32

Thẩm Nghiệp dự tính sẽ có một hồi ác chiến, do dự nói: "Sẽ có nguy hiểm."

Phú Quang Lâm lại rất kiên trì: "Lão Thạch là bằng hữu tôi, tôi muốn biết tình huống của hắn."

Thẩm Nghiệp rốt cuộc vẫn đáp ứng.

Có thể là bởi vì Phú Quang Lâm đi theo, Diệp Trạch lần này mang theo bảo tiêu Diệp gia. Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, cảm thấy khá tốt, đến lúc đó cứu một nhà Thạch tổng, dù sao cũng phải có người nâng bọn họ trở về.

Thực nhanh đoàn người liền đến biệu thự Thạch tổng, Thẩm Nghiệp lập tức đi vào trong.

Biệt thự chỉ có người hầu, một nhà bốn người Thạch tổng lại không thấy bóng.

Phú Quang Lâm rất kinh ngạc: "Lão Thạch không ở nhà?"

Thẩm Nghiệp ừm một tiếng, hiển nhiên sớm đã đoán được loại tình huống này. Cậu đi đến cái giá bày biện đồ cổ bên phòng khách, cầm lấy ảnh gia đình, xoay người đi ra ngoài.

Phú Quang Lâm đầy mặt mờ mịt, không hiểu Thẩm Nghiệp vì cái gì không hỏi người hầu một nhà lão Thạch đi nơi nào, lại vì cái gì chỉ lấy mỗi ảnh gia đình.

Thẩm Nghiệp nhìn ra nghi hoặc của hắn, giải thích nói: "Một nhà Thạch tổng bị mang đi nơi khác, Thạch tổng đơn độc bị nhốt lại, mẹ ông cùng vợ con bị nhốt ở một nơi khác. Tôi vừa rồi chỉ tính ra nơi Thạch lão phu nhân, hiện tại nhìn ảnh chụp Thạch tổng, tôi mới có đáp án."

Nguyên lai là dùng ảnh chụp lão Thạch suy tính ra nơi lão Thạch bị giam giữ!

Phú Quang Lâm nháy mắt lộ ra thần sắc kính nể.

Sau khi lên xe, Thẩm Nghiệp nói khẽ với Diệp Trạch nói: "Chúng ta đi Minh Phượng Sơn."

Minh Phượng Sơn chính là nơi bà ngoại bị giam giữ lúc trước, chân núi có một viện điều dưỡng, trên núi là một công viên đại hình tự nhiên, ngày thường vào cuối tuần có rất nhiều người sẽ tới đó leo núi.

Diệp Trạch phân phó tài xế lái xe, cũng thấp giọng hỏi Thẩm Nghiệp: "Lão ở kia?"

'Lão' đương nhiên là chỉ lão đạo sĩ.

Thẩm Nghiệp gật đầu: "Đỉnh núi có một mảnh nguyên thủy rừng rậm chưa khai phá, lão đạo sĩ đang ở nơi đó.

Diệp Trạch nhíu mày không nói.

"Suy nghĩ cái gì?" Thẩm Nghiệp dùng khuỷu tay chạm vào cánh tay anh.

Diệp Trạch hoãn thanh nói: "Điều phái nhân thủ, còn phải liên hệ người phụ trách quản lý khu vực kia sơ tán du khách."

Hôm nay tuy rằng không phải cuối tuần, nhưng hẳn cũng có không ít người đi leo núi ngắm phong cảnh.

Thẩm Nghiệp không khỏi bội phục mà nhìn anh.

Vạn nhất nếu lão đạo sĩ chạy tới gây họa cho người dân thì làm sao, cho nên nói vẫn là Diệp Trạch suy xét chu đáo.

Diệp Trạch phân phó cho Tông Nhất Minh: "Liên hệ Diệp Hoằng, bảo hắn xử lý chuyện này."

"Diệp Hoằng?" Thẩm Nghiệp rất tò mò.

"Trưởng tôn Diệp gia ở Hải Thành, xem anh họ tôi."

Thẩm Nghiệp biết Diệp gia ở Hải Thành cùng Diệp gia ở Đế Đô là đồng tông không đồng tộc, Diệp Trạch gọi Diệp Hoằng hỗ trợ cũng rất bình thường, cậu liền không hỏi nhiều.

Phú Quang Lâm ngồi ở ghế phụ, nghe thấy bốn chữ 'Diệp gia Hải Thành ', cả người chấn động.

Xí nghiệp nhà hắn giống lão Thạch, ở Hải Thành hay thậm chí ở cả nước cũng coi như là có tiền có địa vị, nhưng bọn họ ngay cả cửa lớn Diệp gia Hải Thảnh cũng không sờ được. Diệp gia Hải Thành có mấy trăm năm lịch sử, vẫn luôn rất điệu thấp, không đưa ra thị trường không góp vốn, ai cũng không biết Diệp gia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, dù sao Diệp gia chỉ dậm chân một cái, cũng có thể làm cho cả Hải Thành rung chuyển.

Truyền thuyết Diệp gia Đế Đô cùng Diệp gia Hải Thành là cùng tổ tông...... Cho nên, nam nhân lớn lên đặc biệt soái ngồi ghế sau là người Diệp gia Đế Đô?

Trước đó Thẩm đại sư giới thiệu nói vị đại soái ca này là vị hôn phu cậu.

Nguyên lai......Vị hôn phu của Thẩm đại sư có địa vị lớn như vậy?!

Phú Quang Lâm chấn động vô cùng.

Dọc theo đường đi Thẩm Nghiệp đều dùng Bút Đào Mộc vẽ bùa, thực nhanh đóng lá bùa có thể xếp thành núi nhỏ.

Diệp Trạch nhiều ít cũng đoán được dụng ý cậu, yên lặng mà dán lên cánh tay cậu, để cậu hấp thụ mây tím trên người chính mình khôi phục thể lực.

Thẩm Nghiệp nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, người nam nhân này thật sự quá săn sóc.

Tiến vào đường đèo, Thẩm Nghiệp lúc này mới cất Bút Đào Mộc, điều chỉnh trạng thái.

Diệp Trạch nhẹ nhàng mà nắm lấy tay cậu.

Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà dựa vào trên vai anh, âm thầm cảm khái, Diệp Trạch chính là linh đan diệu dược. Cậu vẽ nhiều bùa như vậy, vốn nên kiệt lực, nhưng có mây tím Diệp Trạch ôn dưỡng, cậu hiện tại cảm giác tinh thần vô cùng tốt!

Cậu cúi đầu nhìn nhìn lá bùa xếp thành núi nhỏ, lại nhìn nhìn Bút Mộc Đào trong tay, cười lạnh: "Hôm nay liền dùng nét bút này đối phó lão đạo sĩ thúi kia!"

Bút Đào Mộc là đào từ trong tay lão đạo sĩ, dùng để đối phó lão đạo sĩ cũng vừa vặn tốt!

Xe chạy đến một mảnh đất trống trên đỉnh núi, đi tiếp lên phía trước sẽ không có đường.

Thẩm Nghiệp nói: "Mọi người xuống xe đi."

Lúc này toàn bộ du khách được điều xuống núi, trong núi im ắng, ngẫu nhiên truyền đến tiếng côn trùng kêu vang, càng có vẻ âm trầm quỷ dị.

Trước khi tiến vào cánh rừng, Thẩm Nghiệp phân phát lá bùa cho mọi người, để bọn họ mang theo.

Diệp Trạch để lại một bộ phận người thủ tại chỗ này, lúc sau liền mang những người còn lại vào rừng cây.

Mới vừa tiến vào cánh rừng không bao lâu, đằng trước liền xuất hiện mười cự mãng (như con trăn ý:)) cùng mười con mãnh hổ chặn đường, hướng bọn họ há mồm to như bồn máu.

Bảo tiêu Diệp gia đều từ quân đội ra, lúc này lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Phú Quang Lâm càng là hai mắt trắng dã, hắn chủ yếu là sợ loại dã thú này.

Chỉ có Diệp Trạch thần sắc nhàn nhạt mà đứng ở bên cạnh Thẩm Nghiệp, nắm chặt tay Thẩm Nghiệp, như không tiếng động mà trấn an.

Thẩm Nghiệp nghĩ thầm không hổ là nam nhân cậu nhìn trúng, đủ bình tĩnh!

Cậu ở trong lòng yên lặng cho Diệp Trạch một like.

"Mọi người đừng sợ, chỉ là ảo trận mà thôi." Thẩm Nghiệp trấn an mọi người, đồng thời đánh ra ba lá bùa.

Giây tiếp theo liền vang lên tiếng cự mãng cùng mãnh hổ tê thanh kiệt lực, quả thật quá dọa người, tất cả mọi người cả kinh lui ra sau.

Cũng may chỉ vài giây, cự mãng cùng mãnh hổ liền biến mất.

Nguyên lai là ảo thuật.

Trong lòng mọi người còn sợ hãi, lại rất bội phục thủ đoạn Thẩm Nghiệp, không hẹn mà dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp cao ngạo mà nhếch lên cái mũi: "Hừ, chó mèo cái gì a, cũng dám ở trước mặt tôi giả thần giả quỷ!"

Chỉ là thần hồn cậu bị hao tổn, bằng không cậu cũng không cần lá bùa phụ trợ.

Diệp Trạch buồn cười mà xoa xoa đầu cậu.

Cự mãng cùng mãnh hổ nào phải là chó mèo a......Bất quá, cũng không sai biệt lắm đi, những lá bùa của Thẩm Nghiệp uy lực thật sự quá lớn.

Lúc sau lại gặp mấy trận pháp, đều bị Thẩm Nghiệp lấy vận tốc ánh sáng phá hủy. Cậu ở trên đường vẽ nhiều lá bùa như vậy, chính là vì đối phó với bẫy rập lão đạo sĩ bày ra, bởi vậy cậu không chút nào bủn xỉn, một đường thông suốt mà đi đến sào huyệt của lão đạo sĩ.

......

Cùng thời gian, nhà gỗ trên đỉnh núi, Dương Ngữ Hàm cúi đầu nhìn Thạch tổng tứ chi bị trói: "Anh vẫn là không đồng ý cùng tôi ở bên nhau?"

Thạch tổng không phản ứng ả, mí mắt cũng không nâng một chút, trong lòng lại suy nghĩ, Thẩm đại sư thật là thần toán a, Dương Ngữ Hàm trước mắt này, còn không phải là một đóa đào hoa nát sao?

Nói thật, Thạch tổng thật đúng là không nghĩ tới Dương Ngữ Hàm cư nhiên chính là đào hoa nát trong miệng là Thẩm đại sư, trước đó còn tính toán hại vợ ông!

Dương Ngữ Hàm là chị cả ở Giải Trí Chuối Tây, từ lúc Giải Trí Chuối Tây bắt đầu sáng lập đã ký hợp đồng nghệ sĩ. Lúc ấy công ty không lớn, Thạch tổng còn phải tự mình lo liệu công ty, sau khi người đại diện đưa Dương Ngữ Hàm vào, ông cảm thấy Dương Ngữ Hàm có tiềm lực, liền dùng tất cả tài nguyên công ty nâng ả. Sau lại chứng minh ánh mắt ông không tồi, Dương Ngữ Hàm đích xác nổi, còn nổi trên toàn thế giới.

Nhưng ông tự nhận mình chưa từng cùng Dương Ngữ Hàm ám chỉ bất luận tình cảm hay quan hệ gì, trên đường thành danh của Dương Ngữ Hàm, ông nhiều lắm là bảo người đại diện cho Dương Ngữ Hàm tài nguyên, trước nay không đơn độc cùng Dương Ngữ Hàm ở chung.

Ai có thể nghĩ đến, Dương Ngữ Hàm thế nhưng muốn cùng ông ở bên nhau?

Dương Ngữ Hàm hạ mềm giọng, nói: "Nếu ngài đáp ứng điều kiện của tôi, tôi liền cầu sư phụ tha cho ngài một mạng, ngài về sau còn có thể cùng tôi tu luyện, nói không chừng có thể trường sinh bất lão."

Thạch tổng nhịn không được cười nhạo.

Trường sinh bất lão, đây là lừa kẻ ngu à.

Loại nữ nhân ác độc như Dương Ngữ Hàm, bái sư phụ thì có thể là người tốt sao? Muốn nói thì Thẩm Nghiệp mới là đại sư chân chính có bản lĩnh, nhưng Thẩm đại sư cũng chưa nói qua người có thể trường sinh bất lão a. Không cần nghĩ cũng biết Dương Ngữ Hàm cùng vị sư phụ kia khẳng định là đường ngang ngõ tắt!

Thấy Thạch tổng vẫn hờ hững, trong mắt Dương Ngữ Hàm hiện lên âm ngoan: "Nếu ngài không đáp ứng, mẹ vợ cùng con ngài đều phải chết!"

Thạch tổng lúc này mới giương mắt nhìn ả: "Cô đừng gạt tôi, mẹ tôi cùng vợ con đều ở nhà, có trận pháp Thẩm đại sư bảo hộ, cô cùng sư phụ khẳng định không vào được."

Mẹ ông thân thể vừa vặn tốt, nhưng rất ít ra cửa, vợ thì vẫn luôn ở nhà bồi mẹ. Nhưng về con của ông, rất có khả năng bị bắt......Nghĩ đến đây, Thạch tổng sắc mặt thay đổi.

Dương Ngữ Hàm đạm đạm cười: "Này còn không đơn giản, di động ngài là mật khẩu mặt, tôi dùng di động ngài nhắn tin Wechat cho vợ con ngài, nói là vì chúc mừng thân thể mẹ chuyển biến tốt đẹp, ở bên ngoài đặt nhà hàng. Vợ con ngài đều không hoài nghi, trang điểm xong liền ra cửa. Chờ bọn họ bước ra sân, toàn bộ đều bị tôi bắt lại, một người cũng không thiếu."

Thạch tổng đã tin lời Dương Ngữ Hàm nói, sắc mặt trở nên khó coi, đồng thời không khỏi ảo não, sớm biết vậy nên đặt mặt mã con số, đặt mật khẩu mặt làm gì a.

Đương nhiên hiện tại càng quan trọng chính là, người nhà ông đang ở nơi nào.

"Cô đưa bọn họ đi đâu?" Thạch tổng tức giận hỏi.

Đối mặt với nữ nhân nhiw bị mất trí trước mắt, ông rất không muốn cho đối phương một sắc mặt tốt.

"Đương nhiên là bị tôi cùng sư phụ giấu đi rồi." Dương Ngữ Hàm cười tủm tỉm nói.

Thạch tổng chán nản: "Có phải cô có bệnh không, tất cả mọi người đều biết tôi và vợ tình cảm rất tốt, con trai cũng đã hai mươi, cô còn muốn làm tiểu tam?"

Dương Ngữ Hàm sâu kín mà nhìn ông: "Nhưng mà tôi thích ngài......Chắc là ngài không nhớ rõ, có lần tôi bị đưa tới một bữa tiệc, một lão già chuốc say tôi, muốn làm nhục tôi, chính là ngài mang theo cảnh sát chạy tới khách sạn cứu tôi mà...."

Thạch tổng: "......" Cứu người cũng sai sao?

Nếu sớm biết rằng Dương Ngữ Hàm bị bệnh tâm thần, ông tuyệt đối sẽ không ra tay.

Dương Ngữ Hàm còn hãm sâu vào trong rung động năm đó: "Ngài không biết đâu, lúc ấy ngài tựa như thiên thần từ trên trời giáng xuống, trong một khắc, tôi đã thích ngài mất rồi."

Thạch tổng cười lạnh: "Cô thích tôi thật sao ? Cô hại vợ tôi, hại mẹ tôi, tôi không trả thù cô đã tốt lắm rồi!"

Biết rõ tình huống ông có vợ con, còn muốn làm tiểu tam, loại tình cảm này ông không lý giải được.

Hiện tại, người trong nhà đều bị Dương Ngữ Hàm bắt, Thạch tổng đang suy tư có nên tạm thời đáp ứng hay không.

Dương Ngữ Hàm nhìn ra được ông buông lỏng cảnh giác, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng, tiếp tục nói: "Chỉ cần ngài đồng ý cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ xin sư phụ thả bọn họ đi."

Trên thực tế, lúc này lão đạo sĩ đã động thủ với người Thạch gia.

Người Thạch gia quá xui xẻo, bát tự một nhà đều phù hợp với lão đạo sĩ.

Thạch tổng cắn răng: "Được, tôi đáp ứng, nhưng cô phải bảo đảm người nhà tôi sẽ an toàn, bằng không tôi nguyện chết cùng bọn họ!"

Dương Ngữ Hàm: "Được, tôi bảo đảm, bất quá hiện tại ngài phải làm cùng tôi."

Thạch tổng: ".................."

Thạch tổng chịu đựng chìm trong suy ngẫm, Thẩm Nghiệp đã mang theo mọi người đi vào chỗ sâu trong rừng, thấy nhà tranh cách đó không xa.

"Không tốt, lão phu nhân!" Thẩm Nghiệp nôn nóng.

Lão đạo sĩ nhận thấy được đoàn người Thẩm Nghiệp đã đến, cười lạnh một tiếng: "Tới đúng lúc!"

Vừa lúc gã muốn tu bổ dương khí, mỗi vệ sĩ Thẩm Nghiệp mang theo đều dương khí mười phần, là đại bổ chi vật!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro