CHƯƠNG 4: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MỘNG
CHƯƠNG 4: NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MỘNG
("Có những người, chỉ cần bước vào giấc mơ của ta – là đã hiện diện trong đời từ trước đó rất lâu.")
Gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ tầng ba của một căn hộ nằm giữa lòng phố cổ Hà Nội. Không gian vắng lặng. Chỉ có tiếng máy pha cà phê reo lên tiếng nhỏ đều đặn – và tiếng ngòi bút chạy trên giấy như một thói quen lâu đời chưa từng bỏ.
Lâm – 39 tuổi, nhiếp ảnh gia tự do, sống lặng lẽ như thể thế giới chẳng còn điều gì đáng ngạc nhiên.
Anh không đi chơi đêm. Không tụ tập bạn bè. Cũng không dính dáng đến bất kỳ mạng xã hội nào. Căn nhà của anh có hai không gian chính: một là phòng làm việc với máy ảnh, máy in, hàng loạt album ảnh trắng đen được ép kỹ; hai là phòng khách đơn sơ, tường treo một bức tranh duy nhất – một mái chùa cũ, được chụp từ góc độ nghiêng, mờ ảo như trong mơ.
Điều đặc biệt là – anh không nhớ nổi mình đã chụp bức ấy khi nào.
Lâm không phải kiểu người hay tin vào những thứ siêu hình. Nhưng nhiều năm gần đây, anh bắt đầu cảm nhận được một điều kỳ lạ:
Có một giấc mơ cứ lặp lại.
Mỗi tháng, một lần. Mỗi lần, vẫn là cảnh ấy.
Một chiến trường hoang tàn. Mùi máu, tiếng ngựa hí, tiếng kêu la. Và anh – trong một bộ áo giáp sẫm màu – chạy qua giữa đám loạn quân, tay rướm máu, mắt ướt.
Anh đang tìm ai đó. Một người mặc áo nâu sồng, đứng chờ nơi mái hiên chùa.
Anh không nhớ mặt người ấy. Nhưng cảm giác… lại thật hơn bất cứ thứ gì trong hiện tại. Khi tỉnh dậy, anh thường thấy tim đập loạn, mồ hôi đầm đìa, và một loại hụt hẫng đến đau nhói – như vừa để lỡ điều gì thiêng liêng lắm.
Lâm từng có một cuộc hôn nhân. Nó kết thúc ba năm trước – trong yên lặng và không nước mắt.
Vợ anh – Thu – một người phụ nữ hiện đại, tài giỏi, độc lập, cuối cùng vẫn rời đi với lý do đơn giản: "Anh không thực sự ở đây. Dù thể xác anh vẫn ngồi cạnh em mỗi tối."
Cô không nói sai. Trong hôn nhân, Lâm luôn dịu dàng, tử tế, nhưng... thiếu một điều quan trọng: cảm xúc. Như thể trái tim anh không thực sự thuộc về thế giới này. Và khi cô rời đi, anh không níu kéo. Cũng không oán trách.
Chỉ im lặng. Rồi… tiếp tục sống.
Vì chính anh cũng hiểu: mình đang đi tìm điều gì đó chưa thể gọi tên.
Chiều hôm ấy, Lâm nhận một email từ một cô sinh viên cũ – mời anh tới giảng buổi workshop nhỏ về nhiếp ảnh tĩnh vật, tổ chức tại… Một quán trà nhỏ trong ngõ Đinh Lễ.
Ban đầu anh định từ chối. Nhưng có điều gì đó trong bức ảnh đính kèm khiến anh ngừng lại.
Tấm ảnh là một góc quán: có bình hoa sen trắng, bàn trà gỗ cũ, và... phía xa là một người con gái ngồi nghiêng bên cửa sổ, chỉ là cái bóng – nhưng ánh sáng rọi qua khiến dáng hình ấy trở nên thật quen.
Quá quen.
Lâm phóng to ảnh.
Bóng dáng ấy… đã từng hiện trong mộng. Dưới mái hiên chùa. Trong làn khói trầm.
Buổi workshop diễn ra đơn giản. Người tham dự không đông, phần lớn là các bạn trẻ. Nhưng anh thì chỉ để tâm đến một điều duy nhất: người con gái trong bức ảnh có thực sự là một ảo ảnh?
Và rồi – khi đang sắp rời đi – anh thấy cô.
Cô bước qua hiên quán trà, chiếc váy dài màu nâu nhạt, tóc cột gọn, bước chân nhẹ tênh như sương sớm. Cô không nhìn anh. Không để ý đến ai. Nhưng khoảnh khắc cô đi ngang… gió lặng. Thời gian như khựng lại một nhịp.
Lâm quay đi – nhưng tim anh đập mạnh như chưa từng đập vậy.
Anh thấy chính mình… muốn đi theo.
Không để nói gì. Không để tán tỉnh. Mà chỉ để… chắc rằng mình không đang mộng du.
Cô gái ấy tên là An.
Và chỉ vài ngày sau, định mệnh sắp đặt – họ gặp lại. Lần này là tại một nơi khác: quầy trầm hương nhỏ ven đường, gần chùa Quán Sứ.
An đang lựa trầm, ánh mắt cô dừng lại ở một thanh trầm có vết gãy nhỏ. Cô cầm lên, khẽ chạm vào, môi mím lại. Đúng lúc ấy, Lâm từ phía sau bước đến.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Và thời gian… đứt đoạn.
Anh không nói gì. Cô không né tránh. Giữa họ là một loại yên lặng đầy chất chứa – như thể cả hai vừa gặp lại nhau sau một kiếp dài thất lạc.
Ánh mắt cô – buồn như thể cất giữ cả ngàn năm gió bụi. Ánh mắt anh – lặng như một giếng sâu không đáy, vừa thấy ánh sáng lần đầu sau thời gian dài tối tăm.
An bước đi trước. Nhưng khi đi qua anh, cô dừng lại.
Chỉ một câu. Nhưng đủ để khiến Lâm đứng chết lặng:
– “Anh có từng… mơ thấy một mái chùa cũ, và một người chờ nơi khói trầm chưa tan?”
Lâm ngẩng lên.
Mắt anh… rực cháy.
Hết chương 4.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro