Chương 7
CHƯƠNG 7
TỰ TI & TÌNH YÊU
Sau cuộc họp dài lê thê ở dinh thự, LingLing trở về nhà khi trời đã sẫm tối. Đôi giày cao gót nặng trĩu trên mỗi bước chân cô, và lớp trang điểm mỏng cũng chẳng che được nét mệt mỏi nơi khóe mắt.
Căn nhà yên ắng đến lạ. Cô gọi tên Orm mấy lần, không ai đáp lại. Phòng khách trống, bếp lạnh tanh. Một dự cảm không yên khiến cô bước vội lên lầu. Khi đi ngang qua hành lang, tiếng nhạc vọng ra khe khẽ từ căn phòng trống phía cuối khiến cô dừng chân.
Cửa chỉ khép hờ. Qua khe cửa, cô thấy Orm đang một mình trong phòng khiêu vũ. Mái tóc cột vội, áo ba lỗ thấm mồ hôi, đôi chân trần xoay loạng choạng theo một điệu vũ cổ điển. Em đang tập một tổ hợp động tác xoay người khó, rõ ràng đã làm nhiều lần, đến mức cổ chân sưng tấy. Và rồi, Orm khụy xuống, tay ôm lấy mắt cá, cố mím môi không bật thành tiếng.
LingLing không thể chần chừ. Cô đẩy cửa bước vào, tim như bị bóp nghẹt.
- N'Orm -
Em giật mình ngẩng lên. Mồ hôi bết lại trên trán, ánh mắt vội quay đi như sợ bị nhìn thấy điều gì yếu đuối. Nhưng không kịp nữa rồi. LingLing đã ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân đang sưng đỏ, giọng cô dịu đến lạ
- Sao em lại tập đến mức này? Đau lắm đúng không? - LingLing xót xa nhìn bàn chân sưng đỏ của em
- Em tập đến mức này... là vì buổi tiệc sắp tới sao? - giọng cô khẽ như thì thầm vào khoảng lặng
Orm không đáp, chỉ quay mặt đi, vờ như đang nhìn vào đâu đó ngoài khung cửa kính mờ sương, một khoảng hiếm hoi em kiệm lời trong suốt nhiều năm họ yêu nhau
LingLing lặng im vài giây, rồi nhẹ nhàng lên tiếng, không phải để trách em, mà để tự trách mình
- Lẽ ra chị nên nhận ra sớm hơn -
Cô nắm lấy tay Orm, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định.
- Em không cần cố gắng để xứng với chị. Không cần phải học khiêu vũ thật giỏi, hay ăn nói thật khéo. Em là em, là người mà chị đã chọn… đã yêu, không phải để so sánh với bất kỳ ai -
Một nhịp im lặng. LingLing siết tay Orm, giọng cô trầm lại, mang theo một nỗi day dứt
- Chị giận chính mình. Vì đã để em cảm thấy em phải cố gắng đến thế. Chị ghét cả mấy lão già trong dòng họ, suốt ngày chỉ biết nói về xuất thân… mà chẳng ai chịu nhìn xem, em đã cố gắng thế nào để yêu chị -
Orm khẽ mím môi, mắt long lanh nhưng không rơi nước. LingLing đưa tay vuốt nhẹ má em.
- Chị biết chứ. Chị biết từng lần em nhẫn nhịn, từng lần em chịu đựng, từng lần em cười cho qua chuyện để không khiến chị khó xử… Em chưa bao giờ là một người bình thường. Em luôn là điều phi thường nhất chị từng có -
Lần này, Orm không quay mặt đi nữa. Em nhìn vào mắt LingLing, như thấy chính mình được phản chiếu ở đó. Không phải ai khác, không phải cái bóng của Bella Capper, càng không phải ánh nhìn định kiến của những người ngoài kia. Chỉ có LingLing, với tình yêu thuần khiết và không điều kiện.
LingLing mỉm cười, áp trán mình vào trán em
- Chị sẽ dạy em nhảy, từ đầu. Không phải để biểu diễn cho ai xem, mà để em có thể nhảy với chị. Như chính em -
Orm gật khẽ. Cả hai cùng đứng lên, bước những bước đầu tiên chậm rãi giữa căn phòng trống vang tiếng nhạc dịu dàng. Không hoàn hảo. Không cần hoàn hảo.
Chỉ cần là cùng nhau.
Và khi ánh mắt họ chạm nhau giữa bước xoay nhẹ, LingLing hôn Orm. Nhẹ nhàng. Lâu. Như một cách để xóa đi hết mọi hoài nghi trong lòng người mình yêu và trong chính mình.
LingLing dìu Orm đứng dậy, bàn tay cô nắm chặt lấy tay em, vững chãi và nhẹ nhàng như nâng một điều quý giá. Dưới chân, tiếng nhạc văng vẳng vang lên lần nữa. Một bản waltz cổ điển, nhịp chậm và sâu.
- Thả lỏng vai… đừng gồng thế - LingLing nói khẽ, mắt không rời Orm một giây.
Orm gật nhẹ, còn hơi lóng ngóng. Bàn tay đặt lên eo LingLing có chút ngập ngừng, nhưng cô đã vòng tay ra sau lưng em, kéo sát lại, để Orm cảm nhận được nhịp tim cô đang đập.
- Bước theo nhịp chị nhé. Chậm thôi… không cần hoàn hảo -
Một… hai… ba…
Ban đầu, Orm còn bị chệch nhịp, bước chân vụng về và không đều. Nhưng LingLing vẫn ở đó, dịu dàng giữ lấy em, để Orm dựa vào nhịp thở của cô mà dần ổn định lại. Không cần lời nói, chỉ một ánh nhìn, một cái gật nhẹ, một hơi thở đều… từng bước một, họ bắt đầu chuyển động như một thể thống nhất.
Bàn tay chạm bàn tay. Ánh mắt chạm ánh mắt.
Không gian giữa họ thu hẹp dần, không chỉ là khoảng cách vật lý, mà còn là những băn khoăn, dè chừng từng bủa vây trong lòng. LingLing dẫn Orm xoay nhẹ một vòng, váy vũ hội mỏng nhẹ quét qua gót chân, mái tóc em xõa xuống, vướng nhẹ vào vai cô. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ tan biến – chỉ còn lại hai trái tim đang đập cùng một nhịp.
- Giỏi lắm - LingLing thì thầm.
Orm ngẩng lên. Trong ánh mắt em là cả một bầu trời biết ơn, pha lẫn chút bất ngờ, như thể chính em cũng không nghĩ mình có thể làm được.
- Chị thật sự muốn nhảy với em ở buổi tiệc đó à? - Orm hỏi, khẽ, tưởng như sợ làm vỡ khoảnh khắc này.
LingLing nhìn em, không chần chừ -Không phải ở buổi tiệc. Mà là suốt cuộc đời này -
Cô đặt lên môi Orm một nụ hôn – dịu dàng, chậm rãi, và ấm áp như mặt trời buổi sớm. Không vội vã. Không nồng cháy. Chỉ là đủ để xoa dịu, đủ để chữa lành, đủ để xóa đi mọi hoài nghi và chứng minh rằng: tình yêu này là thật.
Khi tách ra, trán họ vẫn chạm nhau. LingLing khẽ thở ra, như trút được một điều gì trong lồng ngực
- Đừng bao giờ cố gắng trở thành ai khác, Orm à. Chỉ cần là chính em… cũng đủ khiến chị yêu em suốt đời rồi -
___
Sảnh tiệc được trang hoàng lộng lẫy với pha lê rực rỡ, ánh nến phản chiếu lên những chiếc ly champagne và vòm hoa trắng muốt. Trong không khí ngập tràn mùi nước hoa đắt tiền và tiếng nhạc jazz du dương, LingLing và Orm xuất hiện như một cặp đôi bước ra từ tranh vẽ.
Chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu ôm lấy dáng LingLing, xẻ nhẹ phần lưng và đính đá tinh tế ở cổ tay áo, khiến từng bước đi của cô đều thu hút ánh nhìn. Bên cạnh, Orm trong chiếc váy lụa xanh nhạt vai trần, đôi mắt nâu sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Có tiếng ai đó thì thầm
- Trời ơi...dù tôi không thích Kornnaphat như phải công nhận là họ đẹp đôi thật -
- Nhìn ánh mắt của LingLing đi… như thể cô ấy chỉ thấy mỗi người bên cạnh -
Orm nghe thấy, tai đỏ bừng, tim nhảy lộn xộn trong lồng ngực, nếu ở nhà có lẻ em đã cười đến mặt đỏ tía tai nhưng vì ở đây em phải giữ hình tượng tao nhã cho mình và cả người em yêu
Buổi đấu giá diễn ra trong tiếng gõ búa và những con số không tưởng. Khi món trang sức cuối cùng được đưa ra. Một sợi dây chuyền kim cương giọt nước mang tên "Biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu" cả khán phòng như nín lặng
- Mở giá một ba triệu baht -
- Năm triệu - LingLing lên tiếng, không cần chớp mắt. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô, người con gái xinh đẹp, quyền lực và chẳng hề che giấu tình cảm của mình.
Cô thắng cuộc, như thể điều đó vốn dĩ phải thế. Nhưng thay vì để nhân viên trao tận tay, LingLing đích thân bước đến chỗ Orm, nhẹ nhàng cúi người đeo sợi dây lên cổ em giữa ánh mắt trầm trồ của tất cả.
Giọng chị thì thầm - Chị muốn mọi người biết... em là tình yêu vĩnh cửu của chị -
Orm lặng người. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy bản thân như được nâng lên khỏi mặt đất. Không phải vì món trang sức, mà vì ánh mắt của LingLing, sự dịu dàng không che giấu, và cả thế giới như đang vỗ tay cho hạnh phúc của hai người.
Sau buổi tiệc, tiếng nhạc chuyển sang một bản tình ca nhẹ nhàng. LingLing chìa tay ra - Nhảy với chị một bản nhé? -
- Chị chắc không? Em vẫn có thể giẫm lên chân chị như thường đó -
- Giẫm cũng được. Miễn là em đừng buông tay là được - LingLing cười
Câu nói khiến Orm đỏ mặt, tim đập hỗn loạn. Sao hôm nay lại sến sẩm thế nhỉ? Hai người bước ra sàn nhảy, giữa những ánh đèn pha lê rọi xuống như sao trời. LingLing dẫn nhịp nhẹ nhàng, bàn tay đặt sau lưng Orm ấm áp và dịu dàng.
Rồi khi Orm xoay người một vòng, chiếc váy tung nhẹ theo chuyển động, mọi người xung quanh như biến mất. Chỉ còn tiếng cười nhỏ nhẹ của LingLing, và ánh nhìn đầy tự hào cô dành cho em.
Orm cười. Một nụ cười tự tin, trọn vẹn.
Em biết mình đã không còn phải so sánh với ai nữa.
Vì em đã có được ánh mắt ấy – ánh mắt của người con gái em yêu nhất trên đời
Orm ghét cái cảm giác bất an ở đáy lòng mình. Cái cảm giác như thể mình luôn đứng sau ai đó trong lòng LingLing. Dù chị chưa bao giờ nói, chưa bao giờ khiến em thấy bị xem nhẹ... nhưng mỗi khi cái tên Bella Capper được nhắc đến, tim em lại siết lại một nhịp. Có lẽ vì em biết Bella quá hoàn hảo – từ xuất thân, học vấn, đến sự dịu dàng đầy bản lĩnh khiến ai gặp cũng phải ngưỡng mộ.
Em biết mình bốc đồng, ngang ngạnh, đôi lúc còn trẻ con và bất cần. Em không có thứ hào quang kiêu hãnh mà Bella từng có. Em chỉ là một Orm đầy vết xước, với quá khứ đầy hỗn loạn và một tương lai chẳng rõ ràng.
Thế nên, dù LingLing chọn em, dù chị nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim em tan chảy... sâu trong tâm, vẫn có một phần nhỏ bé, nhói lên mỗi khi em lỡ nghe ai đó thì thầm: - LingLing từng yêu Bella cơ mà…-
Ừ, em ghen. Và... em tự ti. Vì em sợ mình không đủ để giữ lấy ánh mắt đó mãi mãi. Nhưng hôm nay em biết, LingLing yêu em hơn những gì em có thể nghĩ được, mặc dù những thứ em nghĩ thực sự lớn lao. Có thể chị ấy sẽ gặp nhiều rắc rối với mấy bô lão trong nhà, nhưng chị vẫn chọn em, vẫn chọn làm mấy thứ sẽ bị người khác đánh giá là không thanh lịch chỉ để em biết được, rằng em không một mình, em không thua kém bất cứ ai, và dù em có thua kém đi chăng nữa chị vẫn chỉ yêu mõi em
Cả hai đang trên đường về nhà, trên chiếc siêu xe màu đen. Ngồi phía sau ghế lái Orm dựa cả người vào lòng LingLing, vì phía trước có tắm màng ngăn cách họ với anh tài xế
Orm ngồi dựa đầu lên vai LingLing, hơi thở chạm nhẹ lên làn da mỏng manh nơi cổ. Bên ngoài ánh đèn đường vàng xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên người cả hai
- P' LingLing… -
- Hửm? -
- Em nói điều này... chị không được cười em nha -
LingLing hơi nghiêng đầu, mùi hương quen thuộc của mái tóc Orm lùa qua gò má khiến tim cô mềm hẳn - Không đâu. Nói đi -
Orm cắn môi một cái, rồi khẽ thì thầm như sợ chính mình nghe thấy
- Dù chị đã chọn em… dù chị chưa bao giờ nhắc tới… nhưng mà… em vẫn tự ti mỗi khi ai đó nhắc đến Bella Capper -
LingLing không trả lời ngay. Cô đưa tay vuốt nhẹ sống lưng em gái nhỏ đang run nhè nhẹ vì nói ra điều giấu kín.
- Em biết... em không giống cô ấy. Em bướng bỉnh, em hay làm loạn. Em thô ráp và chẳng dịu dàng được như người ta - Orm cúi mặt, giọng lạc đi - Em chỉ sợ một lúc nào đó, chị sẽ nhìn em rồi… tự hỏi vì sao lại buông người như Bella để nắm tay em -
LingLing đặt tay lên má Orm, nâng khuôn mặt ấy lên. Trong đôi mắt của cô là tất cả dịu dàng mà thế giới này có thể gom lại.
- Chị chưa từng so sánh em với ai hết. Vì ngay từ đầu, chị đã chỉ muốn một người. Là Orm. Là cô gái vừa ồn ào vừa đáng yêu, vừa ngang ngược vừa biết quan tâm theo cách rất riêng. Là người khiến chị biết thế nào là....cuộc sống này dịu dàng hơn chị nghĩ -
Orm ngơ ngác nhìn cô, rồi dụi đầu vào lòng ngực ấm ấy - Chị nói thật đó nha -
- Thật mà. Nếu em còn nghi ngờ nữa, chị sẽ hôn em cho đến khi em tin thì thôi -
- …Vậy em nghi ngờ suốt đời luôn được không? -
- Không được. Vì chị muốn mỗi ngày em đều tự tin mà yêu chị, chứ không phải cố gắng giữ chị -
Chúc mừng ngày 30/4
50 NĂM NGÀY GIẢI PHÓNG MIỀN NAM, THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC 🇻🇳🔥
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro