Chương 2: Những bức thư không gửi
Người ta nói, những người đi qua trong im lặng thường để lại tiếng vang lâu nhất. Lang là như thế — một vệt sáng đi lạc giữa bầu trời của tôi, đến rồi đi, để lại mùi nắng còn lẩn trong hơi thở.
Tôi bắt đầu viết thư cho Lang từ mùa ấy — mùa mà gió đủ hiền để hong khô nỗi nhớ, nhưng vẫn đủ lạnh để lòng người run khẽ. Tôi không gửi đi, chỉ gấp lại, đặt giữa những trang sách cũ. Giấy vàng đi, chữ nhòe đi, nhưng tôi vẫn nhớ từng nét bút.
---
Lá thư thứ nhất
> Lang à,
Sáng nay tôi thấy một đám mây nhỏ đang ngủ trên mái nhà. Tự dưng tôi nghĩ, nếu gió là người, chắc gió cũng biết mệt. Còn nếu nắng là ký ức, thì tôi vẫn đang sống trong một buổi sớm dài chưa dứt.
Anh có còn đứng nơi bờ sông ấy không? Cây cầu cũ vẫn kẽo kẹt, còn tôi thì vẫn chưa đủ can đảm để sang bên kia.
Có những buổi chiều, tôi nghe tiếng chuông nhà thờ vọng lại, tưởng như tiếng bước chân anh đang đến gần. Nhưng hóa ra chỉ là tiếng thời gian gõ nhịp, nhắc tôi rằng mọi thứ đã lùi xa rồi.
— Tôi vẫn giữ mùi nắng hôm ấy trên vai.
---
Tôi không biết mình viết bao nhiêu lá như thế. Mỗi lần gấp thư, tôi đều nghe tiếng giấy kêu khẽ — như một nhịp tim bị kìm lại. Có khi là vài dòng, có khi chỉ là một câu, nhưng tất cả đều gửi về một nơi không có người nhận.
Lang là ai?
Có lẽ là một phần của gió, một ảo ảnh của trí nhớ, hay đơn giản là người mà trái tim tôi chưa kịp buông. Anh nói rất ít, chỉ cười. Nụ cười như nắng hạ bị pha loãng trong nước — lấp lánh nhưng không nóng. Tôi từng nghĩ nếu có thể chạm được vào ánh nhìn đó, chắc tôi sẽ thôi lạc giữa những ngày vô nghĩa.
---
Có những buổi chiều, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn khói bếp vẽ nên hình những con chim trắng. Tưởng tượng Lang đứng ở phía xa, áo sẫm màu, tay cầm bó cúc dại. Mọi thứ trong tưởng tượng đều yên tĩnh, chỉ có tim là không.
> Tôi thấy anh trong giấc ngủ, như sương vương trên mí mắt.
Gọi tên anh, tôi nghe giọng mình tan vào gió.
Một lần, khi sắp mưa, tôi mở những lá thư cũ. Giấy hơi ướt, mùi mực hòa trong hương trời, và tôi nhận ra — ký ức cũng biết thở. Tôi đặt bút viết thêm một dòng:
> Lang, nếu một ngày nào đó anh đọc được những lời này, xin đừng trả lời.
Vì đôi khi, im lặng là cách duy nhất để giữ cho ký ức còn nguyên vẹn.
---
Buổi tối, trăng lên muộn. Tôi pha tách trà gừng, ngồi ngoài hiên. Gió lướt qua tóc, đem theo mùi nhài nhạt nhòa. Tôi khẽ gọi tên anh một lần, chỉ đủ để nghe nó tan trong không khí. Có lẽ Lang chẳng bao giờ thuộc về tôi, như gió chẳng bao giờ giữ được nắng. Nhưng ít ra, trong giấc mơ, tôi vẫn có thể đi bên anh — nơi bờ sông yên tĩnh, nơi cây cầu vẫn kẽo kẹt chào mùa cũ.
---
> Lang,
Hôm nay tôi mơ thấy mình đứng giữa đồng cỏ, còn anh ở phía xa, lưng quay về phía mặt trời. Tôi gọi, nhưng tiếng gọi tan ra thành gió. Có lẽ giấc mơ cũng biết giữ bí mật.
Nếu một ngày nào đó anh trở lại, xin đừng đi về phía tôi. Hãy cứ đứng ở nơi anh từng đứng — vì tôi sẽ biết, chỉ cần gió khẽ qua vai, nắng lại trở về.
Tôi viết thêm vài dòng, chỉ để được tin rằng mình vẫn nhớ.
---
> “Tôi chẳng giữ lại được điều gì — chỉ có gió vẫn đi ngang, và mùi nắng vẫn còn nơi anh chưa từng chạm.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro