Chương 5: Bị phát hiện
Sáng hôm sau, vừa bước chân vào lớp, Chi đã lập tức kéo ghế ngồi xuống, mặt lạnh như băng, cả người trong tư thế sẵn sàng tác chiến.
Nhưng đời không như mơ. Hoàng Nam thong thả bước vào, liếc một cái là thấy nó dựng nguyên cuốn vở lên che nửa mặt, dáng vẻ "Tao không thèm để ý đến mày đâu" của nó vô tình đã vực dậy tính tò mò của thằng kia.
Nam ngồi xuống ghế, cười nhạt nhìn sang nó.
- Mày bị sao mà sáng ra đã ôm vở che mặt thế?
Trong đầu Chi nhẩm ngay "Điều một: Tuyệt đối tránh tiếp xúc trực diện."
Nó lập tức rút mặt sâu hơn vào cuốn vở. Dùng hai trang bìa như một hàng rào chắn trước sự thăm dò từ bạn cùng bàn "yêu dấu" của mình.
Tưởng thế là xong, nào ngờ lúc vào tiết Nam cứ rề rà xoay bút, thỉnh thoảng lại vờ vô tình huých nhẹ cùi chỏ vào tay nó. Rõ ràng đang muốn chọc cho nó tức điên.
"Sao nghe đồn thằng này ngủ kinh lắm mà mấy ngày nay lúc nào cũng tỉnh như sáo thế này?"
- Ê, mày viết chữ "bear" thành "beer" rồi kìa. Nhậu dữ lắm hay sao mà...
- Kệ tao.
- Này, ngó sang cửa sổ đi. Mở cái đường bay hôm bữa mày vẽ để đón chiếc máy bay trên kia kìa.
- Không thèm.
- Trời, Minh đang quay xuống nhìn mày đó.
- Á!
Chi giật thót, nó gục mặt xuống rồi từ từ vờ ngó lên bàn trên. Rõ ràng Minh chỉ đang chăm chú chép bài.
Nó nổi cáu, định tẩn thằng Nam một trận. Nhưng vẫn kịp nhớ ra Điều hai: Nếu bị nói móc, phải tỏ ra vô cùng bình tĩnh." thế là chỉ đành nghiến răng, ngồi im như tượng đá.
Tan tiết, cả lớp kéo nhau xuống căn-tin. Chi vốn định đi mua đồ uống rồi lên lớp ghi sổ, nhưng khi vừa thấy Nam đứng dậy, nó lập tức vờ như quên ví, cúi đầu lục tìm trong cặp.
Đợi thằng đó khuất bóng rồi, nó mới lẽn đi ra. Quyết định chui thẳng vô thư viện cho chắc ăn, giờ không thèm uống nước nữa.
Chi ngồi vào góc khuất, tự nhủ "Ở đây thì Nam làm gì tìm ra được mình." Nhưng vừa mở cuốn sổ hồng chấm bi ra định viết tiếp kế hoạch thì một cái bóng cao liền chặn ngay trước mặt.
- Mày theo dõi tao hả?
Chi hốt hoảng gấp sổ lại.
- Mày mới là đứa theo dõi tao thì có. Còn định viết nhật ký về tao nữa à? - Nam nhướn mày, gặng hỏi.
- Ai thèm! Đây là... kế hoạch học tập của tao. - Chi lập tức mạnh miệng phủ nhận. Nhất định không thể để thằng này biết chuyện.
Nam thư thả ngồi xuống ghế đối diện, thản nhiên chống cằm nhìn nó:
- À, ra là vậy... nhưng kế hoạch học tập mà dán sticker trái tim to đùng vậy hả? Ban nảy rõ ràng thấy có tên tao. Mày khỏi chối.
Chi nghẹn họng, dù tức nhưng không thể giải bày. Nó cuống cuồng muốn mở miệng phản bác lại đôi câu, chưa gì đã nghe Nam bật cười khoái chí.
- Mà thôi, tao không thèm đọc. Mày biết quay đầu là được, cuối cùng cũng nhìn ra tao tốt hơn thằng Minh...
Chi lập tức bật dậy, mặt đỏ phừng phừng, lạnh lùng ngắt lời nó:
- Nói bậy! Tao... tao có viết tên mày bao giờ đâu, còn nói gì mà tốt hơn Minh. Cận thì đi cắt kính đi mày!
Nó vừa nói vừa nắm chặt cuốn sổ, đem giấu ra sau lưng. Như thể chỉ cần Nam chạm vào thôi là toàn bộ bí mật sẽ vỡ tan.
Nam ngả người ra ghế, tay vân vê cây bút rồi bình tĩnh phán tiếp:
- Ồ... không có thì thôi. Sao mày phải cuống lên dữ vậy?
- Vì rõ ràng mày chỉ toàn nói nhảm! - Chi phản bác, không kìm được lớn giọng đáp.
Trong đầu nó, báo động đỏ reo ầm ầm: "Tình huống khẩn cấp. Kẻ thù đã nghi ngờ. Phải đánh lạc hướng ngay lập tức."
May thay, từ sau lưng, tiếng chú thủ thư chợt vang lên, cứu cho nó một mạng.
- Mời các em nhỏ giọng lại, nếu không tôi đề nghị hai em rời khỏi thư viện.
- Dạ, em xin lỗi. Em đi ngay đây!
Chi nhanh miệng nói, rồi nó ôm cuốn nhật ký chạy vụt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro