Chương 3: Gót chân Achilles

Chi cắn môi, trong lòng nơm nớp lo sợ.

"Không thể để thằng này nằm thóp mình. Mày có bí mật của tao, thì tao cũng phải tìm ra bí mật của mày."

Nghĩ đến đây, Chi liền đứng phắt dậy, lén lút chuồn ra ngoài. Trong đầu tức tốc lập ra phương án trả thù: nó sẽ bí mật theo dõi Nam, nhất định phải moi ra được nhược điểm nào đó để uy hiếp ngược lại.

Đi qua hành lang tầng hai, nó thấy dáng Nam thấp thoáng ở phía cuối dãy. Thằng này không chạy nhảy ầm ĩ ngoài trời như tụi con trai khác, cũng chẳng ra căn-tin chen chúc để mua quà vặt như con gái tụi Chi.

Chi khéo léo ẩn mình sau mấy cái cột, bước rón rén như điệp viên đi làm nhiệm vụ mật. Trong bụng nó hồi hộp lắm, vừa sợ bị bắt gặp, vừa phấn khích nghĩ tới viễn cảnh tìm được "gót chân Achilles¹" của Hoàng Nam.

Đi một lúc, cả hai đã đến nơi khuất người. Sân sau trường thường vắng vẻ, chỉ có mấy cây phượng già che bóng mát một khoảng rộng. Nam đứng dưới gốc phượng, mắt nhìn về phía trước, dường như đang suy tư điều gì đó. Chi thu hết can đảm, lặng lẽ nhón chân, từ từ bước đến gần hơn.

Núp sau một cái cây, nó quan sát từng hành động của Nam. Lạ thay, thằng này không làm gì hết, chỉ ở yên một chỗ, mắt liên tục dò xét vòng quanh.

Bỗng nhiên, Chi thấy nó cúi xuống, lấy ra trong cặp một cái túi màu đen.

Mạch suy nghĩ từ khối óc siêu phàm của nó chợt lóe lên. Chi khoái chí, cười hả dạ "Mày hả bưởi!"

Nó cảm thấy lông tơ trên người mình dựng đứng, vừa hồi hộp, vừa háo hức. Bèn từ từ lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp lại điểm yếu của thằng Nam. Bằng thao tác rất thành thục, Chi ngắm chỉnh lại góc độ, ngón tay vừa nhấn nút chụp thì một tia sáng chợt lóe lên, mạnh mẽ đến mức bản thân nó cũng không kịp phản ứng.

Cái flash. Trời ơi, nó quên tắt đèn!

Nam lập tức quay lại, đôi mắt sắc lẹm nhìn về nó như hổ vồ con mồi. Chi đứng sững, tim đập loạn nhịp, cả cơ thể như cứng đờ.

- Mày định trốn ở đó đến bao giờ? - Giọng Nam lạnh lùng vang lên.

Chi nắm chặt tay, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Nó cúi gằm mặt, bẽn lẽn bước ra từ phía sau gốc Phượng.

- Tao... t... t... tao...

Nam không đợi lời giải thích của nó, chỉ lặng lẽ cúi xuống, mở chiếc túi màu đen.

Chi nhìn cảnh tượng sau đó mà không khỏi há hốc miệng. Những con mèo hoang tứ phía, đua nhau quấn quýt quanh Nam. Chúng nó thích thú chạy đến ăn đồ thừa mà thằng này mang theo trong cái bọc nhỏ. Thảo nào mèo hoang quanh trường nó đứa nào cũng béo ú, thuở trước Chi còn tưởng do tụi này giỏi bắt chuột.

Lại dời mắt đến bóng áo trắng vẫn còn đang cúi đầu nhìn đàn mèo. Chẳng ngờ một đứa con trai nổi tiếng lạnh lùng, ít nói và "bất cần đời" trong lời đồn lại dành thời gian nghỉ trưa của mình để làm chuyện thế này. Nghĩ đến đây, cảm giác xấu hổ lập tức dâng lên trong lòng. Chi biết mình hiểu lầm Nam, nhưng nó không thể để bản thân mất mặt, liền nhanh miệng tìm cách gỡ gạc:

- À, thì ra là đi cho mèo ăn. Mày cho mèo ăn trông ngon quá nhỉ?

Người trước mặt hừ lạnh, xéo xắt hỏi:

- Sao mày biết ngon? Từng ăn qua rồi à?

Chi chột dạ, tay nắm chặt ống quần. Xem ra lần này nó chọc giận thằng Nam thật rồi.

- Ý tao là... mấy con mèo nó ăn ngon lành quá kìa. Đứa nào cũng khoái chí nằm ngửa ra, đuôi còn vây vẫy nữa. Tính ra mày tốt bụng ghê luôn á.

Nó vừa nói dứt, Nam liền đột ngột đứng dậy, bước chân vội vã ép đến phía này. Nội tâm Chi sắp sụp đổ "Ông cố ơi, rõ ràng nó vừa khen thằng này cơ mà!"

- Rốt cuộc mày đi theo tao làm gì? Tại sao lại chụp lén tao?

Chi nuốt nước bọt, cố nặn ra mấy chữ:

- T... tao... đi ngang qua. Tình cờ... ờ thì... tình cờ chụp trúng thôi.

Nam nhướn mày, mắt nhìn cái flash vẫn còn nhấp nháy, lại ngó qua ảnh nó đang hiện trên màn hình điện thoại Chi.

- Tình cờ? Tình cờ mà chỉnh góc độ chuẩn thế cơ á?

Chi sượng trân, tức lắm nhưng không thể phản bác. Nó bĩu môi, đành lấy tiến làm lùi, ném ánh mắt thách thức lại.

- Mày nghĩ mày quan trọng đến mức tao phải đi theo chụp trộm sao? Đừng có ảo tưởng nữa!

Nam im lặng. Nó quay đi, cúi xuống nhặt mấy túi đồ ăn cho mèo, bỏ gọn vào trong cặp.

Chi nhìn theo từng cử động trước mắt, hồi hộp đợi câu chốt hạ của thằng này. Nó cảm thấy lưng áo mình ướt sũng, môi khô khốc như dính chặt vào nhau.

- Này Chi... chuyện hôm nay, đừng có kể lung tung.

Chi ngạc nhiên, hơi khựng người "Chỉ vậy thôi hả?" Nó tò mò hỏi tiếp:

- Mày sợ mình bị mất hình tượng à?

Nam nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm túc nói:

- Tao không quan tâm cái gọi là hình tượng. Chỉ có mấy chuyện tao không thích bị người khác soi mói. Phiền lắm, hiểu không?

Chi mím môi, trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc lẫn lộn. Nó định gân cổ cãi, nhưng thấy ánh mắt Nam trầm xuống liền bất giác nuốt lời lại.

"Phiền lắm" ý là nói nó nhỉ?

Chi lặng người. Nó hắng giọng, cố chống chế thêm một câu uy hiếp cho có vẻ mạnh miệng:

- Ai thèm rảnh mà đi rêu rao. Nhưng tao sẽ ghi nhớ chuyện này. Mai mốt mày chiếu cố tao chút là được. Nếu không thì bí mật này của mày...

Nam khẽ cười, không thèm để Chi vào mắt. Nó xoay người bỏ đi, chỉ bỏ lại một lời khiêu khích ngắn gọn:

- Muốn thì cứ thử xem. Nhưng coi chừng chính mày mới là người bị nắm thóp đó nhóc à.

- - - 

(1) Gót chân Achilles: Một thành ngữ bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp. Chỉ điểm yếu chí mạng của một người hay sự vật tưởng chừng hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro