30 ✓
Từ nhỏ đến lớn, Dương Minh rất sủng Dương Kế Tổ, muốn ngôi sao không cho ánh trăng, sủng đến vô hạn vô biên. Chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng biết Dương Minh đối với đứa con trai này có bao nhiêu kỳ vọng, Dương Minh đã sớm hạ quyết tâm, hết thảy Dương gia đều thuộc về Dương Kế Tổ, cùng Thẩm Nghiệp không có nửa điểm quan hệ.
Kết quả lại nuôi con thay người khác hơn hai mươi năm, hơn nữa đội nón xanh cho gã, còn là người gã cho là bạn học kiêm thuộc hạ tín nhiệm nhất.
Dương Minh được bác sĩ cứu tỉnh, liền đem giấy xét nghiệm ADN xé nát ném vào bồn cầu WC.
Hôm nay Lưu Nguyệt Quyên ở nhà chiếu cố Dương Kế Tổ, gã thừa dịp Lưu Nguyệt Quyên không ở đây mới đi lấy giấy xét nghiệm ADN. May mắn đề phòng ả tiện nhân kia, bằng không sự tình bị bại lộ, gã còn trả thù như thế nào!
Đáy mắt Dương Minh hiện lên tia âm ngoan, hai kẻ tiện nhân, một tiểu súc sinh, gã đều sẽ không bỏ qua!
Tông Nhất Minh báo cáo động tĩnh của Dương Minh cho Diệp Trạch, Diệp Trạch liền nói lại việc này cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp rất kinh ngạc: "Anh còn gọi người nhìn chằm chằm Dương Minh?"
Diệp Trạch ừm một tiếng. Tuy rằng Thẩm Nghiệp rất lợi hại, nhưng Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên đều là người tàn nhẫn độc ác, anh đương nhiên phải phái người nhìn chằm chằm. Vạn nhất hai người kia động thủ với Thẩm Nghiệp, anh cũng có chuẩn bị.
Thẩm Nghiệp không khỏi cảm động mà nhìn Diệp Trạch. Người nam nhân này, luôn ở sau lưng yên lặng mà bảo hộ cậu. Cậu quyết định hào phóng mà tha thứ nam nhân ngày hôm qua cố ý câu dẫn cậu xong liền chạy.
"Dương Minh thật sự có làm xét nghiệm ADN." Thẩm Nghiệp híp mắt cười, "Trò hay nên mở màn!"
Diệp Trạch nhìn cậu cười giống như con hồ ly, khóe miệng cũng cong cong theo.
Thẩm Nghiệp suy nghĩ một chút, nói: "Tôi phải đi bệnh viện."
Diệp Trạch: "?"
Thẩm Nghiệp: "Dương Minh trúng lá bùa, hiện tại giống như tên tàn phế á, phải làm gã tốt lên, bằng không gã nào có sức lực đấu với Lưu Nguyệt Quyên."
Diệp Trạch: "......" Nghe rất có đạo lý.
"Tôi muốn nhìn bọn họ chó cắn chó mà." Thẩm Nghiệp vô tội mà chớp mắt, "Sau đó tôi lại tìm thời gian chữa khỏi cho Dương Kế Tổ, để cho nhà bọn họ chiến đấu tới khí thế ngất trời."
Diệp Trạch đương nhiên vô điều kiện giữ cậu lại: "Ừm, tùy ý cậu."
Lúc sau Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp chạy tới bệnh viện.
Dương Minh nằm ở trên giường, trong chốc lát nhớ tới chính mình sủng ái Lưu Nguyệt Quyên nhiều năm, Lưu Nguyệt Quyên lại đội nón xanh cho gã, gã làm rùa đen vương bát nuôi lớn con gian phu; trong chốc lát lại nghĩ tới chính mình đối với tiểu súc sinh Dương Kế Tổ kia dung túng lại kỳ vọng, kết quả Dương Kế Tổ lại là con hoang......
Nếu không phải được Thẩm Nghiệp nhắc nhở, hai việc này khả năng cả đời gã cũng không phát hiện......Chờ gã chết, tài sản sẽ để lại cho con hoang Dương Kế Tổ kế thừa......Không, Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân gian phu dâm phụ rất có thể sẽ hạ độc cho gã, làm gã mất mạng trước......
Nghĩ đến đây, Dương Minh hung hăng siết chặt nắm tay.
Thời điểm Thẩm Nghiệp đi phòng bệnh, Dương Minh đỏ con mắt, thật giống như muốn ăn thịt người.
"Đây là giận tới choáng váng sao?" Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai Diệp Trạch nói thầm.
Diệp Trạch lấy mắt đảo qua Dương Minh, vừa muốn nói chuyện.
Dương Minh bỗng nhiên gào rống: "Nghiệp Nghiệp, con trai ba, ba ba thực xin lỗi con!"
Thẩm Nghiệp: "?" Ông ta bị khùng à ?
Dương Minh giãy giụa muốn xuống giường, trong mắt đầy hối hận: "Là ba có mắt không tròng tin sai người, ba không nên đối xử tốt với tiện nhân Lưu Nguyệt Quyên kia, ba đã biết sai rồi......"
"......" Thẩm Nghiệp câm nín. Biết Dương Kế Tổ không phải con ruột, Dương Minh liền quay đầu lại tìm cậu?
Lúc trước không phải còn dung túng Lưu Nguyệt Quyên và Dương Kế Tổ hại chết nguyên chủ sao?
"Ông gọi ai là con trai? Ghê tởm! Ông còn gọi một tiếng con trai nữa, tôi liền trực tiếp làm ông biến thành người câm." Thẩm Nghiệp móc ra một lá bùa uy hiếp.
Dương Minh nghẹn uất, tiếp theo lau nước mắt nói: "Hai cha con nào có thù oán a......Nghiệp Nghiệp, là ba ba sai rồi, con tha thứ cho ba, được không? Ba bảo đảm về sau nhất định đối đãi tốt với con!"
Gã than thở khóc lóc, một bộ phụ tử thâm tình.
Thẩm Nghiệp bị ghê tởm đến sắp ói ra, chờ Dương Minh gào xong, cậu nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Dương Minh: "......"
Thẩm Nghiệp không quên mục đích chính mình tới bệnh viện, không muốn tiếp tục nghe Dương Minh vô nghĩa, trực tiếp phất tay, lá bùa đánh vào người Dương Minh.
Dương Minh cảm giác thân thể không còn đau, ngay cả vết sẹo trên người cũng nhanh chóng khỏi hẳn, gã kinh ngạc mà nhìn Thẩm Nghiệp: "Con trai, con......"
Không chờ gã nói xong, Thẩm Nghiệp liền dùng lá bùa đáng gã: "Câm miệng!"
Dương Minh bị đánh đến trên đầu đầy sao, một búng máu nhổ ra.
"Tôi bảo ông không được gọi con trai!"
Dương Minh ủy khuất mà bụm mặt: "Con giúp ba chữa khỏi vết thương, không phải đại biểu là đã tha thứ cho ba sao?"
Thẩm Nghiệp nhìn gã như nhìn kẻ ngu, súc sinh này cảm giác chình mình còn rất tốt đẹp ?
Bỏ đi, so đo với súc sinh Dương Minh lòng lang dạ sói lại không biết xấu hổ này làm gì, dù sao cậu đã giải quyết xong, để Dương Minh đấu với Lưu Nguyệt Quyên, cậu ở một bên xem hai người chó cắn chó là được.
Cậu lôi kéo ống tay áo Diệp Trạch: "Chúng ta đi thôi."
Diệp Trạch gật đầu.
Dương Minh bất mãn mà kêu: "Nghiệp Nghiệp, con như thế nào có thể tuyệt tình như vậy, ba là ba ruột, con chẳng lẽ muốn hận ba cả đời sao?"
Gã sợ Thẩm Nghiệp lại đánh chính mình một cái, không dám tiếp tục gọi con trai, nhưng gã cũng không muốn để Thẩm Nghiệp rời đi. Dương Kế Tổ là con hoang, gã hiện tại chỉ có một đứa con trai là Thẩm Nghiệp, liền tính gã không thích Thẩm Nghiệp, cũng nên dỗ dành Thẩm Nghiệp, bằng không huyết mạch Dương gia liền bị chặt đứt!
Đương nhiên, gã cũng không phải không suy xét, chờ giải quyết hai tiện nhân Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân kia, gã lại tìm nữ nhân khác sinh con. Nhưng hiện tại Thẩm Nghiệp có bản lĩnh, gã cũng không muốn cùng Thẩm Nghiệp đoạn tuyệt quan hệ. Những tin tức trên mạng Dương Minh đã xem qua, Thẩm Nghiệp có Giải Trí Chuối Tây cùng Phú Dụ Thật Nghiệp chống lưng, ngay cả ảnh đế Bạch Miêu cũng mời Thẩm Nghiệp đoán mệnh, con trai có tiền đồ như vậy, gã dựa vào cái gì mà không nhận!
Thẩm Nghiệp cũng không biết ý nghĩ vô sỉ của Dương Minh, nếu biết được, cậu khẳng định sẽ trực tiếp dùng một lá bùa đánh chết Dương Minh.
Bất quá, Dương Minh một bộ phụ tử thâm tình cũng đủ làm người ta chán ghét, Thẩm Nghiệp đi tới cửa, lại quay lại: "Rốt cuộc cũng phát hiện Dương Kế Tổ không phải con trai ông, ông liền muốn cùng tôi giảng hoà, đúng không?"
Dương Minh: "Cũng không thể nói như vậy, ba vẫn luôn muốn cùng con nói chuyện rõ ràng, giải trừ hiểu lầm giữa cha con chúng ta."
Thẩm Nghiệp căn bản không phản ứng gã, tiếp tục nói: "Tôi đây lại nói cho ông một tin tức tốt, Lưu Nguyệt Quyên cùng gian phu ả đã đem một nửa tài sản ông dời đi, chờ giết chết ông, ả sẽ kế thừa toàn bộ di sản của ông nha."
Dương Minh lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.
Hiện tại gã đã hoàn toàn tin tưởng bản lĩnh đoán mệnh của Thẩm Nghiệp, trước đó Thẩm Nghiệp nói Dương Kế Tổ không phải con của gã, Dương Kế Tổ quả thực chính là con hoang, lần này Thẩm Nghiệp khẳng định cũng sẽ không lừa gã.
......Một nửa tài sản đều bị chuyển đi rồi?!
Đôi tiện nhân kia làm sao dám!
Dương Minh đầy mặt dữ tợn, liền kém cầm đao đi thọc Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân.
Ném xuống một quả bom, thưởng thức biểu tình muốn giết người của Dương Minh trong chốc lát, Thẩm Nghiệp cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới cười tủm tỉm mà lôi kéo Diệp Trạch đi ra ngoài.
Chỉ là vừa mới xoay người, liền nghênh diện với Lưu Nguyệt Quyên đang đi vào phòng bệnh.
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu đột nhiên không muốn đi, có náo nhiệt để xem, sao có thể đi! Vì thế cậu lôi kéo Diệp Trạch, tỏ vẻ muốn ở lại.
Diệp Trạch bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái, đáy mắt lộ ra một tia dung túng, chung quy vẫn không nói gì, đứng ở bên cạnh cậu trong phòng bệnh.
Lưu Nguyệt Quyên thấy Thẩm Nghiệp, giật mình nói: "Con sao lại ở chỗ này?"
Thẩm Nghiệp đồ sao chổi này sẽ không nhân lúc ả không ở đây, tới cùng Dương Minh lôi kéo tình cảm chứ? Nếu Dương Minh mềm lòng, đưa tiền cho Thẩm Nghiệp thì làm sao bây giờ?! Lưu Nguyệt Quyên đầy mặt đề phòng nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, liền kém trực tiếp mở miệng đuổi người.
Thẩm Nghiệp bĩu môi, nghĩ thầm cậu nếu không tới nơi này chữa khỏi Dương Minh, còn thấy tiết mục chó cắn chó như thế nào?
"Bà trước kia đối với tôi khá tốt, sao hiện tại hình như rất không hoan nghênh tôi a?" Đối mặt với Lưu Nguyệt Quyên mang địch ý, Thẩm Nghiệp thập phần thản nhiên tự đắc, cười như không cười mà đảo qua.
Lưu Nguyệt Quyên phi một tiếng: "Trước kia ta dỗ dành con, là bởi vì bị con lừa. Hiện tại con nếu cùng chúng ta xé rách mặt, còn đả thương con trai cùng chồng tao, tao cần gì phải đối tốt với mày? Tao không bóp chết mày đã tính là nhân từ!"
Thẩm Nghiệp xem như đã nhìn ra, Lưu Nguyệt Quyên thái độ kiêu ngạo, ở trước mặt Dương Minh không chút nào che giấu chán ghét đối với Thẩm Nghiệp, Dương Minh cư nhiên nửa điểm cũng không trách cứ ả. Phỏng chừng trước kia Lưu Nguyệt Quyên thường xuyên ngầm nói muốn giết chết nguyên chủ, mà cái tên cha ruột Dương Minh này cũng không nói cho nguyên chủ.
Nguyên chủ quá đáng thương, có lẽ đời trước làm ra việc gì đó tội ác tày trời, đời này mới có thể gặp phải thằng cha Dương Minh không bằng súc sinh này, còn có mẹ kế Lưu Nguyệt Quyên tâm địa rắn rết.
"Bà còn rất kiêu ngạo đó." Thẩm Nghiệp bỗng nhiên sửa lại chủ ý, cậu vốn dĩ không tính toán động thủ với Lưu Nguyệt Quyên, chỉ muốn xem Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên chó cắn chó. Có thể tưởng tượng nguyên chủ bị Lưu Nguyệt Quyên chèn ép, nếu đã đụng phải, Thẩm Nghiệp cảm thấy chính mình nên làm gì đó. "Tôi khuyên bà từ giờ trở đi tích đức cho mình đi.....À không, bà làm nhiều chuyện xấu, dù có tích đức cũng không thay đổi được kết cục đột tử của bà!"
Lưu Nguyệt Quyên nghe xong lời Thẩm Nghiệp nói, không biết như thế nào, trong lòng nhảy dựng. Ả nhớ tới Tiêu Ất Ất từng nói là mình bị Thẩm Nghiệp nguyền rủa, sau đó Tiêu Ất Ất liền thật sự xảy ra chuyện...... Lưu Nguyệt Quyên có điểm sợ hãi, nhưng ả lại không cam lòng, trước đó Thẩm Nghiệp ở trước mặt ả vâng vâng dạ dạ, cũng không dám phát ra một thanh âm, hôm nay cư nhiên dám đến nguyền rủa ả.
Ả mặt mày âm trầm: "Đừng tới làm tao sợ! Mày chính là cái đồ sao chổi......"
Thẩm Nghiệp một chút cũng không muốn nghe ả vô nghĩa, không đợi ả nói xong, cậu vung tay lên, một lá bùa đánh vào trên người ả.
Giây tiếp theo, Lưu Nguyệt Quyên liền bắt đầu tự tát chính mình, mỗi lần đều dùng hết toàn lực, không đến nửa phút, hai bên mặt ả liền sưng lên.
"Này chỉ mới bắt đầu." Thẩm Nghiệp nói, lại một lá bùa đánh qua.
Lưu Nguyệt Quyên bỗng nhiên che lại ngực nằm trên mặt đất lăn lộn, trong miệng thét chói tai: "Đau! Ngực tôi đau quá!"
Thẩm Nghiệp đôi tay ôm ngực, từ trên cao mà nhìn chằm chằm ả: "Lúc trước bà hạ độc cho mẹ tôi, dẫn tới mẹ tôi tắc nghẽn cơ tim, bà cũng nên nếm thử loại tư vị này đi. Trước khi bà chết, mỗi buổi tối đều phải trải nghiệm loại đau đớn xuyên từ tim đến xương này. Thế nào, có phải rất kích thích không?"
Nếu không phải còn muốn nhìn chó cắn chó, cậu đã sớm giải quyết hai súc sinh Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên này.
Lưu Nguyệt Quyên đau đến lăn lộn đầy đất, nhưng đầu óc ả vẫn thanh tỉnh, nghe thấy Thẩm Nghiệp uy hiếp, ả vừa sợ hãi lại tức bực, oán độc mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nở nụ cười: "Bà muốn giết chết tôi, cũng nên nhìn lại xem mình có bản lĩnh hay không."
Lưu Nguyệt Quyên tức giận đến hai mắt trắng dã.
Ước chừng qua tới mười phút, Thẩm Nghiệp cảm thấy không sai biệt lắm đã đủ thời gian, liền giải trừ lá bùa trên người Lưu Nguyệt Quyên.
Lưu Nguyệt Quyên giống như mới từ quỷ môn quan trở về, cả người mồ hôi nhỏ giọt. Ả không dám cùng Thẩm Nghiệp đối nghịch, run run thân mình tới gần Dương Minh, hướng trong lòng ngực Dương Minh trốn, run run rẩy rẩy mà cáo trạng: "Lão Dương, ông cứ như vậy mà nhìn nhãi ranh Thẩm Nghiệp khi dễ tôi?"
Dương Minh: "Tôi có thể có biện pháp nào, tôi cũng bị nó làm cho sống không bằng chết. Ở bệnh viện nằm bao nhiêu ngày, bà lại không phải không biết."
Lưu Nguyệt Quyên bất mãn mà dẩu miệng, còn muốn nói cái gì.
"Được rồi, bà bớt tranh cãi đi." Dương Minh không cho ả cơ hội mở miệng, "Có chuyện gì chúng ta đóng cửa lại nói."
Lưu Nguyệt Quyên ủy ủy khuất khuất mà mím miệng. Trong lòng ả đã hận chết, nếu mỗi buổi tối đều phải chịu đựng loại đau này, vậy còn không bằng để ả tự sát đi! Nhưng ả cũng không có can đảm kêu Thẩm Nghiệp giúp ả giải trừ, nếu Thẩm Nghiệp động kinh, làm ả càng đau thì sao ?
Thẩm Nghiệp nhướng mày.
Dương Minh có mang bàn chải cơ à, cư nhiên có thể trấn áp Lưu Nguyệt Quyên.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Nghiệp liền cùng Diệp Trạch phun tào: "Hai người này thật là trời đất tạo nên một đôi tiện nhân."
Diệp Trạch lần này không ngăn cản cậu mắng chửi người, trầm mặc vài giây sau, cần lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Cậu còn có tôi."
Thẩm Nghiệp có chút kinh ngạc, ngay sau đó cười.
Nam nhân đây là đang an ủi cậu?
Thẩm Nghiệp sau khi cười xong, lôi kéo Diệp Trạch hướng xe chạy, lên xe trước ném cho tài xế một câu: "Chú Lê, chờ vài phút lại vào."
Chú Lê ở Diệp gia làm tài xế vài năm nay, trầm mặc lại chính trực, lúc này lại nhịn không được nghĩ: Vài phút...Tiên sinh nhà ông sợ là không đủ a......
Lên xe sau, Thẩm Nghiệp đóng cửa xe, liền đem Diệp Trạch ném ở trên ghế ngồi.
Diệp Trạch lẳng lặng mà nhìn cậu.
Đôi mắt nam nhân đen nhánh như mực, lại âm trầm không thấy hố sâu, Thẩm Nghiệp cảm giác chính mình có thể ở trong ánh mắt nam nhân bơi lội!
"Chú à, chú thật là đẹp mắt." Thẩm Nghiệp cười một tiếng, thò lại gần ở miệng Diệp Trạch gặm một ngụm, sau đó thối lui.
Diệp Trạch: "......"
Này liền xong rồi?
"Tư vị còn khá được, không tốt như cháu tưởng tượng." Thẩm Nghiệp thành thật mà đánh giá.
Diệp Trạch: "......"
Nếu mà nói là hôn, không bằng nói là tùy tiện chạm vào một chút đi, thời gian nửa giây, có thể có tư vị gì?
Diệp Trạch nhìn chằm chằm miệng Thẩm Nghiệp, lâm vào trầm tư.
Lúc này Thẩm Nghiệp đã mở cửa sổ hướng tài xế vẫy tay: " Chú Lê, chú có thể lên rồi."
Diệp Trạch: "......"
Chú Lê: "......" Là ông hiểu sai, ông có tội.
Trên đường trở về, Diệp Trạch toàn bộ hành trình đều suy nghĩ một vấn đề, nên để Thẩm Nghiệp nếm thử hôn môi chân chính là cảm thụ gì không? Nếu về sau Thẩm Nghiệp không còn hứng thú nữa, người chịu khổ vẫn là anh.
Vì thế khi xe đến Dung Viên, Diệp Trạch đối tài xế nói: "Chú xuống trước đi."
Chú Lê: "......"
Ông cảm thấy chính mình lần này hẳn không nên nghĩ nhiều......Làm một người hầu ưu tú, chú Lê trầm mặc lại chính trực xuống xe.
Thẩm Nghiệp hồ nghi mà nhìn về phía Diệp Trạch: "Làm sao vậy?"
Diệp Trạch bắt lấy bả vai của cậu: "Để em nếm thử tư vị."
Thẩm Nghiệp còn chưa hiểu rõ chuyện gì, đã bị Diệp Trạch hôn.
Sau khi kết thúc, Diệp Trạch dùng lòng bàn tay chạm chạm khoé miệng Thẩm Nghiệp: "Thế nào?"
Thẩm Nghiệp tặc lưỡi: "......Hửm, lại đến một lần."
Diệp Trạch ngây ngốc, ngay sau đó gợi lên khoé môi.
Thật là tiểu sắc quỷ thành thật, cố tình anh lại vô cùng thích.
Khi cuống xe, mặt Thẩm Nghiệp đỏ ửng, ngay cả cổ cũng đỏ.
Hoàng hôn choạng vạng chiếu xuống trải dài trên mặt đất, ánh nắng ửng đỏ từ biệt thự lan tràn đến phía chân trời.
Thẩm Nghiệp đỏ mặt, tự hỏi một vấn đề phi thường nghiêm túc.
Vừa rồi khi cậu bị Diệp Trạch hôn, liền cảm thấy mây tím trên người Diệp Trạch điên cuồng mà chảy vào trong thân thể cậu?
Hiện tại cả người cậu đều thấy lười biếng, ngay cả thần hồn cũng thoải mái đến run rẩy, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc......
Xem ra mây tím trên người Diệp Trạch thật sự có thể tu bổ thần hồn cậu.
Vậy nếu bọn họ......Làm......Hiệu quả có thể càng tốt hơn hay không?
Cái ý nghĩ này ở trong đầu Thẩm Nghiệp điên cuồng mà sinh trưởng......
"A, mình điên rồi!" Thẩm Nghiệp ôm đầu chạy vào trong biệt thự, không dám liếc mắt nhìn Diệp Trạch thêm một lần.
Bên bệnh viện, chờ Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch rời đi, Dương Minh một tay đẩy Lưu Nguyệt Quyên ra: "Bà hôm nay ở nhà chiếu cố Dương Kế Tổ?"
Lưu Nguyệt Quyên cảm thấy kỳ quái, Dương Minh từ trước tới nay không gọi qua tên đầy Dương Kế Tổ, luôn một lần lại một lần gọi con trai.
"Ừm, em vẫn luôn ở nhà." Ả áp xuống cổ quái trong lòng, "Lão Đái cũng tới nhìn, rất tốt, mua mười con gà vịt ngỗng nuôi ở nông thôn, nói là cho con trai mình bồi bổ thân thể."
Lão Đái chính là Đái Chí Ngân.
Nếu là trước đây, Dương Minh khẳng định cảm thấy Đái Chí Ngân trung thành và tận tâm, đối với con của gã cũng rất tốt. Có giấy xét nghiệm ADN, Dương Minh hiện tại vừa nghe Lưu Nguyệt Quyên nói liền tức giận quay cuồng. Khó trách tiện nhân Lưu Nguyệt Quyên này mỗi lần đều khen Đái Chí Ngân, gian phu dâm phụ khẳng định đã sớm âm thầm tư thông!
"Tôi đã tốt đến không sai biệt lắm, bà gọi người giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi." Dương Minh chịu đựng tức giận nói.
Gã còn phải điều tra rõ vụ tài sản, bằng không hiện tại gã đã tự mình bóp chết con tiện nhân này.
Lưu Nguyệt Quyên nghe nói Dương Minh muốn xuất viện, ánh mắt lóe lóe.
Dương Minh nằm viện trong khoảng thời gian này, ả cùng Đái Chí Ngân qua lại không biết bao nhiêu lần, tựa như hôm nay, Đái Chí Ngân chạy tới Dương gia, ả giả vờ bảo người hầu đuổi đi, hai người ở trong phòng Dương Minh lêu lổng, kích thích đến không chịu được.
Nếu Dương Minh trở về, ả cùng Đái Chí Ngân lại cận thẩn như trước kia.
Chỉ là nghĩ đến trong tay Dương Minh còn có nhiều tiền như vậy, Lưu Nguyệt Quyên chỉ có thể nhịn.
Dương Minh nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn của Lưu Nguyệt Quyên khi xoay người, ở trong lòng cười lạnh. Hôm nay Đái Chí Ngân vào trong nhà, tiện nhân này khẳng định có lêu lổng qua.
Thật là ghê tởm!
Chờ gã tìm được chứng cứ, liền đưa hai tiện nhân này vào ngục giam, xem bọn họ còn nhảy nhót như thế nào!
Lúc sau Dương Minh lặng lẽ gọi người tra tài vụ, hai ngày sau liền biết rõ ràng, đại bộ phận tiền mặt của gã quả nhiên bị chuyển vào mấy tài khoản xa lạ ở nước ngoài. Lại tra ra lần nữa, tài khoản kia đều là của Lưu Nguyệt Quyên và Đái Chí Ngân. Đến nỗi một ít tài sản cố định cũng đều bị chuyển qua danh nghĩa Lưu Nguyệt Quyên.
Dương Minh tức giận đến thiếu chút nữa lại vào bệnh viện.
Từ khi gã lên làm con rể Thẩm gia, gã cho Lưu Nguyệt Quyên bao nhiêu tiền, xoay chuyển bao nhiêu tài sản cho ả! Ả còn không thỏa mãn, cư nhiên liên hợp gian phu tới tính kế gã!
Hay cho một Lưu Nguyệt Quyên, chính là hồi báo gã như vậy!
Đái Chí Ngân là người thông minh, lại đi theo Dương Minh rất lâu, Dương Minh gọi người kiểm toán, hắn có phát hiện ra, tìm thời gian cùng Lưu Nguyệt Quyên nói thầm: "Em lưu ý một chút, lão Dương hình như đã hoài nghi chúng ta."
Lưu Nguyệt Quyên kinh ngạc: "Không có khả năng ? Dương Minh ngu xuẩn kia sao có thể phát hiện ra chuyện của chúng ta? Nếu gã thật sự thông minh như vậy, hơn hai mươi năm trước nên bị phát hiện!"
Nói là như thế, Lưu Nguyệt Quyên vẫn rất cẩn thận, buổi tối về nhà, ả liền cùng Dương Minh thương lượng: "Lão Dương, tôi cảm thấy lão Đái nhiều năm vất vả như vậy, nếu không để lão về hưu đi?"
Dương Minh cũng rất biết diễn trò: "Này còn phải hỏi ý lão Đái, theo chúng ta nhiều năm như vậy, tổng không thể làm hắn thất vọng buồn lòng. Bà liên hệ lão Đái đi, bảo hắn ngày mai tới nhà ăn cơm, tôi muốn cùng hắn hảo hảo thương lượng. Hắn là huynh đệ tôi, bà cũng không thể chậm trễ!"
Lưu Nguyệt Quyên vừa nghe, ha hả, Đái Chí Ngân ở trong lòng Dương Minh quan trọng hơn người gọi là vợ như ả, này không phải chứng minh Dương Minh rất tín nhiệm Đái Chí Ngân sao?
Lão Đái cứ thích nghĩ nhiều, ả nhìn Dương Minh ngu xuẩn như vậy, đời này cũng không thể phát hiện gian tình giữa ả và lão Đái.
Dương Minh âm thầm cười lạnh.
Ngày mai chính là ngày chết của đôi tiện nhân chúng mày!
Thẩm Nghiệp vẫn luôn chờ Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên chó cắn chó, thực nhanh Tông Nhất Minh liền truyền đến tin tức, nói là Dương Minh đã kiểm toán.
A, xem ra trò hay sắp lên sân khấu.
Tâm tình Thẩm Nghiệp đặc biệt tốt, mấy ngày kế tiếp đều chờ mong.
Diệp Trạch lại không quá vui vẻ, bởi vì hai ngày nay Thẩm Nghiệp vừa thấy anh liền chạy.
Bất quá......Có thể là bởi vì việc trong xe ngày đó, làm bạn nhỏ thẹn thùng...... Diệp Trạch quyết định tha thứ Thẩm Nghiệp.
Anh không biết chính là, Thẩm Nghiệp mỗi lần thấy amh, trừ bỏ thẹn thùng bên ngoài, còn có điểm ngo ngoe rục rịch, bởi vì......Thẩm Nghiệp muốn đè anh!
Đương nhiên, Thẩm Nghiệp cũng không trì hoãn sinh ý, bạn học trong trường mời cậu đoán mệnh, giới giải trí cũng có vài minh tinh liên hệ với Từ Tư Tư, muốn tìm cậu tính hộ một chút.
Trước đó Từ Tư Tư nhận đơn Lý Tiểu Thanh, Thẩm Nghiệp quyết định giải quyết vấn đề của Lý Tiểu Thanh trước, hẹn Lý Tiểu Thanh ở quán trà bên ngoài trường học.
Lý Tiểu Thanh đeo khẩu trang, cùng người đại diện ở phòng chờ cậu.
Thấy Thẩm Nghiệp vào cửa, Lý Tiểu Thanh bỏ khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt mỉm cười: "Thẩm đại sư, ngài đã tới."
Bình tĩnh nhìn nhìn, Lý Tiểu Thanh lớn lên đặc biệt thanh thuần xinh đẹp, là bộ dáng tất cả nam nhân đều thích, Cũng khó trách nàng ngắn ngủn nửa năm liền bùng nổ, chen vào hàng ngũ tiểu hoa lưu lượng, còn có một số fan nam trung thành và tận tâm.
Bất quá với Thẩm Nghiệp, Lý Tiểu Thanh có đẹp thì cũng kém hơn nhiều so với vị hôn phu nhà cậu.
"Chào cô." Thẩm Nghiệp ngồi xuống, khách khí mà chào hỏi.
Hôm nay cậu tới một mình, vốn dĩ Thái Chi Vĩ chuẩn bị cùng cậu tới gặp nữ thần Lý Tiểu Thanh, lâm thời lại bị bạn gái kêu đi, Thẩm Nghiệp liền đơn độc tới đây.
Lý Tiểu Thanh cắn cắn khóe miệng: "Đại sư, hiện tại tôi gặp một chút vấn đề, ngài có thể giúp tôi giải quyết không?"
Không thể không nói, thời điểm nàng nhíu mày, đích xác có loại khí chất đáng thương.
Thẩm Nghiệp đảo qua tướng mạo nàng: "Cô nói xem."
Kỳ thật cậu đã biết là vấn đề gì.
Lý Tiểu Thanh nhìn về phía người đại diện.
Người đại diện liền thay nàng mở miệng: "Tiểu Thanh gần đây gặp một nam nhân có quyền thế, một hai phải muốn cô ấy quy tắc ngầm, cô ấy không đáp ứng, đối phương liền nói muốn bắt cóc cô......Tiểu Thanh cũng không có biện pháp, nghe nói Thẩm đại sư ngài đặc biệt lợi hại, liền muốn mời ngài ra tay, xem có thể giúp Tiểu Thanh thoát khỏi nam nhân kia hay không."
Thẩm Nghiệp nhìn Lý Tiểu Thanh: "Oa, nói như vậy, cô còn rất uy vũ bất khuất phú quý không dâm a."
Lý Tiểu Thanh có chút thẹn thùng mà gục đầu xuống, lộ ra vẻ đẹp thiên nga cổ: "Tôi chính là muốn tự mình nỗ lực đứng vững chân ở trong vòng."
"Nhưng tôi có nghe nói cô vừa tiến vào giới giải trí liền đi tìm kim chủ, sở dĩ cô nhanh nổi như vậy, chính là bởi vì có kim chủ sủng ?" Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt, giả bộ đến đặc biệt vô tội, "Người nam nhân bức bách kia, sẽ không phải là kim chủ cô chứ ?"
Biểu tình Lý Tiểu Thanh trở nên không được tự nhiên.
Người đại diện lập tức nói: "Đều là lời đồn đãi, ngài ngàn vạn đừng tin."
Thẩm Nghiệp hơi hơi mỉm cười: "Lý tiểu thư, muốn tìm tôi hỗ trợ, cô cũng nên nói thật với tôi ? Cô đem chính mình đắp nặn thành hình tượng một đoá bạch liên hoa tuyệt thế, muốn lợi dụng tôi giúp cô thoát khỏi kim chủ cô, đây là coi tôi làm kẻ ngu sao?"
Lý Tiểu Thanh lập tức thay đổi sắc mặt.
Thẩm Nghiệp đứng lên: "Hôm nay coi như tôi một chuyến tay không, không thu tiền, tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro