37

Lý Tiểu Thanh đã sớm nghe qua đại danh vợ kim chủ, nhà mẹ đẻ vợ kim chủ rất có tiền, bản thân càng phi dương ương ngạnh, đáy lòng ả có chút sợ vợ kim chủ.

Lưu Toa tiến lên một bước, che chắn Lý Tiểu Thanh ở phía sau.

Vợ kim chủ câu lên khóe miệng: "Người không biết còn tưởng rằng tôi khi dễ cô ta, rõ ràng là cô ta thông đồng với chồng tôi. Tiền chồng tôi bao dưỡng cô ta còn là tài sản chung của vợ chồng......A, như vậy mà nói, tôi cũng coi như là bao dưỡng cô ta đi?"

Lúc này đã có không ít người vây xem náo nhiệt, thậm chí có người bắt đầu cầm di động quay video, nghe thấy vợ kim chủ nói, mọi người đều cười rộ lên.

Lý Tiểu Thanh xấu hổ đến muốn tìm cái hố ngầm chui vào.

Lưu Toa biết nếu còn tiếp tục, sự việc sẽ ầm ĩ lớn hơn, vội vàng che chở Lý Tiểu Thanh đi ra ngoài.

Vợ kim chủ cũng không đuổi theo, chỉ nhìn bóng dáng Lý Tiểu Thanh, nhàn nhạt mà lắc lắc đầu.

Không bao lâu, liền có người đem video đăng lên mạng.

Thẩm Nghiệp chân trước mới vừa đăng Weibo ẩn ý Lý Tiểu Thanh có kim chủ, sau lưng liền có video vợ kim chủ trào phúng Lý Tiểu Thanh xuất hiện, như vậy càng chứng minh sự thật Lý Tiểu Thanh bị bao dưỡng.

Lý Tiểu Thanh thực nhanh đã bị cư dân mạng ăn dưa đưa lên hot search.

# Video Lý Tiểu Thanh #

# Lý Tiểu Thanh thanh thuần #

【 Trời má, Lý Tiểu Thanh thực sự có kim chủ a, vợ kim chủ người ta cũng ra tìm Lý Tiểu Thanh gây phiền toái. 】

【 Vừa rồi fans Lý Tiểu Thanh còn đang mắng Thẩm đại sư low......Xem, này không phải vả mặt sao? 】

【23333 vả mặt tới quá nhanh tựa như gió lốc. 】

【 Kinh ngạc đến nỗi dưa trong tay tôi cũng rơi xuống, Lý Tiểu Thanh không phải rất thanh thuần sao? Như thế nào sẽ làm loại tiểu tam này ? 】

【 Vấn đề thảo luận hôm nay: Lý Tiểu Thanh thanh thuần. 】

【 Sắp đặt cũng quá lợi hại, chậc chậc, fanboy cô ta hiện tại có phải đang điên cuồng xóa album hay không a? 】

【 Nói, mọi người nhìn vợ kim chủ đi? Giá trị nhan sắc cao, người lại hài hước thú vị, nghe nói nhà mẹ đẻ còn có tiền......Đậu má, mắt ông kim chủ bị mù sao? 】

Dân mạng ăn dưa sôi nổi tỏ vẻ: Vợ kim chủ, ta có thể!

Trừ cái này ra, bình luận còn có rất nhiều fanboy Lý Tiểu Thanh gào khóc kêu không tin, buộc Lý Tiểu Thanh ra làm sáng tỏ, một bộ phận đã giận đến đen sầm. Đối thủ Lý Tiểu Thanh lại thả ra thuỷ quân cùng fans, một bộ dạng muốn dẫm chết Lý Tiểu Thanh.

Lưu Toa nhìn đại chiến anti-fan ở hot search, tức khắc tâm lực tiều tụy. Cô hiện tại xem như hoàn toàn bái phục Thẩm Nghiệp, thật sự là thần toán. Thiết lập Lý Tiểu Thanh thanh thuần hoàn toàn hỏng mất, vòng fan rung chuyển, đối thủ lại ra sức đánh chó rơi xuống nước......Này còn không phải là phiền toái sao!

Lý Tiểu Thanh tức giận đến khóc lóc: "Chị Toa Toa, chị mau nghĩ biện pháp đi."

Lưu Toa có thể có biện pháp nào, trầm mặc mà ngồi lặng trên ghế

"Em đã biết sai rồi." Lý Tiểu Thanh nức nở mà khóc, "Chị không thể bỏ mặc em."

Lý Toa xoa giữa mày, thở dài: "Cùng kim chủ chặt đứt đi, lại đi xin lỗi Thẩm đại sư, cầu ngài ấy cho cô một biện pháp giải quyết đi."

Lý Tiểu Thanh không cam lòng mà cắn miệng, cuối cùng lại chỉ có thể gật đầu.

Thẩm Nghiệp cũng không biết Lý Tiểu Thanh OOC rồi, cả buổi chiều cậu đều chiêu đãi Phú Quang Lâm.

Từ khi ở nhà tranh kiến thức qua bản lĩnh Thẩm Nghiệp, Phú Quang Lâm hiện tại hoàn toàn là trạng thái sùng bái mù quáng với Thẩm Nghiệp, quả thực so với Thái Chi Vĩ thì càng giống fanboy......Không, crazy fan.

Hắn biết Thẩm Nghiệp hai ngày trước hôn mê, hôm nay nghe nói Thẩm Nghiệp tỉnh, lập tức chạy tới thăm, còn mang đến vô số đồ bổ quý giá.

Thẩm Nghiệp không có nhận, với cậu mà nói, mây tím trên người Diệp Trạch mới là đồ bổ tốt nhất.

Phú Quang Lâm cũng không thất vọng lắm, hắn hạ quyết tâm, trước khi đi để lại đồ. Nghe nói thân thể bà ngoại Thẩm đại sư không tốt, đồ bổ này cũng có thể dùng tới.

Hắn xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng mà nói: "Đại sư, kỳ thật tôi muốn hỏi một chút, tôi có thể làm đồ đệ ngài, học vẽ bùa được không?"

Thẩm Nghiệp: "?"

Phú Quang Lâm: "Tôi rất tò mò, hơn nữa lúc ngài dùng bùa thật sự đặc biệt soái."

Thẩm Nghiệp nheo lại đôi mắt: "Ông xác định không dùng lá bùa làm chuyện xấu, hoặc là theo đuổi trường sinh bất lão?"

"Đương nhiên không phải, đầu óc tôi lại không có bệnh." Phú Quang Lâm lắc đầu, "Tôi cũng xem qua mấy quyển tiểu thuyết tu tiên, tựa như ngài nói, những công pháp tu luyện mấy ngàn tuổi cũng chưa thể trường sinh bất lão, huống chi chúng ta là phàm nhân."

Ngẫm lại một nhà Phú Quang Lâm tích thiện tâm đắc, xác thật không giống như đầu óc không rõ ràng, cũng không giống bộ dáng sẽ làm chuyện xấu, Thẩm Nghiệp liền nói: "Loại vẽ bùa này cần thiên phú, tôi trước mắt không thấy ông có tài năng ở phương diện này."

Phú Quang Lâm không khỏi có chút thất vọng.

Hắn là tò mò, Thẩm đại sư khi dùng bùa quá soái. Mỗi nam nhân trong lòng đều có ước mơ làm võ hiệp, cũng có ước mơ huyền huyễn, nếu hắn có thể vẽ bùa, vậy soái biết bao  a.

Cũng may hắn không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không có thiên phú, hắn cũng liền bỏ tâm tư.

"Đúng rồi, lão Thạch ở bệnh viện chiếu cố người nhà, hắn nói chờ người trong nhà xuất viện lại đến cảm tạ ngài."

"Được." Thẩm Nghiệp gật đầu.

Thạch tổng cũng gọi điện thoại nói tình huống cho cậu. Thần hồn hai người Thạch lão phu nhân mới vừa trở lại trong cơ thể, hiện tại còn hôn mê, nên chậm rãi tĩnh dưỡng. Thẩm Nghiệp gọi người tặng lá bùa qua, có thể để hai người khôi phục nhanh hơn. Con trai Thạch tổng bởi vì có vòng ngọc bảo hộ, không bị ảnh hưởng gì.

Thẩm Nghiệp còn cùng Thạch tổng đề qua Dương Ngữ Hàm, chuẩn bị chờ Thạch tổng cùng nhau thẩm vấn. Dương Ngữ Hàm dù sao cũng là chị cả Giải Trí Chuối Tây, cho dù có đưa Dương Ngữ Hàm vào ngục giam, nhưng vẫn nên dùng thủ đoạn khác trừng phạt ả, một khi cho ra ánh sáng, giá trị của Giải Trí Chuối Tây khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng.

Lúc sau Thẩm Nghiệp ở nhà vẽ bùa, Phú Quang Lâm biết chính mình không có thiên phú, lại vẫn hứng thú nồng hậu mà ở một bên nhìn, Thẩm Nghiệp cũng không đuổi hắn đi.

Thẩm Thời Mộ nhìn hai mắt Phú Quang Lâm sáng lên, ở bên tai em họ Diệp nói nhỏ: "Người hơn 50 tuổi, cư nhiên trầm mê tu tiên."

Em họ Diệp: "Anh đã 30 rồi cũng truy tinh đấy thôi."

Thẩm Thời Mộ: "......" Khổ tâm.

Buổi tối Phú Quang Lâm ở lại ăn cơm, hắn biết Diệp Trạch là người cầm quyền Diệp gia Đế Đô, ông Diệp càng là Diệp lão thái gia, bên cạnh là Thẩm Thời Mộ - đại thiếu Thẩm gia......Hắn một bữa cơm ăn đến nơm nớp lo sợ, khi rời đi tinh thần còn hoảng hốt.

Thẩm Nghiệp có chút buồn cười.

Thẩm Thời Mộ về ấn tượng với Phú Quang Lâm cũng không tồi: "Người này còn rất thành thật, tôi gọi người cùng công ty hắn tiếp xúc một chút, vừa vặn có hạng mục yêu cầu mua sắm đồ điện."

Mấy năm nay sinh ý không tốt, đặc biệt là phương diện thực nghiệp càng thêm gian nan. Phú Dụ Thật Nghiệp tuy rằng kinh doanh không tồi, nhưng lợi nhuận cũng giảm xuống từng năm. Có thể được Thẩm Thời Mộ nhìn trúng một phen, coi như là phúc khí Phú gia đi.

Thẩm Nghiệp thấy vậy thì vui mừng, đây cũng là kết quả Phú gia tu luyện tích thiện hành đức.

Buổi tối Thẩm Nghiệp ôm gối ngủ, mở cửa phòng Diệp Trạch.

Diệp Trạch đang xem một phần văn kiện, ngước mắt đảo qua cậu, lại cúi đầu.

Đây là ý tứ ngầm đồng ý.

Thẩm Nghiệp hì hì mà cười, lăn ra giường đệm, tự động làm ấm ổ chăn.

Diệp Trạch xử lý xong văn kiện, đi phòng tắm rửa mặt. Nam nhân khi ra ngoài thì tóc mang theo hơi nước, gương mặt tuấn mỹ có vẻ thủy nộn. Hơn nữa dáng người nam nhân mơ hồ ẩn hiện dưới áo ngủ......

Trời ạ, nam nhân cực phẩm như vậy, cư nhiên là vị hôn phu cậu!

Thẩm Nghiệp nghĩ thầm chính mình đời trước chắc chắn đã cứu vớt nhân loại!

"Chú ơi, khi nào chúng ta đi Cục Dân Chính?" Thẩm Nghiệp bò dậy, ngồi quỳ ở trên giường, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm áo ngủ Diệp Trạch.

Cậu gấp không chờ nổi muốn có bằng lái xe nha!

Diệp Trạch thật sâu mà liếc cậu một cái.

Tâm tư thằng nhóc này căn bản không che giấu được, Diệp Trạch buồn cười mà cong cong môi, ngồi vào mép giường: "Chờ em đến tuổi pháp định mới được."

Hiện tại hôn nhân đồng tính đã sớm hợp pháp, nam nhân hai mươi tuổi có thể kết hôn, nhưng Thẩm Nghiệp còn kém mấy tháng nữa mới hai mươi tuổi.

Thẩm Nghiệp: "......"

Đã quên mất vụ này!

Sinh nhật cậu vào mùa hè, tính tính ngày, chỉ còn hai tháng bảy ngày...... Cũng không phải rất dài......

Thẩm Nghiệp hung hăng cắn răng: Bỏ đi, nhịn!

Nhưng thấy được mà không ăn được, tư vị này thật sự quá khó tiếp thu.

Thẩm Nghiệp một đôi mắt dính ở cơ ngực nam nhân, càng nghĩ càng uể oải.

Con ngươi Diệp Trạch đen nhánh như mực mang theo ý cười, xốc chăn lên giường: "Ban ngày tôi có chuyện muốn nói cùng em, còn nhớ rõ không?"

Thẩm Nghiệp còn đắm chìm trong đau thương không thể ăn thịt, chuyển sang hứng thú: "Ừm, chú nói."

"Mười năm trước Diệp gia xảy ra một ít việc......"

Thẩm Nghiệp lập tức dựng lỗ tai.

Cậu vẫn luôn muốn biết chân tướng, chỉ tiếc tướng mạo người Diệp gia đều rất cổ quái, cậu tính không ra. Hiện tại Diệp Trạch nguyện ý nói cho cậu, cậu nháy mắt tập trung tinh thần, mắt sáng quắc mà nhìn thẳng Diệp Trạch.

Diệp Trạch mím môi: "Kế tiếp nói cho em tất cả từ đầu đến cuối, nghe xong nếu sợ hãi......"

Anh không có chút không muốn nói.

Nếu đứa nhỏ sợ hãi, muốn cùng anh giải trừ hôn ước, anh nên làm cái gì bây giờ?

Trước đó anh còn chưa cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ sự tình đặt ở trước mắt, anh mới phát hiện chính mình thế nhưng có chút thấp thỏm.

Cho dù đã trải qua mười năm rung chuyển, anh cũng chưa bao giờ sợ hãi thấp thỏm như bây giờ.

Diệp Trạch môi nhấp đến càng khẩn.

Thẩm Nghiệp lại nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Sợ hãi? Loại như lão đạo sĩ cháu cũng không sợ, chẳng lẽ người Diệp gia còn gặp việc gì đó đáng sợ hơn lão đạo sĩ sao? Cháu nói cho chú a, phía dưới nhà tranh của lão ta chôn hơn trăm người bị hại, toàn bộ biến thành xương cốt, cháu dùng lá bùa siêu độ cho bọn họ cũng chưa sợ nha!"

Diệp Trạch yên lặng nhìn cậu.

Thẩm Nghiệp thúc giục: "Chú mau nói, cháu muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ."

Đứa nhỏ đầy mặt đều là biểu tình 'Cháu sao có thể sợ hãi', tâm Diệp Trạch bỗng nhiên liền yên ổn.

Anh nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Thẩm Nghiệp, nói chuyện mười năm Diệp gia rung chuyển.

Mười năm trước, chú dì Diệp Trạch chết trong tai nạn xe cộ, hung thủ nhắm vào cha Diệp Trạch. Tình cảm nhà Diệp Trạch cùng một nhà chú rất tốt, cha Diệp cùng chú Diệp hai huynh đệ trước nay đều có thương có lượng, tài sản trong nhà cũng đã sớm phân chia, không tồn tại quan hệ cạnh tranh. Người trong nhà đều không tin cha Diệp là hung thủ, ông Diệp đương nhiên cũng không tin, gọi người đi tra  thủ phạm.

Trong quá trình điều tra, cha Diệp cũng vì tai nạn xe cộ bỏ mình, mẹ Diệp mẫu thương tâm quá độ, cũng đi theo.

Sự tình càng thêm khó bề phân biệt.

Lúc ấy Diệp Trạch ở nước ngoài, nhận được tin dữ liền lập tức gấp gáp trở về.

Ông Diệp liên tiếp mất đi hai đứa con trai, nào có thể chịu nổi. Nếu không phải nghĩ trong nhà trừ bỏ chính mình, còn dư lại hai đứa nhỏ Diệp Trạch cùng em họ Diệp, ông Diệp phỏng chừng lúc ấy cũng liền buông tay ly thế.

Kỳ thật ông Diệp sớm đã nhận ra không thích hợp.

Vì cái gì trong nhà hai lần liên tiếp xảy ra chuyện, khẳng định là có người ở sau lưng phá rối.

Nhưng rốt cuộc là ai?

Thẳng đến có một ngày, em trai ông Diệp mang theo đạo sĩ tới cửa, bảo ông Diệp trao lại địa vị gia chủ cho lão, lại đem tài sản Diệp gia cũng cho lão, ông Diệp mới biết được hung thủ hại con trai con dâu của mình là ai.

Đạo sĩ kia rất lợi hại, một khắc liền khiến cho miệng vết thương thời trẻ của ông Diệp đồng loạt tái phát, ông Diệp thiếu chút nữa không chịu được.

Diệp Trạch ngày đó cũng ở nhà, tự nhiên là che chắn trước ông Diệp.

Anh là đích trưởng tôn, cũng là cái đinh trong mắt em trai ông Diệp, đối phương lập tức bảo đạo sĩ giết chết anh.

Lúc ấy tình huống phi thường hung hiểm.

Chỉ là sau khi đạo sĩ động thủ với Diệp Trạch, lại không thể hiểu được mà hộc máu, cuối cùng trực tiếp chạy.

Không có đạo sĩ tương trợ, lại ở Diệp gia, âm mưu của em trai ông Diệp không thực hiện được, ông Diệp trực tiếp kêu thủ hạ bắt lại người.

Nhưng đạo sĩ kia quá lợi hại, ở Diệp gia bịt kín một tầng bóng ma. Ông Diệp sợ đạo sĩ trả thù, muốn đem Diệp Trạch cùng em họ Diệp đưa ra nước ngoài, Diệp Trạch lại lựa chọn ở lại.

Diệp gia rung chuyển đến lợi hại, Diệp Trạch khẳng định không thể đi.

Cuối cùng Diệp Trạch đưa ông Diệp cùng em họ Diệp ra nước ngoài, anh ở lại trong nước xử lý việc Diệp gia.

Mười năm nay, anh đã thanh trừ toàn bộ người nhà em trai ông Diệp đã tham dự mưu sát, báo thù cho cha mẹ cùng chú dì, lại ném người rình mò gia tộc vào ngục giam, chỉnh đốn toàn diện một phen.

Thẩm Nghiệp nghe xong, gắt gao mà nắm lấy tay Diệp Trạch, đau lòng đến lợi hại.

"Đạo sĩ thúi chạy tới chỗ nào?!" Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Dám khi dễ chồng cậu, đạo sĩ thúi kia khảng định không muốn sống nữa!

Nhìn đứa nhỏ vừa đau lòng vừa tức giận, đáy lòng Diệp Trạch nảy lên một dòng nước ấm, thò lại gần hôn trán cậu, nhẹ giọng nói: "Còn chưa bắt được, nhưng cũng không thấy xuất hiện nữa."

Thẩm Nghiệp nắm tay anh: "Một ngày nào đó cháu phải bóp chết gã!"

Diệp Trạch lẳng lặng mà nhìn cạu, ôn nhu ở đáy mắt như sắp tràn ra.

Cảm giác được đứa nhỏ quý trọng, thực không tồi.

Hơn nữa đứa nhỏ căn bản không có cảm xúc sợ hãi, trong mắt đều là đang đau lòng anh.

Diệp Trạch khóe môi rốt cuộc không mím lại, mà là kéo cao cao.

Thẩm Nghiệp ôm lấy eo anh, an an ủi ủi, một bên phân tích: "Có thể là mây tím trên người chú doạ đạo sĩ chạy mất á."

"Ừm." Diệp Trạch trước đó vẫn luôn không nghĩ ra được tại sao đạo sĩ lại đột nhiên hộc máu, thẳng đến khi gặp được Thẩm Nghiệp, anh mới biết được trên người chính mình có mây tím.

Đây cũng là nguyên nhân anh một chút không không ngạc khi biết Thẩm Nghiệp đoán mệnh, bởi vì mười năm trước anh liền biết có đạo sĩ tồn tại.

Chẳng qua......Mười năm trước đạo sĩ là ác quỷ hại người, mà Thẩm Nghiệp lại là bảo bối thiện lương nhất.

Thẩm Nghiệp vẫn rất tức giận: "Cháu sớm hay muộn cũng sẽ bắt được tên đạo sĩ thúi kia, đem gã nghiền xương thành tro!"

Diệp Trạch một lòng đã sớm bị lấp đầy, lại vẫn hỏi ra lo lắng của mình: "Em không sợ sao?"

"Sợ? Trong từ điển họ Thẩm này không có chữ sợ!" Thẩm Nghiệp bóp mặt vị hôn phu, "Chú không phải kiến thức qua bản lĩnh cháu sao? Mặc kệ đạo sĩ nào, ở trước mặt cháu đều là nột tên phế nhân!"

Diệp Trạch cười nhẹ.

Thẩm Nghiệp: "Chú có phải không tin bản lĩnh cháu a? Cháu nói cho chú a, chú như vậy sẽ làm cháu thương tâm nha."

Nói xong lời cuối cùng, cậu oán trách mà nhìn Diệp Trạch.

Diệp Trạch sờ trán cậu, thấp thấp nói: "Là tôi sai." Lại hôn hôn mặt cậu, dùng hành động xin lỗi.

Nam nhân ôn nhu như vậy, Thẩm Nghiệp nhất thời mặt đỏ tim đập. Nhưng cậu không phải là người dễ dỗ, hừ hừ nói: "Chậm, cần phải đáp ứng cháu một điều kiện, cháu mới tha thứ!"

Diệp Trạch cười một chút.

Anh biết đứa nhỏ lại muốn làm sắc quỷ, nhưng anh thích bộ dáng đứa nhỏ tươi vui hoạt bát, mỉm cười nói: "Nói xem."

Thẩm Nghiệp tròng mắt quay tròn mà chuyển: "Bộ áo T màu đen lần trước, chú mặc lại một lần đi."

"......" Diệp Trạch trầm ngâm, "Thật sự muốn nhìn?"

"Thật sự!" Thẩm Nghiệp mạnh gật đầu.

Diệp Trạch cười khẽ: " Được."

Oe, dễ nói chuyện như vậy sao?

Thẩm Nghiệp tỏ vẻ khiếp sợ!

Diệp Trạch cũng đã đứng dậy đi phòng để quần áo, khi trở về làm trò cở áo ngủ trước mặt Thẩm Nghiệp, lại hưu nhàn mà thay đồ.

Thẩm Nghiệp: "......"

Diệp Trạch quay đầu lại, chỉ chỉ mũi cậu: "Chỗ này, chảy máu."

Thẩm Nghiệp: "......"

A a a, quá chết người, nhìn nam nhân nhà mình thay quần áo cư nhiên sẽ chảy máu mũi, Thẩm Nghiệp mày quá không có nghị lực!

Thẩm Nghiệp cảm thấy chính mình quá mất mặt, kết quả khi duỗi tay lau, cái gì cũng không có.

".................." Cậu trừng mắt, "Chú gạt cháu."

Diệp Trạch cong môi, đi đến mép giường, cố ý kéo xuống nửa bên áo thun.

Thẩm Nghiệp: "......"

A, cơ ngực thật đẹp!

Mị lại tốt hơn gòy!

Diệp Trạch cười nhẹ, đôi tay chống ở hai sườn hông cậu, cúi người hôn cậu.

Thẩm Nghiệp câu lấy cổ anh, nói thầm: "Hôm nay liền mặt bộ này, ôm cháu ngủ!"

"Được." Diệp Trạch ôn nhu mà đồng ý.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào mà cùng nhau nằm lên giường.

Thẩm Nghiệp ở trong lòng ngực nam nhân thở dài: "Vì cái gì còn hai tháng mới có thể lãnh chứng!"

Diệp Trạch cười mà không nói.

Một cọc tâm sự rốt cuộc đã giải quyết, phản ứng nhóc này nằm ngoài dự liệu của anh, lại bên trong tình lý.

Không có sợ hãi, chỉ có đau lòng.

Một người như vậy, bảo anh không động tâm như thế nào.

Diệp Trạch tâm tình rất tốt, cả đêm ôm Thẩm Nghiệp, ngủ thật sự thơm ngọt.

Ngày hôm sau tỉnh, thấy nam nhân mặt bộ T đen lộ nửa vai, Thẩm Nghiệp tâm tình cũng sảng.

Loại cao hứng này vẫn luôn tiếp diễn tới tận khi đến trường.

Bạn học trong lớp đã mấy ngày không gặp Thẩm Nghiệp, sôi nổi vây lại đây biểu đạt tâm ý.

Việc trong nhà Thạch tổng đối với bên ngoài là bảo mật, nhưng việc của Lý Tiểu Thanh lại làm danh khí Thẩm đại sư nâng cao một bước. Không biết từ nơi nào truyền ra một tin tức, nói Thẩm Nghiệp kết luận Lý Tiểu Thanh tối hôm qua tất sẽ có phiền toái, sau đó Lý Tiểu Thanh quả thực liền bị đóng băng.

Đoán đâu trúng đó!

Hiện tại người trong giới đều đang suy nghĩ biện pháp nên kết giao quan hệ với Thẩm Nghiệp như thế nào, cho dù không có quan hệ, cũng không ai dám đắc tội Thẩm Nghiệp.

Trước có Tiêu Ất Ất, sau có Lý Tiểu Thanh, này không phải tự mình đi tìm chết sao!

Đại bộ phận bạn học trong lớp đều vào giới giải trí, tự nhiên biết thái độ các đại lão trong giới đối với Thẩm Nghiệp, mọi người đều có chung vinh dự, đối với Thẩm Nghiệp cũng càng thêm sùng bái.

Này cũng dẫn tới trình độ được hoan nghênh của Thẩm Nghiệp thẳng tắp bay lên cao.

Thái Chi Vĩ lặng lẽ cùng Thẩm Nghiệp nói: "Trước đó tôi cảm thấy bất an với cô ta, quả nhiên quá tiện."

Cô ta đương nhiên là chỉ Lý Tiểu Thanh.

Thẩm Nghiệp nhún vai, kỳ thật Lý Tiểu Thanh chỉ là cọ nhiệt độ cậu, không giống Tiêu Ất Ất bắt nạtnguyên chủ, bất quá Thẩm Nghiệp cảm thấy hai người này đều rất ghê tởm, cho nên đối với Lý Tiểu Thanh, cậu một chút cũng không đồng tình.

Bất quá nói đến cùng, Lý Tiểu Thanh lại không phải nhân vật trọng yếu, Thẩm Nghiệp cũng không muốn chú ý.

Nhưng không chịu nổi việc Lý Tiểu Thanh luôn tìm tới cửa a.

Giữa trưa tan học, Thẩm Nghiệp cùng mấy bạn học và Thái Chi Vĩ chuẩn bị đi ăn lẩu bên ngoài trường. Bởi vì buổi chiều còn có tiết, cậu không kịp về nhà, liền nói với Diệp Trạch là buổi tối mới về.

Kết quả mới vừa đến cổng trường, Lý Tiểu Thanh liền từ trong xe bảo mẫu đi xuống, khóc lóc chạy đến trước mặt Thẩm Nghiệp, bắt lấy cổ tay của cậu: "Thẩm Nghiệp, cậu không thể đối với tôi như vậy......"

Thẩm Nghiệp: "......Cô lại nắm lấy thử xem."

Lý Tiểu Thanh bị cặp mắt lạnh của cậu dọa đến, sợ hãi mà buông lỏng tay.

Lưu Toa Toa vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, Thẩm đại sư."

Lần trước Từ Tư Tư gọi điện, cùng cô tâm sự, nói cho cô đây là ý của Thẩm Nghiệp. Cô biết Thẩm Nghiệp là người tốt, cô lại lấy oán trả ơn......Lưu Toa cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào để gặp Thẩm Nghiệp.

Nhưng......Cô cũng không thể mặc kệ Lý Tiểu Thanh.

"Chúng ta vào trong xe tán gẫu một chút, có thể không?" Lưu Toa cầu xin mà nhìn Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp nhàn nhạt mà đảo qua cô: "Muốn tôi buông tha Lý Tiểu Thanh? Tôi vốn dĩ không làm gì cô ta! Cô ta OOC rồi, là chính cô ta làm, không liên quan đến tôi. Mấy người nếu đã thiết lập trạng thái thanh thuần nhân thiết cho cô ta, cần gì phải nói cô ta đi tìm kim chủ?"

Lý Tiểu Thanh hoa lê dính hạt mưa mà khóc lóc: "Tôi biết sai rồi, tôi nhất định sẽ sửa. Thẩm đại sư, ngài có thể giúp tôi qua cửa ải khó khăn này không? Chỉ cần ngài nguyện ý ra tay, điều kiện gì tôi đều đáp ứng!"

Lời này giống như đúc với lời Tiêu Ất Ất chạy tới Dung Viên xin tha vào buổi tối ngày đó.

Thẩm Nghiệp khinh thường: "Cô cảm thấy tôi thiếu cái gì?"

Lý Tiểu Thanh nức nở, còn muốn nói cái gì.

Thẩm Nghiệp: "Cô đi xuống xe, lập tức lại phải có phiền toái."

"!!!"Lý Tiểu Thanh sợ tới mức mặt tái mét, cũng không quay đầu lại mà chạy vào trong xe.

Lưu Toa bị ném xuống: "......"

Thẩm Nghiệp: "Chị đi đi."

Lưu Toa trầm mặc vài giây, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

Cô xoay người trở về.

Thẩm Nghiệp ở phía sau cô nói: "Ý tứ tôi là, chị đi đi."

Lưu Toa ngẩn ra, quay đầu lại ngơ ngác mà nhìn cậu.

"Chị hiểu ý tôi mà." Thẩm Nghiệp nói.

Lưu Toa nước mắt rơi ra, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn ngài!"

Chờ Lý Tiểu Thanh cùng Lưu Toa rời đi, mấy người Thái Chi Vĩ đều vây lại đây, nhỏ giọng thảo luận về Lý Tiểu Thanh: "Cô ta khóc lên còn khá xinh đẹp, chỉ là làm việc không đạo nghĩa, cọ nhiệt độ của Thẩm đại sư chúng ta thì sẽ lấy được chỗ tốt sao?"

Thái Chi Vĩ chụp bả vai Thẩm Nghiệp: "Chúng ta đi thôi, tới chậm sẽ không có bàn."

Quán lẩu ở ngoài cổng trường phi thường chính tông, giá lại thấp, một năm bốn mùa sinh ý rất tốt, sợ là giữa trưa cũng kín hết chỗ.

Thẩm Nghiệp lại nói: "Không vội, lại chờ hai phút."

Thái Chi Vĩ: "?"

Thẩm Nghiệp: "Lập tức sẽ có sinh ý tới."

Thái Chi Vĩ: "!"

Bạn học khác nghe xong, đều hứng thú bừng bừng mà cùng Thẩm Nghiệp chờ tại chỗ, lẩu cũng không thể hấp dẫn bọn họ.

Thậm chí có bạn học lấy ra đồng hồ tính giờ, nói giỡn nói: "Thẩm đại sư nói là hai phút, chúng ta đến nhìn đi, nhiều một giây cũng không được!"

Thẩm Nghiệp cười cười, không ngăn cản hành động của bọn họ.

Thời điểm kim giây chỉ vào số mười hai, một chiếc xe thể thao màu đỏ ngừng ở trước mặt Thẩm Nghiệp, trên ghế điều khiển là một nữ nhân xinh đẹp lại có khí chất, cô tháo kính râm xuống: "Thẩm đại sư, chúng ta tâm sự?"

Thẩm Nghiệp mỉm cười: "Được a."

Thái Chi Vĩ cùng bạn học hai mặt nhìn nhau, này không phải vợ kim chủ Lý Tiểu Thanh, nữ trứ danh Phú gia Đoạn Tâm Dung sao?

Cho nên, sinh ý Thẩm Nghiệp nói, chính là Đoạn Tâm Dung?!

Quá đỉnh.

Tiểu tam tìm tới, vợ kim chủ cũng tìm tới......Cuối cùng chắc kim chủ cũng sẽ tới tìm Thẩm Nghiệp đi?

Mấy bạn học không hẹn mà cùng lâm vào một loại tư duy quỷ dị.

Thẩm Nghiệp quay đầu đối Thái Chi Vĩ nói: "Mọi người gọi đồ ăn trước đi, tôi lập tức sẽ tới liền."

Mọi người đều là người thông minh, biết Thẩm Nghiệp không muốn để mọi người nghe chuyện xưa của Đoạn Tâm Dung, vì thế phất tay đi.

"Được rồi, có chuyện gì, mời nói thẳng." Thẩm Nghiệp chuyển hướng Đoạn Tâm Dung.

Đoạn Tâm Dung cũng không có lập tức chứng minh ý đồ đến, mà là cười tủm tỉm mà đánh giá cậu: "Thẩm đại sư, ngài so với trong video còn soái khí hơn."

Thẩm Nghiệp cười: "Cảm ơn khích lệ."

"Là có việc này, tôi phát hiện tôi cùng chồng tam quan không hợp, nhưng hai nhà là liên hôn, nếu ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến giao tình hai nhà, sinh ý cũng sẽ có tổn thất. Tôi tới nơi này, chính là muốn hỏi ngài một chút, tôi có thể ly hôn không?" Đoạn Tâm Dung cũng không vòng vo, nói thẳng tình huống của mình.

Thẩm Nghiệp nhìn kỹ tướng mạo cô: "Ngài muốn ly hôn?"

"Đúng." Trên mặt Đoạn Tâm Dung lộ ra ý cười nồng đậm lại thêm kiên quyết.

"A, vậy có chút phiền toái."

Đoạn Tâm Dung thần sắc thay đổi: "Chẳng lẽ......Không được sao?"

Thẩm Nghiệp: "Ngài vẫn là về nhà tra tài khoản của chồng ngài rồi nói sau."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro