Chương 12 - Lời nói muộn màng

Cuối cùng, An Khải viết một lá thư. Không phải thư nặc danh như trước, mà là một bức thư dài – thẳng thắn, chân thật, và run rẩy.

“Tớ xin lỗi.
Vì đã đẩy cậu ra, vì đã không đủ can đảm giữ cậu lại.
Tớ… không ghét cậu thân với người khác. Tớ chỉ sợ… không là người quan trọng với cậu.
Tớ thích cậu. Từ rất lâu rồi.
Nhưng tớ không biết cách nào để nói ra, ngoài việc làm tổn thương cậu.
Nếu cậu không thể tha thứ, tớ hiểu.
Nhưng xin đừng nghĩ tớ chưa từng quan tâm.”

An Khải lặng lẽ đặt lá thư vào ngăn bàn cũ – nơi Lâm Phong từng ngồi.

Cả đêm hôm đó, cậu không ngủ được. Tâm trí chỉ mong một điều – rằng mai, cậu sẽ nhận được hồi âm. Dù là gì, chỉ cần biết cậu ấy vẫn còn đọc được lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro