Chương 12
Tại một bệnh viện đa khoa trong một căn phòng có một bệnh nhân da trắng mái tóc xanh được người người trong viện tặng danh "hoa nhường nguyệt thẹn" một đại mỹ nhân tốt bụng lúc nào cũng mỉm cười, nhưng hôm nay trông mỹ nhân cực kì không cao hứng tâm trạng đang không vui, mặt u ám luôn hướng mắt về cái giường kế bên.
Hơn 1 tháng không thấy bé gái đó đến đây cảm giác như bị người ta bỏ rơi Yukimura cảm thấy mình thật đáng thương khi chỉ còn một mình lẻ loi trong phòng không ai cần cũng không ai tới hỏi thăm.
Nhớ cái bóng dáng nhỏ bé mái tóc xanh rêu luôn ủy khuất ngồi thu mình vào một góc giường, hết 1 tuần thì 2 lần bị thương nhẹ, 1 lần bị thương nặng. Làm bạn cùng phòng với bé gái đó cậu đành quan tâm bé gái đó một chút hỏi thăm tình hình, thắc mắc là ba mẹ bé gái đâu sao không bao giờ xuất hiện nhưng bé gái đó im lặng cúi mặt xuống không trả lời Yukimura cũng không hỏi tới nữa. Sau đó kể chuyện cho bé gái đó nghe về cổ tích bé gái nghe một nửa miệng ngáp dài ngáp ngắn xong nằm xuống đưa lưng hướng về phía mình và ngủ, thật ưu thương ta nói chọc bé gái có một nửa giống Sanada nào dễ dàng.
Khi có người trong đội đến thăm, bé gái liền lăn ra trùm chăn kín khắp người giả vờ ngủ say đến khi họ đi về lập tức bật dậy ánh mắt thắc mắc hướng về Yukimura. Yukimura kể chuyện về đội tennis và thành tích của từng thành viên thì bé gái đó chăm chú lắng nghe. Có bao nhiêu đáng yêu thể hiện trên gương mặt bé nhỏ đó thật muốn bắt cóc đem về nhà giấu đi mà.
Trong 2 tuần bé gái đó ngày mở lòng với cậu hơn mỗi lần nghe cậu kể về tennis và thành tích của mình thì ánh mắt bé gái sáng quắc đầy ngưỡng mộ nhìn cậu. Hưm cậu thích vẻ mặt ngưỡng mộ đó chỉ dành cho mình không phải cho ai khác. Đúng biểu cảm đó là của mình không cho phép ai được nhìn nó ngoài cậu kể cả đồng đội.
Sau đó không còn sau đó bé gái từ khi ra khỏi viện đến nay không thấy xuất hiện nữa. Thú vui tao nhã duy nhất đã rời viện cũng không thèm trở lại thăm cậu nữa, chẳng thấy được biểu cảm đáng yêu khi bị chọc tức ai da thật buồn chán. Thở dài đầy bất lực nhìn sang Sanada càng nhìn càng không thuận mắt vẫn là bé gái kia đáng yêu hơn, chọc vui hơn thằng nhóc Kirihara nhà mình nhiều. Có cái gọi thú vui tao nhã chọc con nhà người ta vui hơn chọc con nhà mình.
"Có ai ở đó à? " Sanada mỗi ngày đều đi thăm đội trưởng, từ lúc cậu bước vào cửa chào đón cậu là vẻ mặt vui sướng của đội trưởng khi có người mở cửa 3 giây trôi qua mặt Yukimura đâm ra đầy bất mãn lên tiếng " Là cậu à " sau đó là nhìn cậu không thuận mắt về sau ngó lơ cậu rồi nhìn giường bên cạnh 5 phút đồng hồ xong lại thở dài ngao ngán. Sét đánh ngang người cậu đây khó nhìn đến độ đó rồi sao.
Biểu cảm ngày càng khó ở mấy tuần nay là gì đây? Ý câu " Là cậu à " là sao chả lẽ anh muốn ai khác bước vào hay sao đội trưởng? Anh nhìn giường bên cạnh mấy tuần không thấy chán sao làm gì có ai ở đó. Hay anh cảm thấy không ai nói chuyện cùng mình nên trong người cảm thấy khó chịu?
Cảm thấy suy nghĩ mình đã đúng sau đó cậu bắt chuyện với vị đội trưởng đáng kính bằng 1 số việc trong đội như mọi ngày rồi đến việc huấn luyện.
Yukimura cảm thấy ngày nào Sanada cũng báo cáo tình hình đội tuyển tăng huấn luyện với vẻ mặt không cảm xúc chả khác gì tượng đồng. Ưm vẫn là bé gái kia nhìn thích hơn vừa đáng yêu vừa dễ xù lông mèo, thật nhớ a.
Vừa nhắc việc huấn luyện tăng độ khó thêm cho Kirihara vừa quan sát biểu cảm của Yukimura, đội trưởng mấy tuần nay càng lơ là, tâm trí hễ một chút là suy nghĩ gì đó, đang định nói khuyên nhủ thì điện thoại cả hai rung lên?! Tin nhắn đến từ Niou mở ra xem mặt cả hai đều tối lại âm trầm nhìn điện thoại.
Trong người Yukimura đã khó chịu mấy tuần nay lại nghe báo cáo trong đội mỗi ngày từ Sanada hôm nay lại khác như mọi hôm là tin nhắn đến từ Niou "Kirihara dụ dỗ trẻ chưa vị thành niên" Yukimura cảm thấy khó thở bởi vị đàn em năm 2 này vừa mới bị một thằng nhóc đánh bại mấy ngày trước, hôm nay lại dụ dỗ trẻ em. Yukimura cảm thấy thằng nhóc này cố tình chọc tức mình đây mà không được cậu phải đi dạy dỗ lại thằng nhóc này một trận.
Sanada vừa mở tin nhắn đập vào mắt là dòng tin ngắn gọn đầy xúc tích cũng đủ gây hiểu nhầm cho cả hai khi không chứng kiến sự việc, mặt âm u vừa dạy dỗ bữa trước bữa sau lại có chuyện khác Kirihara thèm đòn đây chăng. Nhìn Yukimura muốn động đậy lập tức cản lại cam đoan sau khi về sẽ tự tay "uốn nắn" Kirihara lại mới khiến sắc mặt Yukimura thả lỏng đôi chút sau đó dặn dò Sanada mạnh tay hơn để thằng nhóc đó không đi gây chuyện.
Kirihara đã bị đàn anh dạy dỗ một khóa bạo hành vô cùng khốc liệt, mặt đầy tội nghiệp và oan ức không kịp thanh minh chào đón là bị đánh tới tấp mặt sưng tím lên, đợi Sanada về chính là ngược và ngược thảm hơn lần trước gấp đôi thêm vị đội trưởng dội dầu vào lửa tăng lịch huấn luyện cho Kirihara lên thành cuộc huấn luyện địa ngục khiến người ta nhìn vào mà run sợ.
Còn về đầu xỏ gây tội thì đã yên vị trên xe cười hí ha hí hửng rất thích thú khi chọc Kirihara. Nghĩ đến việc nên chọc ai tiếp theo. Ryoma vẫn cực kì phúc hậu tặng vài gánh nặng mới cho Horio bonus kèm theo là vài trận " nhỏ ". Cực khổ cho ngươi rồi Horio gánh thêm vài cái thảm họa. Áp lực Kirihara và Horio thật lớn khi không làm gì cũng bị nhóc mèo xỏ cho vài cái sọt lớn cực khổ cho 2 ngươi, sống mạnh khỏe.
-----------------------------------------
Trở lại với nhân vật đầy bi kịch nhất Horio vừa ngất không được bao lâu thì bị lay bị lắc bị vả cho tỉnh dậy.
Nhân sinh cuộc sống của một nhân vật phụ ngây thơ đánh yêu thánh thiện khi bước vào ngôi trường này ước mơ nhỏ nhoi của là được vào đội chính tuyển. Nhưng cuộc sống không lườn trước điều gì ông trời ơi ông mở mắt ra xem từ khi con sinh ra chưa đủ bất hạnh hay sao con ông nỡ lòng nào hại con như vậy. Bọn họ là ai con không biết được chứ kinh nghiệm con mới hai năm nào dám đi thách đấu ai bao giờ.
Không phải mỗi Horio bên Seigaku đang rơi vào trầm tư, đội Hyotei thì có vị đội trưởng lúc nào cũng hoa lệ vẫn đang suy nghĩ.
Atobe sợ thằng nhóc này giấu nghề để tránh mất mặt thêm một lần nên cử ai đi kiểm tra xem đương nhiên không chọn Hiyoshi, đùa mất mặt 1 lần là quá đủ không thể xảy ra thêm lần nữa. Cử mình đi đấu với thằng nhóc kia đừng làm người khác phải cười chả hoa lệ khi phải tự mình ra trận mà lại đấu với một thằng nhóc năm nhất há chả phải làm trò mất mặt. Nhìn thằng nhóc Hiyoshi lại đắn đo, Atobe đầy bất lực mất mặt một lần, mất mặt thêm lần vnữa chả sao.
Nếu Hiyoshi đọc được nội tâm vị đội trưởng thì sẽ bất mãn khóc kêu oan. Trận trước là do chủ quan được chứ ai ngờ thằng nhóc đó lại đánh chí mạng như thế.
" Hiyoshi cơ hội cuối gỡ nợ đừng làm đội mất mặt vì cậu hiểu chứ ? Thời gian không còn nhiều đánh nhanh thắng nhanh tôi còn nhiều việc." Nội tâm Atobe rất chi là không tin tưởng nổi thằng nhóc lơ là này, thua thêm một lần nữa Atobe tôi để xứng danh một vị đội trưởng tốt bụng hảo tâm sẽ dành một chút thời gian quý báu "chăm sóc" cho cậu trở nên hoa lệ.
" Vâng! Đội trưởng" Hiyoshi cảm thấy lạnh khắp người như ai đang tính kế lên mình nếu mình thua trận.
" Tezuka không ngại đánh một trận giao hữu hai thành viên năm nhất chứ Hiyoshi bên đội Hyotei và Horio đội Seigaku " thật mất mặt không hoa lệ chưa bao giờ phải hạ thân đi xin đánh giao hữu, nhưng phải cố thật hoa lệ.
" Xin lỗi chúng tôi từ chối " khả năng năm nhất như thế nào cậu rất rõ không ai có khả năng đánh nổi đội mạnh này được.
Vâng đội anh có một người mà người ta đam mê đi phá làm loạn khắp nơi làm cho người người thương nhớ tương tư , có tham gia hoạt động tennis ở trường đâu mà thấy.
—————————————————————
Đoản ngắn ( p1 )
Khi Ryoma ngại không muốn lăn giường các công sẽ làm gì để có phúc lợi đêm khuya???
Tezuka " Dụ dỗ bằng đồ ăn"
Sanada " Vác quăng lên giường ăn"
Fuji " Trói lại rồi ăn"
Yukimura " Tắt đèn ăn tại chỗ "
Inui " Nước Inui Juice xin hấn hạnh tài trợ"
Yanagi " Số liệu về Ryoma luôn chính xác cho nên hôm xx/yy sẽ đồng ý"
Atobe "Vung tiền mua đủ thứ về để kích thích sinh hoạt ban đêm"
Bunta " bôi bánh kẹo khắp người em ấy và ăn rất ngon miệng "
Ibu " Nói đến khi nào đồng ý thì thôi "
Ryoma cảm thấy áp lực
——————————————————
:)) lái truyện thì rất là có trình nên đừng thắc mắc ngại quá
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro