Chương 13 : Vừa đấm vừa xoa

Tuyết Thất bước vào nhà trong trạng thái mệt mỏi, đầu óc rối bời. Những lời nói của Diệm Cảnh Châu vẫn cứ văng vẳng trong tâm trí cô, khiến cô không thể thở được. Cảm giác hụt hẫng và thất vọng dâng trào. Cô không muốn nói chuyện với ai, càng không muốn đối diện với bất cứ ai trong gia đình

Cô đóng cửa phòng, ngồi xuống giường, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Đang định bỏ điện thoại xuống để nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa

"Em không ăn cơm à?" Giọng của Dương Xuân Trạch vang lên từ ngoài cửa, nhẹ nhàng, không có vẻ gì là ép buộc. Tuyết Thất lờ đi, không trả lời. Cô không muốn gặp ai lúc này

Cửa phòng mở ra, và Dương Xuân Trạch bước vào mà không chờ sự cho phép. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng, nhưng cũng không muốn làm phiền cô quá mức. Tuyết Thất tiếp tục làm lơ, không muốn có bất kỳ cuộc trò chuyện nào với anh

Anh đứng im lặng một lúc rồi nói : "Em lại buồn chuyện gì nữa hả?"

Tuyết Thất cảm thấy bực bội, đôi môi mím chặt. Cô không muốn chia sẻ bất kỳ điều gì : "Không có gì" Cô khẽ trả lời

Dương Xuân Trạch nhìn cô với ánh mắt kiên nhẫn : "Nếu không muốn nói, thì ít nhất cũng phải ăn gì đó. Đừng để bản thân suy nghĩ quá nhiều"

Tuyết Thất cúi mặt xuống, không trả lời, nhưng sự im lặng của cô khiến Dương Xuân Trạch cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng : "Tuyết Thất, anh không phải là người hoàn hảo, nhưng nếu em muốn chia sẻ điều gì, anh sẽ lắng nghe"

Tuyết Thất nhắm mắt lại, đôi mắt hơi đỏ vì khóc. Lòng cô không muốn mở lòng với ai, nhất là với Dương Xuân Trạch, người mà cô chưa từng thật sự coi là anh trai. Họ chỉ là anh em cùng mẹ khác cha...

"Em không cần anh phải lo lắng. Anh và ba của anh ? sao em có thể chia sẻ với anh được chứ?" Tuyết Thất buông một câu lạnh lùng

Dương Xuân Trạch bất ngờ trước thái độ của cô, nhưng anh vẫn cố kiên nhẫn : "Tuyết Thất, ba của anh cũng là ba của em. Anh biết em không muốn nghe về ông ấy, nhưng ít nhất, em cũng nên hiểu rằng anh không phải là người xa lạ. Em có thể nói chuyện với anh mà không cần phải giấu giếm tất cả"

Tuyết Thất cảm thấy sự khó chịu tăng lên : "Anh không hiểu đâu" Cô thốt lên, giọng không kiềm chế được sự bực bội : "Anh không thể hiểu được cảm giác của em khi phải sống dưới một mái nhà mà ba dượng của em lúc nào cũng xuất hiện. Tại sao anh lại cứ luôn nói về ông ấy vậy?"

Dương Xuân Trạch nhìn cô, lòng anh xót xa. Anh biết tình cảm của Tuyết Thất dành cho ba dượng của mình không tốt, nhưng anh cũng không thể làm gì khác : "Anh không muốn em cảm thấy khó chịu" Anh nói nhẹ nhàng : "Chỉ là... anh muốn em đừng tự mình gánh vác tất cả. Đôi khi, anh có thể là người lắng nghe em"

Tuyết Thất đứng dậy, tay nắm chặt lấy mép bàn. Cô nhìn vào anh, đôi mắt ướt đẫm : "Em không cần ai giúp đỡ" Cô buột miệng nói, và rồi chạy ra ngoài trước khi Dương Xuân Trạch kịp nói thêm gì

Dương Xuân Trạch nhìn theo cô, lòng đầy lo lắng nhưng cũng bất lực. Anh muốn cô hiểu rằng dù không phải là người thân ruột thịt nhưng anh vẫn là anh trai của cô, người luôn sẵn sàng ở bên cạnh mỗi khi cô cần

—————

Hôm nay là ngày hội trại của trường, không khí trong khuôn viên tràn ngập tiếng cười nói và âm nhạc vui vẻ. Tuyết Thất cảm thấy mệt mỏi sau một buổi tham gia các trò chơi và quyết định tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi. Cô ngồi trên một chiếc ghế đá ở khuôn viên trường, mắt nhìn xa xăm, để tâm trí lắng lại sau một ngày dài

Thê Linh và Gia Ninh đã tham gia một số trò chơi, để cô có thể thư giãn một chút. Tuyết Thất cảm thấy thoải mái với không gian xung quanh. Đang chìm trong suy tư, cô bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc. Là Diêu Đình Hàn, cậu ta lại bám theo cô nữa rồi... Cậu ta đi lại gần, vẻ mặt có chút vui vẻ

"Sao cậu ngồi một mình vậy ? Không tham gia gì à?" Diêu Đình Hàn mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút đùa giỡn

Tuyết Thất nhìn lên, khẽ gật đầu : "Ừ, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi"

Diêu Đình Hàn ngồi xuống bên cạnh, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười : "Buổi chiều vui đấy chứ? Tôi vừa tham gia trò chơi đó, cũng vui lắm. Nhưng nếu mệt thì cậu cứ ngồi nghỉ, đừng ép mình tham gia nữa"

Tuyết Thất không đáp lại ngay, chỉ nhẹ nhàng nhìn cậu ta. Diêu Đình Hàn cũng không phải người hay gây phiền phức, nhưng đôi lúc sự quan tâm của cậu ta khiến cô hơi khó chịu. Cô cảm thấy không cần thiết phải làm gì lúc này

"Mà, cậu ăn uống đủ chưa?" Cậu ta lại lên tiếng, có vẻ đang cố gắng tạo không khí thoải mái

Tuyết Thất mỉm cười đáp lại, nhưng không muốn tiếp tục câu chuyện dài dòng : "Tôi ăn rồi"

Chỉ một lúc sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Diệm Cảnh Châu, với dáng vẻ điềm tĩnh, bước lại gần. Cô không biết sao nhưng trái tim lại đập nhanh hơn mỗi khi anh xuất hiện. Diêu Đình Hàn liếc nhìn Diệm Cảnh Châu rồi nhẹ nhàng đứng lên, chào anh một tiếng

"Chào thầy Diệm, em đi trước đây. Để hai người ở lại nói chuyện nhé"

Diệm Cảnh Châu gật đầu, ánh mắt anh lướt qua Tuyết Thất rồi quay về phía Diêu Đình Hàn, nhưng không có vẻ gì là gượng gạo : "Ừ"

Diêu Đình Hàn rời đi, để lại không gian yên tĩnh giữa Tuyết Thất và Diệm Cảnh Châu. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt quan tâm nhìn cô như thể muốn hỏi điều gì

"Em mệt sao?" Diệm Cảnh Châu nhẹ nhàng hỏi, giọng trầm ấm

Tuyết Thất ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt anh : "Không, em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi"

"Uống chút nước không?" Diệm Cảnh Châu mỉm cười, nhìn cô một cách chăm chú

Tuyết Thất cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi yên, nhưng cũng không muốn gây phiền phức cho anh : "Không cần đâu ạ"

Diệm Cảnh Châu nhìn cô một lúc rồi đứng dậy, đưa tay về phía cô : "Em muốn đi đâu đó không? Tôi chỉ muốn em thư giãn đầu óc một chút"

Tuyết Thất không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng có một phần cũng rất muốn được đi cùng anh, được ở bên cạnh anh

Cô quay lại nhìn Diệm Cảnh Châu một lần nữa, nhẹ nhàng mỉm cười : "Được thôi"

Diệm Cảnh Châu khẽ gật đầu, không nói thêm gì. Cả hai bước đi cùng nhau dưới ánh đèn mờ của khuôn viên trường, cảm giác nhẹ nhàng và yên bình, mặc dù bên trong Tuyết Thất, trái tim lại đập loạn nhịp. Cô không biết sao, nhưng dường như mỗi khi ở gần anh, mọi thứ xung quanh trở nên bình yên hơn rất nhiều

Bầu không khí giữa Tuyết Thất và Diệm Cảnh Châu vẫn lặng lẽ. Chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên trên con đường trải sỏi trong khuôn viên trường. Ánh đèn vàng mờ hắt xuống, tạo nên một khung cảnh ấm áp nhưng lại khiến tâm trạng của Tuyết Thất càng rối bời

"Em thấy hội trại thế nào?" Diệm Cảnh Châu cất lời trước, phá vỡ sự im lặng kéo dài

Tuyết Thất hơi giật mình, đáp lại một cách chậm rãi : "Cũng... vui. Nhưng nó khá ồn ào, nên em tìm chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi"

Tuyết Thất cúi đầu, chân khẽ đá những viên sỏi nhỏ trên đường, giọng nói như hòa tan vào bầu không khí tĩnh lặng : "Nhưng mà, có lẽ ồn ào một chút cũng tốt. Đỡ phải suy nghĩ nhiều..."

Diệm Cảnh Châu im lặng nhìn cô. Anh nhận ra trong đôi mắt ấy có chút mệt mỏi, như đang gắng gượng để che giấu điều gì

"Em đang suy nghĩ về điều gì vậy?" Anh hỏi, giọng trầm thấp nhưng vẫn giữ sự nhẹ nhàng thường thấy

Tuyết Thất ngẩng lên nhìn anh. Cô do dự vài giây, rồi mỉm cười nhẹ, một nụ cười đầy gượng gạo : "Không có gì. Chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt thôi, thầy không cần bận tâm đâu"

"Tôi đã nói với em nhiều lần rồi, những chuyện nhỏ nhặt đôi khi lại là những thứ khiến con người ta khó chịu nhất. Nếu em cần nói, thì cứ nói đi"

Câu nói ấy khiến Tuyết Thất khựng lại. Cô nắm chặt tay, như đang đấu tranh với bản thân. Một lát sau, cô khẽ thở dài : "Thầy... có bao giờ cảm thấy mình cô độc không? Kiểu như, giữa đám đông ồn ào, mình vẫn thấy trống rỗng, thấy bản thân lạc lõng..."

Diệm Cảnh Châu nhìn cô chăm chú. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa nỗi lòng sâu thẳm. Anh không trả lời ngay mà ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt hướng về khoảng trời đêm rộng lớn

"Có chứ" Anh nói chậm rãi : "Ai cũng từng trải qua cảm giác đó. Nhưng điều quan trọng không phải là cảm giác ấy đến từ đâu, mà là cách mình vượt qua nó"

Tuyết Thất nhìn anh, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy

"Vậy thầy đã làm thế nào?"

Diệm Cảnh Châu cười nhẹ, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng.

"Tôi tự nhắc nhở bản thân rằng mọi cảm giác cô độc đều chỉ là tạm thời. Rồi sẽ có lúc mình tìm được những người thực sự hiểu mình, thực sự quan tâm đến mình. Những người như thế, có thể ít, nhưng chỉ cần có, là đủ rồi"

Lời nói của anh khiến Tuyết Thất cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng đồng thời, một nỗi buồn khác lại dâng lên trong lòng cô

"Nhưng đôi khi, người mình muốn dựa vào nhất... lại không thể dựa vào được. Điều đó... có phải là sai không?"

Diệm Cảnh Châu quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định : "Không sai, chỉ là em đang đặt quá nhiều kỳ vọng vào một người. Và khi kỳ vọng không được đáp lại, em sẽ tự làm mình tổn thương"

Câu nói ấy như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim Tuyết Thất. Cô cúi đầu, cảm thấy nước mắt đang chực trào ra, nhưng cô cố gắng kiềm lại

"Em hiểu rồi... Cảm ơn thầy"

Diệm Cảnh Châu im lặng, không nói thêm gì. Anh cảm nhận được sự tổn thương trong lòng cô, nhưng anh biết, có những nỗi đau chỉ có thể tự mình vượt qua

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tuyết Thất kéo áo khoác sát vào người. Cô đứng dậy, cố gắng nở một nụ cười nhẹ : "Em nghĩ em nên quay lại với Thê Linh và Gia Ninh. Cảm ơn thầy vì đã ngồi lại với em"

"Được, nhưng nhớ giữ ấm. Đừng để bản thân bị cảm nữa" Diệm Cảnh Châu dặn dò, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô

Tuyết Thất gật đầu, rồi quay người bước đi. Cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng đồng thời, cũng có một khoảng trống lớn hơn bắt đầu hình thành

Phía xa, Diệm Cảnh Châu vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần trong đám đông. Trong đôi mắt anh, có một cảm xúc phức tạp mà không ai có thể đọc được

Tuyết Thất không ngừng cảm thấy mâu thuẫn trong lòng những ngày gần đây. Diệm Cảnh Châu dường như đã thay đổi thái độ một lần nữa, những cử chỉ quan tâm mà trước đây cô tưởng như đã mất giờ lại quay trở lại. Anh không lạnh lùng như trước mà thi thoảng vẫn hỏi thăm cô về tình trạng sức khỏe, nhắc nhở cô chăm sóc bản thân trong giờ học, hoặc tình cờ mang đến những lời động viên tưởng chừng như vô tình

Nhưng với Tuyết Thất, những điều ấy không còn làm cô cảm thấy ấm áp. Chúng chỉ khiến lòng cô càng thêm nặng nề

Cô ngồi trước gương trong phòng, nhìn khuôn mặt mình qua lớp ánh sáng mờ nhạt. Đôi mắt cô phản chiếu sự bối rối, bất mãn và đau khổ. Tuyết Thất cầm điện thoại, tay run run gõ một tin nhắn:

"Thầy, em muốn gặp thầy nói chuyện. Một lần thôi, được không?"

Không lâu sau, tin nhắn trả lời đến : "Được, gặp ở sân bóng rổ sau giờ tan học. Tôi sẽ đợi em"

Trời chập choạng tối, sân bóng rổ vắng người, chỉ còn ánh đèn vàng leo lắt chiếu xuống khoảng sân rộng lớn. Tuyết Thất bước đến, lòng nặng trĩu. Cô nhìn thấy Diệm Cảnh Châu đang đứng dưới một góc rổ, đôi tay đút vào túi quần, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô

Cô bước chậm lại, từng bước nặng nề như đang tiến đến một cột mốc không thể quay đầu

"Em muốn nói gì ?" Anh mở lời trước, giọng nói không có chút lạnh lùng nào, chỉ là một sự điềm tĩnh khiến người khác khó đoán

Tuyết Thất hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn run rẩy : "Thầy... tại sao thầy lại làm như vậy? Tại sao thầy lại quan tâm em rồi lại xa cách, rồi lại tiếp tục quan tâm? Thầy có biết điều đó khiến em cảm thấy thế nào không?"

Diệm Cảnh Châu nhíu mày, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ : "Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình. Làm giáo viên, thầy quan tâm học sinh là chuyện bình thường. Sao em lại nghĩ khác đi?"

"Bình thường?" Tuyết Thất bật cười nhạt, ánh mắt đầy tổn thương : "Thầy có quan tâm đến những học sinh khác giống như cách thầy quan tâm em không? Thầy có lắng nghe họ, có nhắn tin cho họ, có xuất hiện mỗi khi em cần không?"

Diệm Cảnh Châu im lặng, không đáp lại ngay. Anh nhìn Tuyết Thất, ánh mắt phức tạp như đang đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc

"Tuyết Thất, tôi không muốn em hiểu lầm" Anh nói chậm rãi, cố gắng giữ sự điềm tĩnh : "Mọi hành động của tôi đều xuất phát từ mong muốn tốt cho em, không hơn không kém"

"Nhưng em không thể nghĩ như vậy được nữa!" Tuyết Thất gần như hét lên, nước mắt đã rơi từ lúc nào : "Thầy có biết cảm giác của em không? Cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng, như thể thầy đang chơi đùa với tình cảm của em. Em không chịu nổi nữa!"

Diệm Cảnh Châu nhìn cô, đôi mắt thoáng hiện lên sự đau lòng nhưng nhanh chóng bị lý trí che lấp. Anh thở dài, giọng nói trầm xuống : "Tôi xin lỗi nếu tôi đã khiến em cảm thấy như vậy. Nhưng tình cảm mà em dành cho tôi... không phải là điều nên có. Em biết điều đó, đúng không?"

"Vậy thì xin thầy, đừng quan tâm em nữa!" Tuyết Thất hét lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt : "Em sẽ cố quên đi cảm giác này, cố gắng trở lại bình thường. Nhưng thầy làm ơn, đừng gieo hy vọng cho em nữa!"

Cô quay người, chạy đi mà không đợi câu trả lời của anh. Những giọt nước mắt cứ rơi, như muốn cuốn trôi hết nỗi đau và những cảm xúc không thể đặt tên

Diệm Cảnh Châu đứng yên, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang rời đi trong màn đêm. Tay anh nắm chặt, lòng anh gợn sóng. Nhưng cuối cùng, anh vẫn không bước đến. Lý trí đã chiến thắng.

Ở góc sân, một ánh đèn đường chập chờn, như phản chiếu sự mông lung trong lòng cả hai

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #donphuong