Chương 5: Đại mỹ nam tắm

Người đến chính là Tiêu Thanh Hà, cậu nghiêm túc nói: "Đồ nhi rớt xuống băng tuyền, may nhờ sư tôn kịp thời ra tay cứu giúp, ân cứu mạng không có gì báo đáp, vậy đồ nhi liền hầu hạ sư tôn tắm rửa, thể hiện chút thành ý."

"Không cần." Bạch Ngọc Khanh phất tay, tỏ vẻ không cần.

Không.

Người cần.

Nếu không ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống hố cha?

"Đồ nhi tu hành ngu dốt, nhưng kỹ thuật xoa bóp lại tuyệt đỉnh, sư tôn thử một lần liền biết." Tiêu Thanh Hà tự tin đáp.

Bạch Ngọc Khanh chần chừ vài giây, rốt cuộc xoay người sang chỗ khác, để lộ phần lưng rộng lớn rắn chắc.

Không hổ danh là nguyên tác tán dương chi từ không thua gì Tạ Quân mỹ nam tử, kia phần lưng cơ bắp hoàn mỹ không tì vết, làn da như tuyết, tinh tế khẩn trí. Giữa màn sương mờ ảo, ngay cả bộ lộc làm đẹp bật mức tối đa cũng chẳng thể sánh bằng.

Tiêu Thanh Hà thầm nghĩ nữ chính thật phúc khí.

Trong nguyên tác, nữ chính cùng sư tôn thẳng thắn thành khẩn gặp nhau ba lần, thiếu chút nữa lấy đi sư tôn một giọt huyết, tiện sát người khác.

Tiêu Thanh Hà ma xui quỷ khiến mà đặt tay lên.

Cảm giác chạm vào rất tuyệt!

Khó trách nữ chính được vô số người liếm cẩu, dù đã xà vào lòng ôm ấp Tạ Quân, nhưng vẫn như cũ đối sư tôn nhớ mãi không quên.

Nhan sắc tuyệt đỉnh này, ai không thèm nhỏ dãi?

【 Đinh đinh! Reng reng! Đinh đinh! 】

Ngay khi Tiêu Thanh Hà lấy tay chạm vào ngực Bạch Ngọc Khanh, người đọc đột nhiên hứng phấn.

Cùng với âm thanh thông báo đánh thưởng dày đặt như mưa, chỉ có Tiêu Thanh Hà nhìn thấy được hàng loạt văn chữ không ngừng cuộn lên trên màn hình điện tử.

【 Bạch Ngọc Khanh thân trên trần trụi, rũ bỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng nghiêm túc thường ngày, trong làn hơi nóng lượn toát lên vẻ cấm kỵ đầy mê hoặc.

Nhan sắc tuyệt đỉnh đánh thẳng vào thị giác, không ai có thể kháng cự.

Tiêu Thanh Hà nuốt nước miếng, không biết có phải do suối nước quá nóng, khiến đầu óc cậu choáng váng, không kìm lòng mà đưa tay về phía bóng lưng hoàn mỹ của nam nhân.

Làm người vô pháp tự khống chế xúc cảm.

Bạch Ngọc Khanh.

Bạch Ngọc Khanh.

Mọi thứ về y, giống như cái tên của y vậy.

Khanh khanh giai nhân, làn da trắng nõn như tuyết, thân thể băng cơ ngọc cốt.

Tiêu Thanh Hà như bị say mê mẩn vuốt ve sống lưng y, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mãn nguyện...】

Ai nuốt nước miếng!

Ai như kẻ say hả!

Mẹ nó lại là cái thể loại văn chữ này!

Tiêu Thanh Hà đầu đau muốn nứt ra, cố tình người đọc lại cao hứng đến điên, tiếng "Đinh đinh reng reng đinh đinh" khen thưởng vang lên càng ngày càng to.

"Đồ nhi?" Bạch Ngọc Khanh đột nhiên lên tiếng, thanh âm hơi hơi khàn khàn: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với vi sư sao?"

Ngày thường, đồ nhi luôn tận tâm hầu hạ y, vô cùng chu đáo, nhưng cùng tắm chung, lại còn xoa lưng y, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Nghĩ đến cảnh tượng ái muội đầy hương diễm giữa cậu và thiếu niên kia trong sơn động, Bạch Ngọc Khanh lâm vào trầm tư.

Đồ nhi từ nhỏ đã luôn kề cận bên y, ngày ngày quấn lấy y không rời, cái tuổi tình yêu mới chớm nở, bên cạnh cậu trừ y ra, chỉ có mấy vị sư huynh đệ khí huyết phương cương.

Chẳng lẽ vì vậy mà đối với nam nhân...

Bạch Ngọc Khanh xoay người, thở dài nói: "Chỉ trách vi sư ngày thường ít quan tâm đến ngươi, nếu ngươi có điều khó nói, hiện tại không ngại nói cho vi sư."

Nếu như cậu thật sự có sở thích với Long Dương(đồng tính), y tuyệt đối sẽ không kỳ thị, nhưng đối tượng mà cậu ái mộ, tuyệt đối không thể là tên Tạ Quân.

Thiếu niên kia yêu mị tà tính, chắc chắn không phải người tốt.

Đồ nhi ngoan ngoãn của y, sao có thể rơi vào tay kẻ nguy hiểm như vậy?

Tiêu Thanh Hà đầu đầy dấu chấm hỏi.

Sư tôn có phải đã hiểu lầm cái gì?

Nhưng cậu xác thật có chuyện muốn nói, liền lên tiếng: "Sư tôn, mỗi phân tông đều gấp rút mà thu đồ đệ, sư tôn chỉ có một mình đồ nhi, huống hồ tư chất ta bình thường, không thể làm rạng danh sư tôn."

"Mấy cái hư danh đó, không cần cũng được." Bạch Ngọc Khanh không dao động.

"Nhưng mà sư tôn luôn bế quan tu luyện, tông thứ 13 chỉ còn một mình đồ nhi, khó tránh khỏi quạnh quẽ."

"Ngươi đang trách vi sư lạnh nhạt với ngươi?"

"Đồ nhi không dám."

Bạch Ngọc Khanh thở dài: "Ngươi cũng lớn rồi, cũng tịch mịch."

Tiêu Thanh Hà: "???"

Cái giọng điệu này sao mà giống như thiên muốn trời mưa, mẹ muốn gả chồng vậy?

Vì sao khi nói chuyện phiếm cùng sư tôn có cảm giác như đang đối thoại cùng bậc trưởng bối lo chuyện nhân duyên mình thế này?

"Thôi bỏ đi." Bạch Ngọc Khanh xua tay: "Vi sư ngày ngày tu luyện, có người bầu bạn cùng ngươi cũng tốt, ngươi muốn ai, vi sư đi mời tông chủ đến."

Động tác xoa bóp lưng của Tiêu Thanh Hà càng thêm ân cần: "Đồ nhi muốn Tạ Quân."

“Là cái tên yêu nghiệt khinh bạc ngươi à?”

“Hắn vẫn chưa khinh bạc với ta.”

Một hai phải nói khinh bạc, phải là cậu khinh bạc Tạ Quân mới đúng.

Huống hồ, hai đại nam nhân với nhau, nào có cái gì khinh bạc không khinh bạc.

Bạch Ngọc Khanh trầm giọng: “Trừ bỏ hắn, ai cũng được.”

Tiêu Thanh Hà đột nhiên quỳ xuống: “Đồ nhi ai cũng không cần, chỉ cần hắn, khẩn cầu sư tôn thành toàn!”

Bạch Ngọc Khanh sắc mặt lạnh lùng.

Tên yêu nghiệt kia, quả thực đã mê hoặc đồ nhi y!

“Đừng nhắc lại chuyện này.” Y xoay người sang chỗ khác, bất kể Tiêu Thanh Hà nói bóng nói gió như nào cũng không mở lời.

Tiêu Thanh Hà lại sốt ruột lo lắng.

--

Mấy ngày kế tiếp xum xoe, liền có điểm thất thần.

Không phải giúp Bạch Ngọc Khanh mặc quần áo, thì chính là nấu bữa tối, thậm chí bị bỏng mu bàn tay do nấu canh.

“Ngươi thật sự phải vì một ngoại nhân chống đối vi sư, không tiếc tự làm hại mình?” Bạch Ngọc Khanh thở dài.

Không nghĩ tới tên yêu nghiệt kia lại có thể đầu độc đồ nhi y đến vậy.

Y mang tới thuốc mỡ, bôi lên vết bỏng mu bàn tay Tiêu Thanh Hà.

Thấy Tiêu Thanh Hà muốn nói lại thôi, y cuối cùng đành thỏa hiệp: “Ngươi thật sự phải muốn hắn ư?”

Lời này nghe tựa hồ có chỗ không hợp lý lắm.

Nhưng cậu xác thật một hai phải là Tạ Quân.

Hắn chính là cái đùi vàng toàn thư thô nhất!

Tiêu Thanh Hà suy nghĩ một lát, nói: “Ta cùng Tạ Quân từ nhỏ lẻ loi hiu quạnh, đồng bệnh tương liên, may mà ta gặp được sư tôn, thoát khỏi biển khổ, nhưng hắn vẫn như cũ lưu lạt khắp nơi, nếu là không thể bái nhập sư môn…”

Cậu liền biên mang lừa, tình khẩn ý thiết, nói tới nổi bản thân cậu cũng tin như thật: “Tưởng tượng đến cảnh đồ nhi đi theo sư tôn cơm áo không lo, còn hắn không có chỗ ở cố định, khắp nơi phiêu bạc, đồ nhi không đành lòng……”

Bạch Ngọc Khanh nheo lại mắt: “Ngươi thật sự chỉ đang đồng tình hoàn cảnh nhấp nhô của hắn?”

“Không thì sao?” Tiêu Thanh Hà nghiêm túc nói.

Thực ra muốn ôm đùi Tạ Quân đùi, đánh chết cậu cũng không dám nói.

Bạch Ngọc Khanh ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng vẫn tin.

Đồ nhi y tu hành tuy tư chất bình thường, nhưng tâm địa thiện lương, nếu bắt cậu bỏ mặc Tạ Quân, ngược lại khiến cậu canh cánh trong lòng, trùy tâm tra tấn.

Chi bằng đem Tạ Quân đặt ở ngay dưới mí mắt, dễ dàng trông giữ, đợi thời gian trôi qua, bộ mặt thật của tên yêu nghiệt kia bại lộ, đồ nhi liền có thể thấy rõ.

Cho nên, cuối cùng Bạch Ngọc Khanh thỏa hiệp.

Tạ Quân thuận lý thành chương, trở thành đệ tử thứ hai sư tôn Bạch Ngọc Khanh của tông thứ 13.

Nhưng Bạch Ngọc Khanh không có ý định dạy hắn tu luyện, chỉ kêu hắn giúp đỡ Tiêu Thanh Hà làm một số việc lặt vặt.

--

【 Đinh đinh! 】

【 Tạ Quân bái nhập sư môn, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng đã được gửi tới tàng điển các, thỉnh ký chủ chú ý kiểm tra và nhận. 】

Này nhưng hiếm lạ.

Xuyên qua ba năm, cẩn thận đi theo cốt truyện, lần đầu tiên Tiêu Thanh Hà thấy hệ thống vẫn còn lương tâm, còn biết phát thưởng

Tiêu Thanh Hà: “Có luôn khen thưởng à? Là gì vậy?”

【 Thỉnh ký chủ tự đi kiếm. 】

Thần bí ha, chẳng lẽ là kỳ trân dị bảo?

Kia tốt nhất phải đi xem kỹ mới được.

Tiêu Thanh Hà liền gọi tân sư đệ Tạ Quân: “Sư đệ, ngươi đi theo ta một chuyến tới tàng điển các.”

Vừa lúc trộm mấy quyển bí kíp tu luyện đưa Tạ Quân, với thiên phú Tạ Quân, tự học thành tài không thành vấn đề.

Ai ngờ sư tôn cảnh giác Tạ Quân, không dạy Tạ Quân công pháp, cậu lại nóng lòng muốn ôm đùi Tạ Quân?

Nhìn ra ý đồ cậu, Tạ Quân âm thầm cảnh giác.

Rõ ràng trong sơn động, hắn hoàn toàn muốn lấy mạng Tiêu Thanh Hà, sao Tiêu Thanh Hà có thể đối hắn không hề khúc mắc, còn trộm dẫn hắn vào tàng điển các?

Mà tru Ma Tông từ trước đến nay luôn lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ, Tiêu Thanh Hà thân là đệ tử tru Ma Tông, rõ ràng nhìn thấy ma văn của hắn, không có khả năng không biết hắn là Ma tộc. Vậy mà Tiêu Thanh Hà lại không nhắc đến, cũng chưa bao giờ hỏi mục đích hắn tiến vào tru Ma Tông, thậm chí còn hỏi han ân cần, như thể hai người là huynh đệ thân thiết. (dài ác)

Tạ Quân nheo mắt lại, hắn không tin người này tốt bụng đến vậy. “Tại sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro