng suýt ngã. Nam phản xạ nhanh, liền kéo tay nó lại.
- Ê, mày đi chậm thôi, coi chừng...
Còn chưa dứt câu, một tiếng "tõm!" đã vang lên rõ to. Nam trợn mắt nhìn con nhỏ thành công trượt chân rơi xuống bể nước.
- Trời đất!
Cô Trang đứng xa chỉ biết ôm đầu. Còn Duyên thì gập người cười đến không thở nổi.
Bể nước rất cạn, Nam vội nhảy xuống đỡ Chi đứng dậy. Nước văng khắp sân, cả hai ướt sũng từ đầu đến chân, tóc Chi dính thành từng lọn, áo phông thì dán chặt vào người.
- Đã thấy chưa, tao nói rồi mà không nghe.
- Mày mà còn nói thêm câu nữa, tao cho rớt xuống lại bây giờ!
- Về đích trước đã.
Nói rồi, Nam cười khì, vẫn giữ tay Chi thật chặt, kéo cả hai qua những tấm phao còn lại. Đến vạch đích, cả đội A1 hò reo vang trời. Dù chỉ về nhì, nhưng ai nấy đều cười nghiêng ngả vì cảnh hai đứa nó rơi nước.
Chi phủi nước trên tóc, quay sang lườm Nam:
- Cười cái gì mà cười dữ vậy?
- Lần đầu nhìn thấy mèo ướt, đoán không chừng nó lại sắp xù lông.
- Mày muốn chết hả Nam?
- Ừ, chết trong lòng bàn tay Việt Chi nghe cũng không tồi chút nào.
Câu nói vừa buông ra, không khí giữa hai người như ngưng lại một nhịp. Nam chợt nhận ra mình lỡ lời, còn Chi thì đứng sững, tim đập loạn nhịp. May sao lúc ấy, cô Trang cầm loa gọi to:
- Lớp 11A1 tập hợp, chuẩn bị thi kéo co nha! Mấy đứa nào lo nhìn nhau để bị ướt thì nhanh lau người, thay áo cho khô kẻo cảm lạnh. Cô nói phông lông... đứa nào có lông thì trúng nha!
Lời cô vừa dứt Chi liền ho khan mấy lần, nó quay bước đi mất, cúi đầu giấu gương mặt ửng hồng. Nam đưa tay gãi đầu, mắt vội nhìn về hướng khác, khẽ mỉm cười.
Bên góc sân, Duyên khều Cường, khúc khích nói:
- Tao bói trước rồi mà, hai đứa này kiểu gì cũng có biến.
Cường nhếch môi, đáp:
- Ừ, biến thiên theo đồ thị tình cảm tăng dần ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro