3 - Đối Diện Áp Lực
Minh Quân thức dậy vào sáng hôm sau, cảm giác đầu óc vẫn còn mơ màng. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ làm dịu đi không khí trong phòng. Cậu nhắm mắt lại vài giây để cố gắng kéo lại cảm giác yên tĩnh mà tối qua cậu vừa mới tìm thấy, nhưng rồi hình ảnh Gia Huy vẫn lẩn khuất trong tâm trí.
Cậu nhìn quanh phòng một lượt, nhận thấy mình đang nằm trên giường của Gia Huy. Bộ đồ rộng thùng thình vẫn còn mặc trên người, thỉnh thoảng kéo qua một bên làm Minh Quân cảm thấy hơi khó chịu. Cậu ngồi dậy, nhìn thấy Gia Huy đã ngồi ở bàn học từ lúc nào, vẫn chăm chú làm bài tập.
"Thức dậy rồi à?" Gia Huy không quay lại, giọng nói bình thản nhưng có chút quan tâm. "Tao để đồ ăn sáng ở ngoài bàn đó. Mày ăn đi rồi vào phòng học tiếp."
Minh Quân không đáp, chỉ đứng dậy và đi ra ngoài. Bước vào phòng ăn, cậu nhìn thấy mấy món ăn đơn giản nhưng lại làm người ta cảm thấy ấm lòng: một đĩa trứng ốp la, một tô cháo nhỏ, và vài lát bánh mì nướng. Cảm giác của cậu lúc này là một sự bình yên mà trước đây chưa bao giờ cảm nhận được.
"Cảm ơn." Minh Quân nói một cách ngập ngừng, mắt nhìn mấy món ăn một lúc rồi lặng lẽ ngồi xuống ăn.
Gia Huy nhìn cậu từ phía cửa, hơi mỉm cười. "Mày không cần phải khách sáo như thế đâu. Bọn tao sống chung mấy năm rồi, sao cứ như lần đầu gặp nhau vậy?"
Minh Quân chỉ cười gượng, rồi quay lại tiếp tục ăn. Hôm nay là một ngày quan trọng với cậu. Đó là ngày bắt đầu của kì thi học kỳ cuối cùng, một sự kiện mà cậu luôn coi là quyết định đến toàn bộ tương lai của mình.
Những ngày trước đó, cậu đã dồn hết tâm sức để học, và mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng lần thi này lại là một thất bại lớn. Minh Quân không thể chấp nhận được điều đó. Cậu luôn sống với những kỳ vọng quá cao từ gia đình, từ chính bản thân mình. Thành tích học tập luôn là ưu tiên hàng đầu, và vì vậy, việc tụt xuống hạng 3 trong kỳ thi vừa qua khiến cậu cảm thấy như mình đã thất bại hoàn toàn.
Hình ảnh cha mẹ mắng mỏ, ánh mắt thất vọng của họ khiến trái tim Minh Quân thắt lại. Cậu đã không thể làm họ tự hào, và cảm giác đó cứ xoáy sâu vào trong cậu, không thể gột rửa.
Gia Huy bước vào phòng ăn, nhìn thấy Minh Quân ngồi im lặng ăn mà không nói gì. "Mày đang nghĩ gì vậy?" Hắn hỏi, giọng không hề có sự đùa cợt nào.
Minh Quân hít một hơi thật sâu, rồi đáp nhẹ nhàng: "Không có gì. Chỉ là... hôm qua thi xong, tôi... hơi căng thẳng một chút."
Gia Huy khẽ nhíu mày, thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt Minh Quân. Hắn không phải người hay biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này, một sự lo lắng mơ hồ trong hắn không thể dập tắt. Gia Huy là người luôn tự tin vào bản thân mình, và việc Minh Quân như vậy khiến hắn không hiểu nổi.
"Mày không cần phải quá lo lắng. Tụt hạng 3 cũng không phải là thảm họa." Gia Huy bước tới, ngồi xuống đối diện Minh Quân. "Có những thứ không phải lúc nào cũng như chúng ta mong muốn, nhưng mày phải hiểu một điều: mỗi người đều có những điểm mạnh riêng. Mày không phải là một cỗ máy học tập."
Minh Quân ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Gia Huy, cảm thấy có chút bất ngờ khi nghe hắn nói như vậy. Câu nói của Gia Huy như một lời nhắc nhở về sự yếu đuối, về cái quyền được thất bại mà cậu vốn dĩ không bao giờ dám nhận.
Gia Huy tiếp tục: "Không ai là hoàn hảo cả. Mày còn trẻ, còn rất nhiều thời gian để sửa chữa. Đừng tự đẩy bản thân vào ngõ cụt."
Minh Quân nhìn hắn một lúc lâu, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói đó. Nhưng cậu vẫn không thể dễ dàng thoát khỏi cảm giác thất bại. "Nhưng gia đình tôi thì không nghĩ vậy. Họ luôn mong tôi là người giỏi nhất, luôn yêu cầu tôi phải đứng trên đỉnh cao."
"Gia đình mày yêu cầu là yêu cầu, nhưng mày có thể làm khác đi mà." Gia Huy nói, giọng điệu kiên quyết. "Mày không phải sống vì họ, cũng không phải sống để làm họ hài lòng mãi mãi."
Minh Quân im lặng. Những lời của Gia Huy vang lên trong đầu cậu, nhưng một phần trong lòng vẫn cảm thấy nghẹn ngào. Cậu không thể chấp nhận rằng mình đã thất bại, và càng không thể chấp nhận rằng sẽ sống một cuộc đời không đạt được sự kỳ vọng mà gia đình đã dành cho mình.
Thấy Minh Quân im lặng, Gia Huy không ép buộc nữa. Hắn đứng dậy, nói: "Thôi, ăn xong thì đi học đi, kì thi mà. Dù gì thì tụi mình cũng phải cố gắng hết sức."
Minh Quân gật đầu, nhưng trong lòng cậu, cảm giác nặng trĩu vẫn không rời đi. Hôm nay, cậu phải đối diện với những gì đã xảy ra. Nhưng ít nhất, cậu không một mình.
Minh Quân vừa ăn xong bữa sáng, cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn một chút. Tuy nhiên, cảm giác căng thẳng vẫn không buông tha cậu. Cậu đứng dậy, quyết định lên lầu để lấy đồng phục thay cho bộ đồ rộng thùng thình mà Gia Huy cho mượn.
Khi bước lên cầu thang, Minh Quân vội vã, tay vẫn đang kéo chiếc áo khoác rộng thùng thình. Cậu không để ý bước đi của mình, đôi mắt chỉ nhìn xuống dưới đất, đầu óc cứ loạn xạ về kì thi vừa rồi và những lời mắng mỏ của gia đình.
Một bước đi thiếu thận trọng khiến Minh Quân mất thăng bằng, cơ thể nghiêng về phía trước. Cậu hét lên trong giây lát, tay vội vã tìm điểm tựa nhưng không kịp. Cảm giác chóng mặt khiến cậu nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống cầu thang.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, một đôi tay mạnh mẽ đã vươn ra và kéo Minh Quân lại, giữ cậu trong vòng tay an toàn.
"Đồ ngốc!" Giọng Gia Huy vang lên, hơi khàn khàn vì lo lắng. "Đi đứng không cẩn thận gì cả?"
Minh Quân vẫn chưa kịp định thần lại, chỉ cảm nhận được sự vững chắc từ cơ thể Gia Huy đã đỡ lấy mình. Cậu cảm giác nhịp tim mình đập mạnh hơn bình thường, như thể chỉ một cú va chạm nhẹ cũng có thể làm cậu ngừng thở.
Gia Huy buông Minh Quân ra, tay còn lại nhanh chóng kéo cậu đứng thẳng dậy. "Sao không cẩn thận vậy? May mà tao đỡ kịp."
Minh Quân cảm ơn, nhưng tay cậu vẫn run nhẹ. Cậu đứng im một lát, không biết có nên tiếp tục đi lên lầu không.
Tuy nhiên, điều khiến cậu cảm thấy bối rối hơn là sự cố ngoài ý muốn xảy ra khi chiếc áo khoác rộng mà cậu đang mặc vô tình bị lệch sang một bên, để lộ ra vai trắng tinh, làn da mềm mại như sứ, hoàn toàn không giống những gì mà cậu thường thấy ở một cậu con trai bình thường.
Gia Huy đứng cách cậu không xa, ánh mắt hắn khựng lại trong vài giây, dường như không thể rời mắt khỏi vai trắng của Minh Quân. Hắn không nghĩ mình sẽ chú ý đến chi tiết này, nhưng lại không thể phủ nhận được cái nhìn bối rối trong ánh mắt.
Minh Quân cảm nhận được sự im lặng và nhìn thấy Gia Huy đang nhìn mình. Cậu vội vàng chỉnh lại chiếc áo cho ngay ngắn, nhưng cảm giác ngượng ngùng lại len lỏi vào lòng, khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Gia Huy.
"Sao... sao mày nhìn vậy?" Minh Quân vội vã nói, không giấu nổi sự bối rối. "Tôi... tôi chỉ sơ suất thôi."
Gia Huy quay đi, giả vờ không để ý, nhưng ánh mắt của hắn vẫn có chút khác lạ. "Mày không sao là tốt rồi. Cẩn thận chút đi."
Minh Quân hít một hơi thật sâu, rồi nhanh chóng tiếp tục đi lên lầu, cố gắng để thoát khỏi không gian căng thẳng đó. Cậu không biết tại sao mình lại cảm thấy ngượng ngùng như vậy. Cả đời cậu, những tình huống như thế này luôn là điều xa lạ, nhất là khi có một người như Gia Huy đứng đó, nhìn mình như vậy.
Khi Minh Quân đã vào phòng và đóng cửa lại, cậu nhìn vào trong gương, lặng lẽ điều chỉnh lại bộ đồng phục. Đôi vai nhỏ nhắn của cậu có thể chẳng có gì đặc biệt, nhưng sao lại khiến Gia Huy nhìn lâu đến vậy?
Cậu không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì, và cũng không hiểu nổi sự chú ý của Gia Huy dành cho mình. Minh Quân mím môi, thở dài một tiếng, rồi quyết định không suy nghĩ thêm nữa. Cậu chỉ cần thay đồ rồi xuống dưới, chuẩn bị cho một ngày mới đầy thử thách.
Minh Quân đứng trước chiếc gương trong phòng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình. Cậu kéo nhẹ tay áo đồng phục, cảm giác chiếc áo hơi rộng vẫn khiến cậu hơi bối rối. Dù cậu đã chỉnh lại áo khoác, nhưng sự chú ý của Gia Huy vào vai mình vẫn ám ảnh cậu.
Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung lại, gạt bỏ những suy nghĩ lạ lùng trong đầu. Được rồi, hôm nay là một ngày quan trọng, và Minh Quân biết mình cần phải chuẩn bị tốt nhất có thể cho kì thi.
Cậu vừa rời khỏi phòng, đã thấy Gia Huy đứng đợi ở dưới hành lang, tay vươn ra với chiếc ba lô đã chuẩn bị sẵn. "Đi học thôi, đừng để trễ," Gia Huy lên tiếng, ánh mắt không còn nhìn thẳng vào Minh Quân, nhưng Minh Quân có thể cảm nhận được sự chú ý lạ lùng của hắn.
Minh Quân gật đầu nhẹ, nhận ba lô từ tay Gia Huy và cùng hắn xuống lầu. Họ bước ra ngoài, trên đường tới trường vẫn tràn đầy sự im lặng không mấy dễ chịu. Những lần trước, Minh Quân và Gia Huy luôn trò chuyện thoải mái, nhưng hôm nay, sự hiện diện của Gia Huy khiến Minh Quân có chút căng thẳng không lý giải được.
Khi đến cổng trường, Minh Quân lại cảm nhận được cái nhìn của mọi người. Hắn là một học sinh xuất sắc, luôn đứng đầu lớp, vậy mà hôm nay, cái cảm giác thất bại lại làm cậu không thể không cảm thấy lạ lẫm. Ánh mắt của bạn bè, thầy cô, như muốn nói rằng cậu không còn là Minh Quân mà họ từng biết đến.
Gia Huy bước bên cạnh, vẫn giữ im lặng. Tuy nhiên, Minh Quân lại cảm giác rõ rệt một sự khác biệt trong hành động của hắn. Hắn cố ý đứng gần cậu hơn bình thường, đôi lúc nhấc tay ra như thể bảo vệ cậu khỏi cái nhìn dò xét xung quanh.
Khi hai người đến lớp, tiếng ồn ào của bạn bè xung quanh khiến không khí trở nên náo nhiệt. Minh Quân cúi đầu, bước nhanh về bàn của mình, cố gắng không để mọi thứ lộ rõ. Nhưng khi ngồi xuống, cậu lại thấy ánh mắt của Gia Huy đang đổ dồn về phía mình. Hắn đứng ở phía sau lớp, nói chuyện với vài người bạn, nhưng ánh mắt của hắn không hề rời khỏi Minh Quân.
Chợt có tiếng gọi nhỏ từ bên cạnh: "Quân, mày sao thế? Không khỏe à?"
Là Lê Thuý, một người bạn cùng lớp với Minh Quân. Cô nàng có vẻ quan tâm đến cậu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Minh Quân, Thuý cảm thấy có gì đó không ổn.
Minh Quân vội cười gượng, lắc đầu. "Không sao đâu, chỉ là hơi mệt thôi."
Thuý nhìn cậu, ánh mắt nghi ngờ. "Mày không cần cố gắng làm mình vui vẻ đâu, tụi mình đều biết mày đang gặp chuyện mà. Có gì nói cho tụi này biết nhé?"
Minh Quân chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu không muốn tâm sự về những gì đã xảy ra, không muốn để lộ sự yếu đuối trước bạn bè. Cậu đã quen sống với áp lực và sự kỳ vọng của gia đình. Cậu sẽ không để mình gục ngã.
Lúc này, Gia Huy đã đi vào lớp, ánh mắt vẫn dõi theo Minh Quân từ xa. Cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn dù không nhìn trực tiếp vào mắt. Một chút kỳ lạ, một chút lo lắng, nhưng cũng có chút gì đó mà Minh Quân không thể diễn tả thành lời.
Giờ học bắt đầu, nhưng tâm trí Minh Quân lại không thể tập trung. Những lời mắng mỏ của cha mẹ lại vang vọng trong đầu cậu, cùng với sự thất vọng mà cậu đã nhìn thấy trên mặt họ. Từng câu từng chữ như thể đâm thẳng vào trái tim cậu.
Cũng trong giờ học, Minh Quân nhận ra ánh mắt của Gia Huy không rời khỏi mình. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn để mọi thứ đi quá xa. Nhưng rồi, khi lớp học sắp kết thúc, Gia Huy bất ngờ tiến lại gần bàn của Minh Quân.
"Quân." Giọng Gia Huy trầm và ấm áp. "Mày có muốn ra ngoài nói chuyện không?"
Minh Quân ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Gia Huy. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ hắn. Không phải kiểu quan tâm bình thường mà bạn bè dành cho nhau, mà là một cái gì đó... nhiều hơn thế.
Minh Quân ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. "Được, nhưng chỉ vài phút thôi."
Họ đứng dậy và đi ra ngoài lớp học. Cánh cửa lớp khép lại sau lưng, và cả hai người im lặng bước qua hành lang, ra sân trường. Không gian này khiến Minh Quân cảm thấy bớt ngột ngạt hơn.
Gia Huy không nói gì ngay lập tức. Hắn dừng lại một chút, quay sang nhìn Minh Quân. "Mày vẫn chưa nguôi sao?"
Minh Quân không trả lời ngay. Cậu chỉ đứng đó, cảm nhận cơn gió nhẹ thổi qua, làm dịu bớt phần nào tâm trạng đang bối rối của mình. "Tôi cảm thấy thất bại," cậu nói nhỏ. "Cảm giác như mình không thể đáp ứng được kỳ vọng của mọi người."
Gia Huy im lặng nhìn cậu một lúc lâu, rồi nói: "Đừng quá căng thẳng, Quân. Mày có thể làm tốt hơn, và tao tin mày sẽ làm được."
Minh Quân chỉ cười khẽ, nhưng trong lòng cậu, một tia sáng hy vọng đang dần lóe lên. Có lẽ, với Gia Huy bên cạnh, cậu sẽ có thể đối mặt với mọi khó khăn.
Minh Quân và Gia Huy đứng lặng lẽ dưới tán cây trong sân trường. Bầu trời hôm nay có vẻ trong xanh hơn mọi khi, nhưng trong lòng Minh Quân lại cảm thấy một sự bối rối không thể tả. Những lời của Gia Huy như một làn gió mới, nhưng cậu lại không chắc liệu mình có thể vượt qua được những áp lực đang đè nặng lên mình hay không.
Gia Huy đứng cạnh Minh Quân, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi cậu, như thể đang cố hiểu những suy nghĩ trong đầu cậu. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng, giọng trầm ấm, không giống như mọi lần.
"Mày không cần phải gánh vác hết mọi thứ một mình." Gia Huy nói, giọng hơi khàn. "Chỉ là một giải thi thôi, mày đừng tự làm mình khó khăn đến vậy."
Minh Quân im lặng, mắt nhìn xuống đất. Những lời của Gia Huy không phải là lần đầu tiên cậu nghe, nhưng sao hôm nay nó lại khiến cậu cảm thấy như một lưỡi dao nhẹ nhàng cắt vào lòng. Cậu đã quá quen với việc phải cố gắng để đáp ứng mọi kỳ vọng. Họ hàng, cha mẹ, thầy cô—mọi người đều đặt niềm tin vào cậu. Nhưng khi mọi thứ không như mong muốn, cậu lại cảm thấy như mình là người thất bại.
"Thật sự cảm ơn mày, Huy." Minh Quân chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn xuống mặt đất. "Nhưng... mày không hiểu đâu. Mình không thể làm khác được. Tôi không thể thất bại."
Gia Huy nghe vậy, cười nhẹ. "Sao lại không? Ai cũng có lúc thất bại mà. Mày chỉ cần đứng dậy và đi tiếp thôi."
Minh Quân ngẩng đầu lên, lần này mắt cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của Gia Huy, một chút bất ngờ hiện lên trong ánh mắt cậu. "Đi tiếp?" cậu lặp lại. "Mày nói dễ quá. Mày không biết áp lực như thế nào đâu."
Gia Huy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Minh Quân. Cảm giác ấm áp từ tay hắn lan tỏa ra, như một lời động viên im lặng. Minh Quân cảm thấy hơi lạ lùng trước hành động này, nhưng không thể phủ nhận rằng nó khiến trái tim cậu bớt nặng nề hơn một chút.
"Mày không cô đơn đâu." Gia Huy tiếp tục, giọng khẽ, nhưng đầy kiên định. "Tao luôn ở đây, nếu mày cần."
Minh Quân không biết phải nói gì. Cậu cảm nhận được điều gì đó trong lời nói của Gia Huy, không chỉ là sự động viên thông thường của bạn bè. Cái gì đó sâu hơn, như một lời hứa hẹn không nói ra.
Một lúc sau, Minh Quân cảm thấy có chút gì đó thay đổi trong lòng mình. Những căng thẳng, lo lắng, mặc dù vẫn còn đó, nhưng không còn đè nặng lên cậu như trước nữa. Hóa ra, đôi khi chỉ cần một người bên cạnh, nói với bạn rằng "mày không cô đơn đâu" cũng đủ để làm trái tim bớt cô quạnh.
"Vậy... mày có thể giúp tao không?" Minh Quân hỏi, lần này không còn ngập ngừng như lúc trước. Câu hỏi như một lời khẩn cầu, dù cậu không chắc mình đang cần gì. Chỉ là cậu muốn có một chút gì đó vững chắc trong cuộc sống này.
Gia Huy nhìn cậu một lúc lâu, rồi gật đầu. "Mày cứ thoải mái. Cần gì cứ nói, tao sẽ giúp."
Minh Quân không biết có phải mình đã quá mong manh hay không, nhưng cậu cảm thấy một sự an tâm lạ lùng khi nghe những lời đó. Hóa ra, sự giúp đỡ của Gia Huy không phải chỉ là những lời nói suông, mà là sự hiện diện, là những hành động không lời khiến cậu cảm nhận được sự quan tâm chân thành.
"Thật sự cảm ơn mày, Huy." Minh Quân nói, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút cảm động.
Gia Huy chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Hắn biết, đôi khi không cần phải nói nhiều. Chỉ cần ở bên cạnh, chỉ cần sự hiện diện là đủ.
Cả hai đứng đó thêm một chút nữa, rồi quay lại lớp học. Lúc này, tiếng chuông báo hiệu giờ học tiếp theo vang lên, nhưng không ai vội vã. Minh Quân cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, như thể mọi thứ đã bớt căng thẳng, dù chỉ một chút thôi.
Khi quay lại lớp, Minh Quân nhận ra một điều—mình đã không còn cô đơn trong cuộc chiến này. Cậu có Gia Huy, có những người bạn như Thuý, và hơn hết là một niềm tin mới: rằng mình có thể đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Gia Huy bước vào lớp cùng cậu, nhìn Minh Quân một lần nữa với ánh mắt ấm áp, rồi trở về chỗ ngồi của mình. Cả hai không cần nói gì thêm, nhưng trong lòng Minh Quân, một niềm tin mới đã bắt đầu nảy nở. Cậu sẽ không còn một mình nữa. Và cậu sẽ không từ bỏ.
____________________________________________________________
|3/4/2025|
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro