Chương bốn
Lưu Diệu Văn đã chịu đựng được hai ngày, may mắn là bây giờ thời tiết không nóng, nếu không thì không tắm sẽ khiến cậu chết mất.
Lưu Diệu Văn ăn xong, khó nhọc mặc đồng phục học sinh của Lưu Thất Đức rồi xách cặp đi ra ngoài.
Cậu đứng ở cửa hồi lâu mới nhận thấy có gì đó không đúng, tại sao lá cây đều có màu xanh?
Gần đến mùa đông rồi, chuyện này thật kỳ lạ?
Nghĩ vậy Lưu Diệu Văn mở điện thoại lên xem ngày tháng. Khoan! Ngày 5 tháng 3 năm 2021?
Không đúng nha!
Không phải là năm 2020 sao?
Má! Có phải cậu du hành đến tương lai rồi?
Lưu Diệu Văn lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm TNT Thời đại thiếu niên đoàn. Khi cậu đang tìm kiếm, một tiếng gọi "Đức tử!" khiến Lưu Diệu Văn bị sốc.
Lưu Diệu Văn ngơ ngác nhìn cô gái đang đi về phía mình, đây là tiểu tiên nữ sao?
Lưu Diệu Văn cười nói: "Chào buổi sáng!"
Lý Thiếu Hoa sửng sốt một chút, "Này! Cậu lịch sự vậy từ khi nào thế! Mới qua một cái cuối tuần thôi mà đầu óc cũng đổi luôn rồi hả?"
Lưu Diệu Văn nhướng mày, thật ra cũng không khác lắm.
Lý Thiếu Hoa tiến lên nắm lấy cánh tay Lưu Diệu Văn, "Đi thôi!"
Lưu Diệu Văn không quen với tư thế này, nó làm cậu trông rất nữ tính...
"Ừm... Gần đây Thời đại thiếu niên đoàn xảy ra chuyện gì thế?" Lưu Diệu Văn thận trọng hỏi.
Lý Thiếu Hoa liếc hắn một cái, nói: "Đâu có gì đâu!"
"Ý tớ là phát triển thế nào."
"A? Phát triển rất tốt! Mới sớm ngày ra, cậu dở chứng gì thế!" Lý Thiếu Hoa cảm thấy Lưu Thất Đức có gì đó không đúng.
"Tớ, tớ chỉ hỏi thôi, đêm qua tớ nằm mơ, mơ lúc TNT vừa mới ra mắt." Lưu Diệu Văn giải thích.
Lý Thiếu Hoa mỉm cười nói: "Vậy hả? Lúc mới ra mắt, haiz! Tuy là lúc mới ra mắt phát triển không bằng hiện tại, nhưng ít nhất người hâm mộ vẫn một lòng giúp họ thoát vòng, đoàn kết hơn giờ nhiều."
Lưu Diệu Văn cau mày nói: "Hiện tại fan xé ghê lắm hả?"
Lý Thiếu Hoa nhướng mày, "Ồ không, cái đó không phải xé rất ghê, đó là... chiến tranh thế giới!"
Lưu Diệu Văn sửng số, ghê vậy hả?
--------------------------------
Lưu Thất Đức cảm thấy bầu không khí hôm nay rất không ổn. Tường Lâm nhìn thấy đối phương liền trốn, Tống Á Hiên nhìn thấy cô cũng trốn, chỉ có Mã ca, Đinh ca và Trương ca là bình thường.
"Lưu Diệu Văn! Chuyện gì vậy! Lại làm sai rồi!" Lưu Thất Đức vừa phân tâm, Đinh ca đã hét lên.
Hôm nay Lưu Thất Đức đã được nhắc tên chín lần rồi.
"Đinh ca, chúng ta sắp có sân khấu à?" Lưu Thất Đức thở hổn hển hỏi.
"Thiếu niên onfire đó! Không phải hôm trước anh đã nói rồi sao?" Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn nói.
Lưu Thất Đức sửng sốt. Onfire? Mùa hai? !
"Tiếp tới sẽ là luyện tập cường độ cao, cũng là sự chuẩn bị cho buổi hòa nhạc kỷ niệm một năm của chúng ta." Mã Gia Kỳ nhìn LưuThất Đức, "Cho nên mọi người phải luyện tập chăm chỉ."
Lưu Thất Đức lại bối rối.
Hóa ra cô và Diệu Văn thực sự không ở cùng thời không!
Cô bên đó đã là năm 2021 rồi!
"Nghiêm Hạo Tường, bệnh thì đi khám đừng cố nhịn!" Giọng nói của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người sửng sốt nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường đỏ bừng như bị sốt. Trong mắt Hạ Tuấn Lâm rõ ràng là tràn đầy lo lắng nhưng lời nói vẫn mang theo dao.
Trương Chân Nguyên đi đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, sờ sờ trán "Em ấy sốt."
Mã Gia Kỳ cũng đi tới "Có nghiêm trọng không? Muốn đi bệnh viện không?"
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, "Có lẽ tối hôm qua ở ban công bị cảm lạnh, em về nghỉ ngơi một lát uống chút thuốc là được."
"Hạ Nhi, em về cùng với ấy đi." Mã Gia Kỳ nhìn Hạ Tuấn Lâm nói.
Hạ Tuấn Lâm muốn từ chối nhưng cuối cùng lại không nói gì, sau đó kéo Nghiêm Hạo Tường ra khỏi phòng tập nhảy.
Sau khi hai người rời đi, Đinh Trình Hâm đụng vào vai Mã Gia Kỳ: "Không phải đang cãi nhau sao?"
"Cho nên nhân cơ hội này làm hòa đi! Hạ Nhi không từ chối tức là vẫn muốn làm hòa." Mã Gia Kỳ chậm rãi giải thích.
Sau khi Lưu Thất Đức nhìn hai người rời đi, trái tim cô bắt đầu đập mạnh. Hai người này sẽ không cãi nhau nữa chứ? Chuyện này có ổn không? Sắc mặt của Hạ Nhi không được tốt, càng không cần nhắc đến Tường ca.
"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi mười phút, lát nữa lại tiếp tục." Đinh Trình Hâm hét lên.
"OK!"
Lưu Thất Đức nhìn động tác của Tống Á Hiên, chậm rãi đi theo hắn, "Hiên Hiên đi đâu thế?"
Tống Á Hiên sửng sốt, có chút kinh ngạc trước lời mở đầu của Lưu Diệu Văn: "Đi vệ sinh."
Nụ cười của Lưu Thất Đức vẫn còn trên mặt, "Được rồi, anh đi đi, xong ra ngoài chúng ta nói chuyện!"
Tống Á Hiên nhìn cô, "Chúng ta nói chuyện đi, có chuyện gì vậy?"
Lưu Thất Đức gãi đầu, "Hôm qua em không muốn ngủ với anh, nguyên nhân rất khó nói với anh nhưng khẳng định không phải như anh nghĩ! Hiên Hiên, chúng ta làm hòa đi!"
-----------------------------------
"Đây là thuốc hạ sốt, uống đi." Hạ Tuấn Lâm bưng nước nóng đến bên giường Nghiêm Hạo Tường đưa cho anh nói.
Nghiêm Hạo Tường cả mặt đỏ bừng vì sốt và đau đầu nên cau mày, chậm rãi nhận lấy nói: "Cảm ơn. Cậu về trước luyện tập đi, tớ không sao."
Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống nhìn Nghiêm Hạo Tường uống thuốc, sau đó cầm lại cốc nói: "Tớ trông chừng cậu, mau ngủ đi."
Nghiêm Hạo Tường sửng sốt một lát chậm rãi cúi đầu xuống, vì sốt mà giọng càng trầm hơn: "Lâm Lâm, chúng ta không thể hòa thuận như trước được sao?"
Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn, đưa tay chạm vào tóc Nghiêm Hạo Tường nhưng sờ xong lại hối hận, đột nhiên thu tay lại.
Nghiêm Hạo Tường kinh ngạc ngẩng đầu: "Lâm Lâm?"
Hạ Tuấn Lâm tránh né ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường nói: "Ngủ đi."
Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, yên lặng thở dài: "Được."
Hạ Tuấn Lâm đợi Nghiêm Hạo Tường nằm xuống mới quay đầu nhìn anh, giây tiếp theo, anh bắt gặp một đôi mắt đen láy, Nghiêm Hạo Tường đang nhìn anh đầy trìu mến.
Hạ Tuấn Lâm nghe được nhịp tim của mình, biết đây không phải điềm lành nên lại tránh né: "Tớ đi vệ sinh."
"Nhớ trở về." Nghiêm Hạo Tường lớn tiếng nói.
Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn hắn, Nghiêm Hạo Tường cười nói: "Không phải cậu nói muốn trông chừng tớ sao? Tớ chờ cậu quay lại."
Trông Nghiêm Hạo Tường giống như một chú gấu nhỏ đáng thương bị bỏ rơi.
Hạ Tuấn Lâm càng cảm thấy khó chịu, gật đầu rồi lập tức đi ra ngoài.
Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường bị bệnh, anh ấy thực sự rất đau lòng, tim đập nhanh hơn khi ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào anh ấy. Nghiêm Hạo Tường... Rõ ràng anh ấy chỉ coi Nghiêm Hạo Tường là đồng đội và là em trai. Sao mọi chuyện lại phát triển thành như này?
Nhất định là bởi vì Nghiêm Hạo Tường đã tỏ tình với mình!
Phải! Đó là lí do!
Hạ Tuấn Lâm ngồi không bao lâu liền trở về. Nhẹ nhàng đi vào, vừa đóng cửa quay người lại Nghiêm Hạo Tường liền mở mắt: "Cậu về rồi!"
Hạ Tuấn Lâm thở dài, ngồi ở bên cạnh Nghiêm Hạo Tường: "Ngủ đi."
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười gật đầu: "Được ~" sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường hồi lâu, lâu đến mức sắp ngủ quên. Nghiêm Hạo Tường đột nhiên mở mắt nói: "Lâm Lâm, chúng ta cùng ngủ đi, tớ muốn ôm cậu ngủ. "
Hạ Tuấn Lâm sửng sốt một lát: "Cậu còn chưa ngủ à?"
Nghiêm Hạo Tường cười nói: "Cậu nhìn tớ như vậy, sao tớ ngủ được chứ."
Hạ Tuấn Lâm nhất thời không nói nên lời, sau đó nằm xuống bên cạnh Nghiêm Hạo Tường: "Được rồi chứ?"
Nghiêm Hạo Tường ôm Hạ Tuấn Lâm, đắp chăn cho anh, "Được rồi, ngủ đi Lâm Lâm."
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp nổ tung.
Không được, tim mình đập như thế này có ổn không?
Nghiêm Hạo Tường trước đó cũng ôm cậu ngủ, sao cậu lại không có cảm giác như thế này?
Nhất định là do Nghiêm Hạo Tường đã tỏ tình với cậu!
Có được câu trả lời thỏa đáng, Hạ Tuấn Lâm vẫn không ngủ được, hơi thở ấm áp của Nghiêm Hạo Tường phả vào sau tai khiến cậu không thể bỏ qua.
Nhưng cậu lại không dám cử động, sợ bản thân đánh thức Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm thở dài, kiếp trước chắc cậu nợ hắn nhiều lắm.
--------------------------------
Lưu Thất Đức sau khi huấn luyện trở về ký túc xá liền đi theo mọi người tìm hai người. Vừa mở cửa Lưu Thất Đức đã sửng sốt, hay lắm! Đây có phải là thứ cô có thể nhìn thấy à?
Chỉ thấy hai người đang ngủ say, Nghiêm Hạo Tường ôm chặt Hạ Tuấn Lâm vào lòng, chăn đắp ngang ngực. Đinh Trình Hâm thuận tay kép lại chăn cho hai người xong cả đám liền lặng lẽ đi ra ngoài.
Lưu Thất Đức nhìn phản ứng của mọi người: Rất tốt, mọi người đều đã quen rồi.
Chỉ có cô là người duy nhất ngạc nhiên mà thôi!
Trong khi cô lo lắng cả nửa ngày cho họ thì Nghiêm Hạo Tường lại an ổn ôm Lâm Lâm thơm thơm mềm mềm trong tay mà ngủ say!
Hay lắm, thì ra cô mới là thằng hề!
Mọi người đặt đồ ăn, sau đó ngồi trên ghế sofa thảo luận về tiến độ bài nhảy ngày hôm nay. Sáng nay sau khi bị gọi tên vô số lần, Lưu Thất Đức hoảng sợ nói rằng hôm qua chân mình bị bong gân nên mới tránh được một kiếp.
Mặc dù hôm nay cô và Hiên Hiên ngoài mặt đã làm hòa nhưng cô có thể cảm nhận được Hiên Hiên vẫn đang tránh mặt cô. Cô rất muốn biết chính xác ngày đó Diệu Văn và Hiên Hiên đã nói chuyện gì nhưng rất khó để hỏi.
Khi đồ ăn đến nơi, Lưu Thất Đức chịu trách nhiệm đi gọi Tường Lâm dậy. Trên mặt Lưu Thất Đức tràn đầy hạnh phúc, sau đó cô mím môi cong lên trong giây lát, chậm rãi mở cửa ra, "Tường ca, Hạ nhi dậy thôi."
Thấy hai người không có phản ứng gì, cô nhẹ nhàng bước tới sau đó nhìn Lâm Lâm nằm trong chăn. Cẩn thận kéo góc chăn ra để lộ khuôn mặt của Hạ Tuấn Lâm, vỗ nhẹ vào vai Hạ Tuấn Lâm, " Dậy thôi."
Hạ Tuấn Lâm vừa cử động đã bị Nghiêm Hạo Tường kéo vào trong ngực: "Đừng quấy rầy Lâm Lâm." Động tác thân mật, thanh âm cũng rất dịu dàng.
Lưu Thất Đức trợn tròn mắt, cô có thể xem cái này miễn phí không? Thật vl! !
Kìm nén sự bất an trong lòng, Lưu Thất Đức vỗ nhẹ vai Nghiêm Hạo Tường nói: "Tường ca, dậy đi. Anh ốm rồi phải ăn cơm rồi uống thuốc."
Nghiêm Hạo Tường từ từ mở mắt ra, liếc nhìn Lưu Thất Đức rồi nhìn Hạ Tuấn Lâm trong lòng "Anh biết rồi, để anh gọi cậu ấy."
Lưu Thất Đức ngơ ngác gật đầu sau đó miễn cưỡng đi ra ngoài.
Ra ngoài Lưu Thất Đức liền phát điên, trời ơi! Trời ơi! Muốn chớt luôn rồi!
Tường Lâm là thật aaaaaaaaaaaaaaaa!
Nhìn tình huống này, Lâm Lâm có phải đồng ý rồi không?
Ahhhhhhhhh!
Tường Lâm không BE mà là HE! !
Chị em siêu thoại ơi!
Tường Lâm là thật!
Đế quốc Hải Diêm Đường vùng lên thôi! !
Nghiêm Hạo Tường không biết suy nghĩ trong đầu Lưu Thất Đức, hắn nhìn Hạ Tuấn Lâm trong lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu "Lâm Lâm, dậy thôi."
Khi Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại, cậu cảm thấy Nghiêm Hạo Tường đang hôn mình nhưng cậu vẫn giả vờ như không biết gì: "A? Đến giừo ăn cơm rồi à?"
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười: "Ừ."
Hạ Tuấn Lâm sờ đầu Nghiêm Hạo Tường nói: "Hết sốt rồi!"
Nghiêm Hạo Tường mỉm cười gật đầu: "Nhờ Lâm Lâm cả."
Từng tiếng từng tiếng Lâm Lâm khiến Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt, "Ra, ra ngoài thôi."
Trong mắt Nghiêm Hạo Tường tràn ngập ý cười: "Được."
----------------------------------
Tác giả muốn tố cáo: Xin chào, 115? Chỗ chúng tôi có bạn Lưu Thất Đức high đường CP high đến phát điên rồi.
--------------
Nay 1/6 tết thiếu nhi nên ngoi lên up chương mới xong mình lại lặn tiếp đây
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro