Chương 10
CHƯƠNG 10
MƯA GÀO GIÓ THÉT
Mưa.
Không phải mưa bình thường – mà là mưa cuồng nộ, như thể cả bầu trời đang sụp đổ. Gió rít gào, cuốn theo những nhành cây bật gốc, thổi tung mái tôn lật phật. Tiếng mưa đập vào cửa kính như có ai đang cố đập vỡ để xông vào. Đêm đen không thấy đường chân trời, chỉ có chớp sáng chói lóe rồi tắt lịm, để lại khoảng tối hun hút rợn người
Orm bật dậy khỏi giường khi nghe tiếng đập cửa gấp gáp, thô bạo.
- Orm! Mở cửa! Là anh đây, mở nhanh lên! -
Tiếng của Shin – nhưng nghẹn, dốc và hốt hoảng đến mức em chưa từng nghe bao giờ. Orm mở chốt. Cánh cửa bật ra và anh trai em nhào vào như một người đang trốn chạy khỏi lưỡi hái tử thần.
Anh ướt sũng, tóc dính bết vào mặt, quần áo nhuốm bùn và những vệt máu loang lổ. Đôi mắt đỏ ngầu, lạc đi như người mất phương hướng.
- Anh bị gì vậy?! Máu… máu từ đâu ra?! - Orm đưa tay đỡ lấy anh - Anh đánh nhau với ai à?! -
Shin không trả lời. Anh bước qua em, lao tới góc phòng, kéo chiếc ba lô từ gầm giường ra, ném quần áo vào không cần xếp.
- Đi theo anh. Chúng ta phải rời khỏi đây. Ngay lập tức!!! -
- Anh bị điên rồi hả?! - Orm níu tay anh lại - Anh đang bị thương mà! Anh đang nói cái gì vậy? -
Shin dừng lại. Anh quay đầu nhìn Orm và trong khoảnh khắc ấy, Orm thấy gương mặt của anh trai như vỡ vụn.
- …Ba chết rồi -
Orm đứng chết trân. Câu nói ấy rơi xuống không gian như một lưỡi dao lạnh ngắt.
- …Cái… gì? -
- Ba bị giết. Anh không biết ai làm. Không thấy mặt. Nhưng khi anh tới nơi… đã quá muộn - Giọng anh nghẹn lại - Và chúng không chỉ dừng lại ở ba. Em là mục tiêu tiếp theo -
Orm lùi lại một bước. Tim em đập loạn. Trán lạnh toát. Tay run lên, tìm điện thoại - Không… không thể nào… em mới gọi điện cho ba chiều nay… -
Shin không trả lời. Anh kéo mạnh tay em - Tin anh, Orm. Đi, ngay. Nếu còn ở đây, chúng ta sẽ chết -
___
Chiếc xe bán tải rú ga trên đoạn đường trơn như dầu. Mưa phủ trắng kính lái, cần gạt không kịp đẩy nước. Tiếng sấm đuổi theo phía sau như tiếng gầm của quỷ dữ.
Shin nắm chặt vô lăng - Anh đã chuyển tuyến. Nếu may mắn, chúng chưa lần ra được -
Orm co người ở ghế sau, tay run rẩy bấm số. Em không nhớ mình bấm mấy lần. Mỗi lần tiếng tút vang lên là tim em như bị xé toạc.
- Làm ơn… làm ơn bắt máy đi mà… -
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…"
- Không! - em gào lên, đập vào ghế. - LingLing! Nghe máy đi mà… em cần chị… chị… LingLing! -
Shin hét lên - Giữ chặt vào! -
Ánh đèn từ chiếc xe tải đối diện lóe lên – không đèn pha, không còi – chỉ lao tới như một con thú săn mồi.
Chiếc xe của Shin trượt bánh, xoay vòng. Orm la hét, ôm chặt điện thoại vào ngực. Trong cơn hoảng loạn cuối cùng, em vẫn lặp lại một cái tên.
- LingLing! LingLing!!! Kwong -
.
.
.
.
.
.
.
Orm không biết bao lâu đã trôi qua. Em chỉ cảm thấy có thứ gì đó nặng nề trên người, như thể đang chìm trong một cơn mê mờ mịt. Đầu em đau nhói, mọi thứ xung quanh chỉ là bóng tối. Em không thể cử động, không thể thở được bình thường. Mỗi lần em cố gắng mở mắt, thế giới lại như xoay vòng.
Tiếng sóng vỗ từ xa, âm thanh lạ lẫm, và mùi ẩm mốc quanh đây khiến em cảm thấy lạ lẫm. Em không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của không gian.
Lúc này, Shin ngồi bên cạnh giường Orm, nhưng không phải với vẻ cứng rắn như thường ngày. Gương mặt anh thâm quầng, mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Dù vậy, sự kiên cường trong anh vẫn không mất đi
- Em tỉnh lại đi, N'Orm… - Shin khẽ thì thầm, giọng anh run rẩy như một lời cầu xin, như thể em có thể nghe thấy, như thể chỉ cần em tỉnh lại là tất cả với anh sẽ ổn.
Nhưng Orm vẫn không động đậy.
Một lúc sau, Shin đứng dậy, hướng về phía cửa, nơi bà Kwan đang ngồi chờ, gần đó là Sarawat – bác sĩ trẻ đang kiểm tra dụng cụ y tế. Shin đi đến gần bà lão, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Orm.
- Bà Kwan - Shin bắt đầu, giọng anh thấp, đầy mệt mỏi - Tình trạng của em ấy thế nào? -
Bà Kwan nhìn về phía Orm, gật đầu - Cô bé bị chấn động mạnh. Cần phải cho cô ấy thời gian để hồi phục. Còn lại, tôi sẽ chăm sóc cô ấy -
Sarawat ngước nhìn Shin, rồi hỏi khẽ - Vậy anh sẽ làm gì tiếp theo? -
Shin quay lại nhìn Sarawat, ánh mắt lạnh lẽo, ngập tràn sự thù hận - Nợ máu phải trả bằng máu - anh đáp, giọng trầm đục và đầy căm phẫn
Câu trả lời ấy như một lời thề, một lời nguyền chắc nịch. Shin không chỉ muốn trả thù, mà còn muốn tận diệt. Từng âm thanh, từng lời nói đều chứa đựng sự tàn nhẫn.
Bà Kwan nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng không nói gì. Sarawat cũng im lặng, vì cậu hiểu, những gì Shin nói không phải là lời nói suông. Shin đang bị cuốn vào một vòng xoáy hận thù không lối thoát.
Những cơn mưa vẫn rơi đều đặn, không ngừng đập vào mái nhà. Mọi thứ dường như đang chìm trong bóng tối và nỗi đau vô hình, khắc khoải. Orm vẫn nằm bất động, trong thế giới mờ mịt của riêng em, không biết mình đang ở đâu, không nhớ mình là ai.
Shin đứng lên, ánh mắt đầy quyết tâm và lạnh lẽo. Anh quay lại, nhìn vào Orm lần nữa - Em sẽ ổn thôi - anh hôn lên trán em gái, nói với giọng trầm, như tự nhủ.
Bà Kwan và Sarawat lặng lẽ rời đi, để lại Shin một mình trong căn phòng tĩnh mịch, nơi chỉ còn tiếng mưa và tiếng sóng vỗ, vĩnh viễn không thể xua đi bóng tối trong lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro